cứ điều gì cả.
Sau mỗi một lần huyền văn của hắn gặp phải công kích, nó chỉ khẽ rung lên một
chút sau đó lại trở về bình thường.
Cái gọi là khảo nghiệm và kiếp nạn hoàn toàn chỉ như gió thoáng qua.
Mãi đến tầng thứ mười hai, cuối cùng hắn mới đón lấy một chút gì đó như là sự
khiêu chiến.
Sự công kích lúc này có phần khó, chỉ dựa vào mỗi sự kháng cự của huyền văn
mình thôi thì không đủ xài.
Thế là Khương Thành quyết định điều chỉnh một chút.
Chỉ một ý niệm vừa ra, ba ngàn huyền văn lại ổn định trở lại.
“Như vầy mà cũng được?”
Nghĩ đến cảnh tượng bận rộn hì hà hì hục lúc ban đầu, rồi lại nhìn việc chỉ cần
một suy nghĩ trước mắt đây, Thành ca suýt bật khóc tại chỗ.
Bên ngoài lúc này đã lại lần nữa sôi sục lên.
“Tầng mười ba rồi!”
“Tầng mười bốn, ôi trời ơi, nhanh quá rồi!”
“Tầng mười lăm, mới qua bao lâu đâu chứ?”
“Tầng mười sáu rồi, thế này hoàn toàn là tiết tấu lên thẳng mà.”
“Tầng mười bảy, sao hắn lại làm được chứ?”
Nhìn ánh sáng không ngừng sáng lên, rất nhiều điện chủ và phân điện chủ giống
như đang nhìn thấy quỷ vậy.
Tốc độ leo tháp của Thu Vũ Tuyền đã đổi mới nhận thức của bọn họ rồi.
Cảm thấy đó hoàn toàn là thần tích.
Nhưng so với Khương Thành hiện tại thì tốc độ kia của Thu Vũ Tuyền có phần
hơi chậm rồi.
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột vưi mừng nhảy cẫng lên.
“Nhìn thấy rồi chứ?”
“Đây chính là nguyên nhân mà hắn có thể trở thành Đại hiền giả.”
“Ta biết ngay mà, trước đó hắn cứ mãi quan sát và làm quen với Luyện Văn
tháp nên mới ngừng lại lâu thế thôi.”
“Bây giờ hắn đã làm quen xong cả rồi, sau đó tự nhiên sẽ ở thế như chẻ tre rồi.”
“Không sai, sự lợi hại của Khương hiền giả há có thể là chuyện mà người ta
hiểu được?”
“Không được dùng ánh mắt của người bình thường mà nhìn hắn, đây chính là
kinh nghiệm mà trước đây khi ta ở với hắn có được.”
Ở không xa, Ôn Trì và Lịch Đường nghe thấy thì mặt cũng biến xanh.
Ồ, hóa ra hai thần tử bọn ta đều chỉ là người bình thường thôi.
Nhưng hai người thật sự không có sức mà phản bác lại.
Trước tốc độ của Khương Thành, việc leo tháp trước đấy của bọn họ giống như
một câu chuyện cười vậy.
Chớp mắt, Thành ca đã leo lên đến tầng hai mươi, vượt qua kỷ lục cao nhất của
hai người.
Ước định trước đây của trận tỷ thí đã phân rõ thắng thua.
Suy nghĩ duy nhất còn lại đây chỉ là Khương Thành và Thu Vũ Tuyền ai có thể
đạt được tầng cao hơn mà thôi.
Trong quá trình một đường xông thẳng lên, Thành ca lại lần nữa như có được
hiệu quả gia tăng của huyền văn.
Đó chính là sự gia tăng chậm rãi của gần như tất cả các huyền văn.
Thanh tiến độ huyền văn thập lục trọng gần như không nhận thấy được sự thay
đổi.
Nhưng huyền văn thập nhị thập tam trọng thì lại nhìn thấy tiến triển chút xíu
trên thanh tiến độ.
“Hóa ra đây chính là lợi ích của việc huyền văn và thế giới tự thân dung hợp lại
thành một thể à?”
“Huyền văn không còn chỉ là một quy tắc cảm ngộ đơn thuần, mà trở thành một
phần trong thế giới của bản thân ta.”
“Bọn nó có được sự gia trì từ thế giới trong cơ thể ta.”
Phát hiện này khiến hắn vui mừng khôn xiết.
Trước giờ, thứ hắn tăng cấp chỉ là hơn trăm huyền văn chủ yếu.
Còn lại hơn hai ngàn môn huyền văn đến nay vẫn còn ở mức khoảng thập nhất
thập nhị trọng.
Không phải hắn không muốn tăng cấp, mà là chẳng đủ huyền tinh để mà dùng,
phải tập trung lại thăng cấp cái hay dùng trước.
Còn bây giờ sâu khi huyền văn thăng hóa, hơn hai ngàn huyền văn đó có được
sự gia trì từ thế giới trong cơ thể hắn, sớm muốn cũng có thể dần dà lên được
thập tứ trọng, thập ngũ trọng.
Chuyện tự dưng tiết kiệm được ối huyền văn này đương nhiên là chuyện quá tốt
luôn rồi.
Theo cái thế một đường chả tre của hắn, ý niệm xem thứ hai người ai thắng ai
thua cũng mất đi một cách nhanh chóng.
Cuối cùng Thu Vũ Tuyền qua được 27 kiếp, đang trong quá trình lên tầng thứ
28 thì bị đưa ra ngoài.
