thân phận thì Cung Tình nhất định sẽ đối xử với mình như kẻ địch.
Sau đó chính là một chuỗi phiền phức.
Nhưng ngay chốc sau, nàng liền dang rộng hai tay ra, xông vào lòng hắn.
“Sao ngươi lại mất tích lâu đến thế?”
Trong giọng điệu của nàng mang theo theo sự oán giận nhẹ.
Đã không còn sự bình tĩnh ban đầu nữa.
“Quẳng một Băng giới rộng lớn cho ta, không nói tiếng nào đã biến mất, ngươi
xem đối xử với ta thế mà được hả?”
Cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của Băng nữ này, trong tâm Thành ca tự dưng
thấy ấm áp vô cùng.
Một lúc lâu sau, hai người mới rời ra.
“Rõ ràng ta không trả lời nỗi câu hỏi, sao ngươi có thể xác nhận được thân phận
của ta?”
Hắn vẫn còn buồn bực.
Cung Tình nhếch khóe môi, dường như kể từ khi hắn xuất hiện, khí chất của
Cung Tình đã trở nên dịu dàng đi rất nhiều.
“Nếu như ngươi có thể trả lời ra được thì ta mới cho rằng ngươi là giả mạo
đấy.”
Khương Thành chính hiệu của năm ấy là phong cách thế nào nàng rành hơn cả.
Nếu ca này nhớ được mấy chuyện “không quan trọng” đó thì đúng là lạ thật.
Chỉ e cũng chỉ có kẻ giả mạo mới đi thu thập mấy tin tức tình báo đó rồi học
thuộc lòng.
Sau khi hiểu rõ, Thành ca cũng phải câm như hến.
Mưu lược của cô gái này cũng nhiều thật.
“Phải rồi, sao ngươi lại ở đây? Lại còn tạo ra cả một Băng Cung ở đây nữa?”
“y…”
Cung Tình buồn bã thở dài một hơi.
“Sau khi ngươi đi quả thật có rất nhiều biến cố.”
Sau một loạt lời tường thuật của nàng, Thành ca cuối cùng cũng hiểu sơ sơ
trong khoảng thời gian bản thân ở trong không gian Thiên Đạo kia, Nguyên
Tiên giới đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn.
Sau khi ba ngàn chân giới hợp thành một Nguyên Tiên giới, ban đầu Băng giới
vẫn cứ bo bo giữ mình, nhưng sau đó cũng không tránh được mà bị cuốn vào
vòng vây chém giết không ngừng.
Đó là thời kì hỗn loạn của Nguyên Tiên giới.
Cho dù cường giả năm đó mạnh không quá Chí Tôn, đỉnh cao vẫn là Thiên Tôn,
nhưng số lượng tiên nhân ngã xuống lại không thể thống kê nỗi.
Đầu tiên là chân giới kết bè với chân giới, lôi kéo bè phái, hỗn chiến không
ngưng.
Sau đó khái niệm về chân giới càng ngày càng mơ hồ, bởi vì nơi nào của
Nguyên Tiên giới cũng đều có ba ngàn chân giới.
Thế là dần dần xuất hiện đại chiến giữa các tộc quần.
Nhân tộc đối kháng với các tộc liên thủ.
Tiên ma trong nội bộ Nhân tộc tranh đấu.
Yêu tộc và Man tộc, Minh tộc và Thủy tộc Mộc tộc…
Trong thời kì này, Nguyên Tiên giới cuối cùng cũng xuất hiện Đạo Tôn.
Chí Tôn cũng không còn hiếm gặp nữa, Thiên Tôn dần dần cũng như chó.
Vào thời kì cuối của các tộc loạn chiến, Thập Thiên Đế lên đài.
Theo sự mạnh lên của thập Thiên Đế, càng ngày càng có nhiều tông môn và
quần tộc hoặc bị tiêu diệt, không thì bị thu phục.
Lúc này, đại chiến giữa các tộc mới tạm thời kết thúc.
Rất nhiều đại năng vứt bỏ hiềm khích trước đi, buộc phải liên thủ đối phó thập
Thiên Đế.
Trong khoảng thời gian đại chiến này, chủ yếu là phát sinh giữa Thiên Cung và
những tiên nhân khác.
Cũng chính bởi vì sự xuất hiện của Thiên Cung mà đã bắt các quần tộc không
thể không liên thủ, có vậy mới dần dần làm phai nhạt quan niệm tộc quần trong
đám tiên nhân bọn họ.
Đến nay ở Đạo Tuyệt Chi Địa có rất nhiều tông môn vừa có Nhân tộc, lại có cả
Yêu tộc Linh tộc.
Còn về ba ngàn chân giới trước đó, nó sớm đã nhạt mất theo thời gian, dần bị
người ta lãng quên.
Đại chiến triền miên đã đánh tản đi rất nhiều tộc quần và cũng làm giải tán vô
số tông môn.
Băng Cung là một trong số đó.
Băng Cung lúc trước vì để thống trị và bảo vệ Băng giới mà tồn tại.
Sau khi Nguyên Tiên giới xuất hiện, Chân giới Băng cũng không còn nữa, Băng
tộc dần dần đi khắp các nơi.
Trong những lần phân phân hợp hợp đại chiến của Băng Cung cũng dần không
hội tụ sức mạnh lại được nữa.
Quý Thương từng là tam Cung chủ ở Băng Cung, nay đã là tiên quan bên Thiên
Cung.
