Thiên ma ngoại vực ngày nay đều bạo gan như vậy sao?
Lại còn chủ động đến tận nơi cầu kiến?
“Đúng là thế đạo thay đổi rồi, loài chuột lại dám chủ động đến tận nơi để cầu
kiến mèo sao?
“Đầu tiên là Khí tộc, bây giờ đến cả Thiên ma ngoại vực cũng dám không để
chúng ta trong mắt rồi sao?”
“Làm gì có chuyện như thế được!”
“Xẻ thịt bọn chúng!”
“Khoan!”
Dịch Hoài giơ tay ngăn cản đám người đằng đằng sát khí kia lại.
“Ba tên Thiên ma ngoại vực cũng không thể uy hiếp được chúng ta.”
“Chi bằng cứ xem xem bọn họ rốt cuộc có ý đồ gì.”
Một lúc sau, ba vị Thiên Thần là Tông Quần, Cốc Tuân và Mãn Thiệu đã xuất
hiện ở trong điện.
Những Huyền Thánh cửu trọng trong điện đã không còn xa lạ gì với ba người
này nữa.
“Thì ra là các ngươi.”
“Hừm, lần trước để cho các ngươi trốn thoát, lần này còn dám tự chui đầu vào
lưới à?”
Nhiều năm qua, một vài người trong số họ đã từng tiếp xúc với Tông Quần.
Mối quan hệ của hai bên không thể nói là hòa thuận, chỉ có thể nói là thâm thù
đại hận.
Mặc dù Huyền tộc ra tay trước với mấy tên Thiên ma ngoại vực đó, nhưng
những năm qua tám bộ tộc lớn cũng giết chết một số cao thủ tinh anh của bọn
họ, tổn hại cũng không nhỏ.
Nhưng ngược lại đám người Tông Quần lại chẳng bị thiệt hại gì cả.
“Các ngươi đến đây làm gì?”
“Nếu như không nói ra được lý do chính đáng thì hôm nay đừng có hòng rời
khỏi.”
Thái độ thù địch của bọn họ sớm đã nằm trong dự liệu của Tông Quần.
Hắn chẳng những không hoảng sợ ngược lại còn ung dung ngồi xuống.
“Ta biết các ngươi gần đây đang bận thi đấu với Khương Thành và Thu Vũ
Tuyền, hai người này khó đối phó như thế nào thiết nghĩ các ngươi cũng đã cảm
nhận sâu sắc rồi.”
Đám người Dịch Hoài và Đường Ngột ánh mắt nhìn chăm chú.
“Ngươi quen biết bọn họ sao?”
“Đương nhiên là biết rồi, không chỉ biết mà còn biết rất rõ.”
Vừa nói ra lời này, sự thù địch trong mắt của các cao thủ trong điện càng trở nên
sâu sắc.
“Các ngươi là cùng một bọn sao?”
“Không phải, các ngươi hiểu lầm rồi.”
Tông Quần đương nhiên sẽ không nói bọn ta là cùng nhau lập thành một đội để
chém đứt thông đạo rồi.
Vì vậy hắn đã tùy tiện bịa ra một lời nói dối, nói rằng bản thân là kẻ thù cũ của
Khương Thành và Thu Vũ Tuyền, bởi vì một trận đại chiến mới tình cờ lưu lạc
đến đây.
“Kẻ thù cũ?”
Đường Ngột nhìn hắn từ trên xuống dưới, khinh thường đáp: “Ngươi mà cũng
xứng làm kẻ thù của hai người họ sao?”
Tuy lời nói này rất thẳng thắng nhưng trong điện chẳng có ai phản bác lại.
Dù gì đây cũng là sự thật.
Ba tên Thiên ma ngoại vực tuy mạnh, nhưng cảnh giới cũng chỉ ngang với
Huyền Thánh cửu trọng.