Còn Khương Thành sau khi xông đến tầng 30 thì vẫn không hề ngưng lại.
Dưới con mắt của vạn người, Luyện Văn tháp tiếp tục biến hóa theo sự thông
quan của hắn.
“Tầng 31 rồi kìa.”
“Lẽ nào hắn muốn lên đến đỉnh?”
“Thế này là muốn giành lấy thần tích đây mà.”
Rất nhiều điện chủ, phân điện chủ và chấp sự mới không quen biết Khương
Thành, lúc này trong lòng cũng đã hoàn toàn thay đổi.
“Phục rồi, không hổ là Đại hiền giả.”
“Cuối cùng xem như ta đã hiểu được, năm vị đại điện chủ tại sao lại tôn kính
hắn đến vậy.”
“Một người như thế nếu như không phải là thủ lĩnh của Huyền tộc thì sẽ là sự
tiếc nuối lớn nhất của toàn tộc ta.”
“So sánh ra thì dù có là bốn vị lão tổ cũng thấp hơn không ít…”
“Địa vị của Khương hiền giả vốn đã được bốn vị lão tổ công nhận, chỉ là những
người mới giờ đây không hiểu mà thôi.”
Nghe thấy lời bàn luận của bọn họ, Ôn Trì và Lịch Đường hiểu ra bản thân đã
hoàn toàn thua rồi.
Không những thua ở trận tỉ thí, lòng của tộc nhân Huyền tộc cũng hướng về
Khương Thành rồi.
Sau khi qua được tầng 30, tốc độ leo tháp của Thành ca trở nên chậm lại.
Cường độ công kích ở đây quá cao, đã vượt xa khỏi cường độ huyền vă của bản
thân hắn.
Hắn lại bắt đầu không ngừng điều chỉnh và đối kháng.
Huyền văn bây giờ hoàn toàn dựa vào một ý niệm của hắn mà động, dù là độ
linh hoạt hay là độ ổn định thì cũng đều vượt xa trước đây.
Dưới thao tác của hắn, ba ngàn huyền văn tản vào trong các nơi trong cơ thể,
mỗi cái một nhiệm vụ mà lại liên kết với nhau.
Bọn nó không còn độc lập không cần nhau nữa, bởi vị tiên lực, hồn lực từ trong
thế giới bên trong cơ thể đã trở thành hậu thuẫn của bọn nó.
Trong những lần thứ luyện đó, Khương Thành không ngừng tích lũy được kinh
nghiệm.
Còn những huyền văn thập nhất thập nhị trọng kia cũng không ngừng mạnh hơn
lên.
Thời gian trôi qua từng chút, mọi người ở bên ngoài vốn chưa rời đi, bởi vì ai
cũng biết được đây là thời khắc quan trọng mang tính lịch sử của Huyền tộc,
nào có thể bỏ lỡ được chứ.
Sau ba ngàn năm, cuối cùng Khương Thành đã lên được đến tầng 33.
Tầng này vốn nên là vị thần Huyền tộc A Linh đích thân tiến hành khảo
nghiệm, vậy nên vốn không có bất cứ sự công kích nào.
Nhìn viên đá trắng thanh khiến bay lửng lờ một cách cô đọc, Khương Thành có
thể cảm nhận rõ ràng được sự yếu ớt của nàng.
“Ta có thể làm gì được cho ngươi không?”
Lần này viên đá không hề hóa thành người, cũng không hề đáp lại.
Yên lặng thật lâu, Khương Thành từ từ đi lại phía viên đá, đưa tay phải ra.
Trước khi cham vào viên đá, có một sức mạnh bài trừ ra.
Ngăn cản hắn chạm vào.
Đó chính là sức mạnh của căn nguyên Huyền giới.
“Ta muốn giúp nàng ấy.” Giọng điệu của Khương Thành vừa nghiêm túc lại
thành khẩn.
Đột nhiên, sức mạnh bào trừ đó tan biến.
Thời khắc chạm vào viên đá ấy, Khương Thành thả ba ngàn huyền văn của
mình ra một cách rất có tâm.
Đồng thời lúc này, đạo tâm cũng chia làm ba ngàn sợi, lần lượt kèm theo trên
mỗi một huyền văn.
Những huyền văn ấy như có được sinh mạng, bao quanh viên đá, không ngừng
xoay chuyển.
Theo đó, huyền văn sinh là cái đầu tiên đi vào trong viên đá.
Khương Thành lập tức mất đi sự liên hệ với nó, cũng mất đi sự khống chế nó.
Ngay sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba…
Viên đá tinh xảo như một thế giới rộng lớn vô biên.
Từng huyền văn như chim lao vào rừng, tiếp tục nhập vào trong.
Viên đá sáng nhẹ dần dần trở nên mãnh liệt, càng ngày càng sáng.
Cho đến sau cùng, chiếu sáng rực cả tầng tháp như ban ngày.
Khương Thành cách đó gần nhất, toàn thân đều trở nên có phần mơ hồ.
Mãi đến khi ba ngàn huyền văn vào trong viên đá cả, tất cả ánh sáng ngưng tụ
lại.
Ba ngàn huyền văn lại lần nữa bay ra, cuối cùng trở về lại trong cơ thể Khương
Thành.
Gương mặt quen thuộc của A Linh cuối cùng cùng hiện ra trước mắt hắn.