Mà theo như Cung Tình nói thì đại Cung chủ và nhị Cung chủ vẫn còn đang báo
cáo công tác bên phía Thiên Cung.
Còn về đám cao thủ của Băng Nguyên cốc năm đó, đa phần đều tản khắp các
đạo ở Đạo Tuyệt Chi Địa, có tông môn mới, có thế lực thuộc về mình.
Thứ duy nhất còn lại ở Băng Cung chính là Cung Tình.
“Ban đầu chỉ không muốn Băng Cung phải mất đi hoàn toàn.”
“Khi ít người nhất thì cũng chỉ có mỗi mình ta, sau đó dưới những nhân tố tự
nhiên mà thu nạp được thêm vài người Băng tộc lưu lạc ở Vân Di Đạo.”
“Sau đó cứ dần dần nhận thêm những tiên nhân ở gần đấy, dần dần trở thành
quy mô như hiện nay.”
“Tuy vẫn còn mang tên Băng Cung, nhưng bọn họ vốn không tu luyện quy tắc
băng…”
Nàng nói qua quýt cho xong, nhưng Khương chưởng môn có thể cảm nhận
được trong đó cũng không dễ dàng gì.
“Xung quanh ngươi có cường địch, vậy nên mới cẩn nấp trong hạt bụi đó?”
Cung Tình gật đầu.
“Phải đó, sự uy hiếp lớn nhất ở đây chính là Thanh Hùng Đạo Tôn, hắn thường
đến phá rối bọn ta.”
“Cũng bởi số lượng quá chênh lệch nên bọn ta chỉ có thể ẩn nấp. Đôi khi nhân
lúc không có hắn mới chủ động phản kích.”
Nàng nói đến đây thì khẽ cười.
“Nhưng mà nếu ngươi đã từ bên đó sang đây, mà động phủ của hắn cũng đã bị
hủy, ta nghĩ ta mãi mãi cũng không cần lo lắng nữa rồi.”
Nàng rất rõ phong cách của Thành ca.
Thanh Hùng Đạo Tôn chín mươi chín phần trăm là chết rất thảm.
Thành ca nhún vai: “Thật vậy, cả hắn và đám thuộc hạ đều bị diệt sạch rồi.”
“Quá tốt rồi.”
Mặc dù đã đoán được, nhưng sau khi nghe Thành ca xác nhận, Cung Tình cũng
không nhịn được mà lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Có thể thấy được bao năm nay Thanh Hùng đã mang lại phiền phức cho nàng
đến đâu.
“Nếu đã gian nan như vậy, sao ngươi không đến nương nhờ mấy tông môn đỉnh
cấp hơn?”
Thiên phú của Cung Tình năm ấy không cao, nhưng dưới sự thăng cấp của
Thành ca, tư chất cũng lên đến nhất đẳng.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, nàng mới đạt đến được cảnh giới Đạo Tôn.
“Dựa vào cảnh giới Đạo Tôn của ngươi, lại thêm số lượng người như vậy, đi
đâu mà không được nhận chứ, hà tất phải lẫn trốn ở đây?”
Sắc mặt Cung Tình không thay đổi, chỉ là nhẹ giọng một chút: “Năm đó khi
ngươi rời đi, ngươi có bảo ta phải giúp ngươi quản lí Băng giới mà.”
“Đến nay Băng giới đã không còn tồn tại, nhưng chi ít Băng Cung thì vẫn còn,
miễn cưỡng cũng có thể gọi là không phụ sứ mệnh.”
Đây chính la nguyên nhân mà nàng vẫn luôn không từ bỏ Băng Cung sao?
Nhìn gương mặt băng trong suốt sớm đã bình tĩnh lại của Cung Tình, trong lòng
Thành ca chợt hổ thẹn.
Mấy năm nay hắn đi đâu cũng làm mà, sớm đã quên cả việc sắp xếp Băng giới
năm xưa rồi.
Chỉ là không ngờ được, một câu tùy ý của mình mà đã có người dùng nhiều
năm như vậy để giữ lấy.
“Ngươi có cần nghiêm túc đến vậy không?”
Ngươi không phải là người tâm cơ nhất Băng giới, thông minh nhất Băng giới
sao, sao ở chuyện này lại cứ để bụng vậy?
Nghe thấy lời “oán trách” của Thành ca, Cung Tình khẽ nhếch đôi môi lạnh giá
lên.
Giống như lại trở về thời gian tươi đẹp ở Băng giới trước đây, lúc đó Thành ca
cũng hay oán trách mình làm được việc quá mức như vậy.
Hai người cùng vào trong hạt bụi kia.
Nếu cả hạt cải cung thành một tiểu thế giới được thì hạt bụi này cũng là một bí
cảnh rộng lớn.
Mà ở nơi này, cuối cùng Khương Thành cũng nhìn thấy được dáng vẻ mà một
tông môn nên có rồi.
Cung điện băng, núi trắng xóa, thác róc rách và những đình đài lầu các phân bố
các nơi.
Trong quảng trường lớn trước đại điện, bọn người Lam Diệu Chí Tôn và Lâm
Tinh Chí Tôn đang đứng chờ.
Nhìn thấy Khương Thành và Cung Tình cùng vào trong, Lam Diệu vui mừng hô
lên, bởi vì điều đó có nghĩa là Khương Thành đã vượt qua khảo nghiệm của
Cung chủ.
Còn Lâm Tinh Chí Tôn thì lại rất ngạc nhiên