Bởi vì ở đây là địa bàn của Huyền giới nên sức chiến đấu thực tế của bọn họ
thậm chí còn không bằng Huyền Thánh cửu trọng bình thường.
Còn Khương Thành và Thu Vũ Tuyền, Khương Thành thì ở cửa thứ nhất đã
trực tiếp xoay chuyển tình thế, Thu Vũ Tuyền thì chỉ một kiếm đã hạ gục được
mười vị Huyền Thánh cửu trọng.
Hai bên hoàn toàn không có tính so sánh.
Nội tâm của Tông Quần, Cốc Tuân và Mãn Thiệu đều vô cùng phẫn nộ.
Nên biết rằng ban đầu trước khi vào Huyền giới, bọn họ đều rất coi thường
Khương Thành.
Nhưng hiện tại đứng trước mặt nhiều nhiều cao thủ như vậy, bọn họ cũng chỉ
đành nhẫn nhịn nuốt cục tức này xuống.
“Có thể thực lực của bọn ta không bằng hắn, nhưng bọn ta có thể cản được Vô
Đạo kiếm!”
Lời phát ngôn này vô cùng hùng hồn, nhưng không thể làm khuấy động bầu
không khí trong điện.
Mọi người đều ở trong trạng thái không có hứng thú.
“Vô Đạo kiếm?”
“Đó là cái gì?”
Tộc nhân Huyền tộc hiện giờ vẫn chưa biết kiếm của Thu Vũ Tuyền tên là gì,
bọn họ cũng chưa từng nghe qua Thiên Đạo chí bảo.
Tông Quần chỉ có thể phổ cập cho bọn họ một chút.
Sau đó, những người trong điện cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
“Các ngươi mà lại có thể cản được thanh kiếm đó sao?”
Thanh kiếp có thể giết chết mười vị Huyền Thánh cửu trọng đó vẫn luôn là một
đám mây mù trong đầu họ.
Cho đến nay bọn họ cũng không biết nên ứng phó với nó như thế nào.
“Ngươi đang nổ chứ gì?”
“Chỉ dựa vào các ngươi?”
“Nếu các ngươi thật sự mạnh như vậy thì lúc trước còn bị bọn ta đè bẹp như con
chó mất chủ sao?”
“Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai.”
Tông Quần cũng không dám tiết lộ sự thật bản thân đang sở hữu Thiên Đạo Chí
Bảo, nên chỉ có thể tiếp tục bịa ra.
“Vô Đạo kiếm ở Huyền giới của các ngươi bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó
là bởi vì nơi này thiếu vật để khắc chế nó.”
“Còn ở Nguyên Tiên giới của bọn ta, Vô Đạo Kiếm vô cùng tầm thường, hoàn
toàn chẳng là cái gì cả.”
“Cách để khắc chế nàng ta có rất nhiều, vừa hay bọn ta đã nắm bắt nó.”
Những người ở trong điện cảm thấy vô cùng khó tin.
Thanh kiếm nghịch thiên như vậy mà ở Nguyên Tiên giới lại chẳng là thứ gì
sao?
Nguyên Tiên giới mạnh như vậy ư?
Chư vị cao thủ đều không nhịn được bắt đầu bí mật trao đổi.
Tông Quần không hề sốt ruột, hắn tin rằng những người này sẽ không thể từ
chối hợp tác với mình.
Đến lúc đó bản thân đã có thể đưa ra điều kiện rồi.
Nhưng điều làm hắn bất ngờ là, sau khi đám người này trao đổi xong, người dẫn
đầu là Dịch Hoài và Đường Ngột lại không hẹn mà cùng chặn mất đường lui
của bọn họ.
Sắc mặt Tông Quần liền thay đổi.
“Các ngươi là có ý gì đây?”
“Ý gì sao?
Dịch Hoài cười một cách nham hiểm: “Ý của bọn ta chính là các ngươi là Thiên
ma ngoại vực, một là không phản kháng sẽ được chết một cách nhẹ nhàng, hai
là phản kháng mà chết một cách đau khổ, các ngươi tự chọn cho mình một con
đường chết đi.”
Tông Quần, Cốc Tuân và Mãn Thiệu đều không thể tin được.
Phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Không thể nào như vậy được!
“Lẽ nào các ngươi có thể đối phó với Vô Đạo kiếm sao?”
Dịch Hoài cười nhếch mép: “Bọn ta có thể không đối phó được Vô Đạo kiếm,
nhưng bọn ta cũng không cần phải đối phó nó.”
Những cao thủ Huyền tộc khác ở trong điện cười phá lên, giống như đang nhìn
ba tên ngốc vậy.
“Thu Vũ Tuyền và Khương Thành sắp chết ở ải thứ hai rồi.”
“Sự tồn tại của các ngươi chỉ là dư thừa mà thôi, đã hiểu chưa?”
“Còn phải đa tạ các ngươi đã chủ động tự chui đầu vào lưới, bọn ta đỡ phải tốn
công một chuyến.”
“Cái gì?”
Tông Quần nghe như sét đánh vào tai.
Hắn không biết nội dung thi đấu của ải thứ hai, và đối phương nhất định cũng sẽ
không nói cho hắn biết.
Cốc Tuân và Mãn Thiệu trong lòng đã chửi rủa Tông Quần một trăm lần rồi.
Nếu không phải hắn tự cho là mình thông minh, nói cái gì mà đối phương nhất
định sẽ nhiệt tình nghênh đón thì hai người bọn họ cũng sẽ không ngu mà chạy
đến để nộp mạng.
Bọn họ bây giờ cảm thấy vô cùng hối hận.
Nhưng hiện tại, vấn đề quan trọng trước mắt vẫn làm sao để có thể sống tiếp.
Đối mặt với hơn một trăm vị Huyền Thánh cửu trọng, ra sức phản kích thì chết
là cái chắc, trốn cũng không trốn khỏi.
Nghĩ đến đây, Tông Quần chỉ có thể giả vờ khinh thường, sử dụng phương pháp
đánh vào tâm lý.
“Chỉ các ngươi mà muốn giết chết Khương Thành và Thu Vũ Tuyền sao? Mơ
đi!”
“Ta dám cá cửa ải thứ hai các ngươi sẽ không thể giết chết được bọn họ.”
“Bọn ta bây giờ có thể khoanh tay chịu trói, nếu như bọn ta thua thì mặc cho các
ngươi tùy ý xử lý!”
Đây cũng là cách bất đắc dĩ, chỉ cần đối phương đồng ý cược một ván thì ít nhất
vẫn có thể sống thêm được vài hôm nữa.
Cuối cùng, ba người bọn họ cũng đã “thành công” bị trói lại.
Thời gian thấm thoát trôi, chớp mắt một cái đã qua ba ngày.
Khương Thành đang dựng trại đóng quân ở bên ngoài Thái Di Diệu cảnh, cuối
cùng cũng đợi được ngày mở khóa cửa ải thứ hai.
Lần này xuất hiện trước mặt mọi người chỉ có một cái cửa.
Cuối cánh cửa là một bí cảnh.
Còn bên trong bí cảnh đó như thế nào thì mọi người đều không biết.
“Xem ra Di đã tiếp thu bài học trong trận đấu lần trước, trận này không để cho
những người khác vào xem để tránh lại bị liên kết với bên ngoài.
Trong lúc Thành ca đang phàn nàn thì Thu Vũ Tuyền không hề do dự mà đứng
ra.
“Cửa này tính ta là một người!”
Cửa lần trước nàng gây cản trở, mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy bí bách, nên
lần này nàng muốn rửa sạch nỗi nhục này.
Khương Thành cũng không từ chối.
Còn những người khác thì lại đang chờ đợi sự sắp xếp của hắn.
“Khương hiền giả, lần này cử mấy người vào trận vậy?”