Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở đầu kia của Thái Di Diệu cảnh, tám thủ lĩnh của các tộc xếp thành một hàng

thẳng tắp.

Trong số bọn họ, chỉ có một tộc trưởng đó chính là Bạch Trọng của Thặng

Thiên Hoành bộ.

Bảy người còn lại đều được đề cử ra vào phút chót.

Còn về lí do thì rất đơn giản, họ không muốn xuất chiến ải thứ ba nữa.

Hai ải trước, trong hơn 120 Huyền Thánh cửu trọng thì đã bị chết 48 người.

Một tổn thất lớn đến như thế, bọn họ thật sự không thể bình tĩnh nổi.

“Huyền Thần, không thể tiếp tục như thế được.”

“Nếu cứ phát triển theo đà này thì ải thứ ba Huyền Tộc chúng ta chẳng phải sẽ

mất hết quân đội tinh nhuệ sao?”

“Vẫn mong Huyền Thần ngươi đích thân hạ thần lực, tiêu diệt Khí tộc, nhất là

cái tên Khương Thành…”

Tám cao thủ hàng đầu đồng loạt cúi xuống cầu xin, nhưng biểu cảm của Di lại

không hề thay đổi.

“Hai ải trước đã rất có lợi cho các ngươi rồi.”

Hai ải đó, Đại Huyền giới bên này đều có thể gửi thêm số người gấp đôi.

Hơn nữa hai ải đó, bọn họ đều đã chiếm ưu thế về cảnh giới.

Nếu phải tính ra thì đây hoàn toàn là đang thiên vị bọn họ.

Tất cả đều hiểu rõ chuyện này.

Nếu không thì bọn họ sẽ nghi ngờ Di đang cố ý gài bẫy hại chết tám đại bộ tộc.

“Có lợi cho bọn ta thì cũng chẳng có ích gì, cái tên Khương Thành đó quá kỳ

quái rồi.”

“Đúng vậy, hắn luôn có thể sử dụng những thủ đoạn kỳ lạ, thật sự rất khó đề

phòng.”

“Quy tắc tỉ thí ở hai ải trước, bề ngoài thì rất có lợi cho bọn họ, nhưng trên thực

tế lại đánh trúng điểm mạnh của hắn.”

“Hai ải trước đã hạn chế bọn ta rất nhiều, còn không bằng trực tiếp phát huy hết

sức lực để chiến đấu minh bạch nữa…”

Di không hề cắt ngang những lời phàn nàn của bọn họ.

Cho đến khi tất cả bọn họ nói xong hết thì mới từ tốn nói: “Ải thứ ba sẽ không

có bất kỳ hạn chế nào cả, các ngươi có thể thỏa sức chiến đấu.”

Về việc ải thứ ba sẽ tỉ thí cái gì, bất luận là Khí Tộc hay Huyền Tộc đều cực kỳ

quan tâm.

Dù sao thì sau khi qua được ải này, Khí Tộc sẽ đóng quân ở Thái Di Diệu cảnh

một cách danh chính ngôn thuận.

Còn đối với Đại Huyền giới thì chỗ đó giống như thần điện vậy.

Ngoài ý nghĩa biểu tượng ra thì Thái Di Diệu cảnh chính bản thân nó là động

thiên phúc địa tốt nhất Đại Huyền giới.

Hơn nữa sau khi Khí Tộc tiến vào đóng quân thì vị Huyền Thần thật sự là A

Linh cũng sẽ tiến vào theo sau đó.

Từ đó về sau, Đại Huyền giới sẽ thật sự thay đổi.

Đây là điều mà tám đại bộ tộc tất nhiên không muốn nhìn thấy.

“Ải thứ ba là phá trận, chúng ta phòng ngự, bọn họ tấn công.”

Đám người Bạch Trọng đã có được nội dung tỉ thí do chính miệng Di nói cho

họ.

“Ải này rất có lợi cho chúng ta!”

“Thắng chắc không thua!”

Bên trong điện, hơn bảy mươi người còn lại của Huyền Thánh cửu trọng tỏ vẻ

rằng “thắng chắc không thua” cái từ này hai ải trước bọn ta đã nghe đến tai cũng

mọc kén rồi.

Kết quả thì sao?

Bây giờ bọn họ đã miễn dịch với “điều kiện có lợi” rồi, căn bản không hề bị

cảm.

“Trận pháp? Huyền Trận sao?”

“Lỡ đâu Khương Thành là một cao thủ phá trận thì sao?”

“Thì đó, ta thật sự không nhìn ra có lợi chỗ nào.”

“Ta dám cá, ải này chắc chắn lại gãi đúng chỗ ngứa của Khương Thành.”

Sau khi trải qua hai ải trước, bây giờ cho dù có người nói Khương Thành không

gì là không thể, bọn họ cũng sẽ tin.

“Các ngươi hiểu lầm rồi.”

Bạch Trọng cười rồi lắc đầu.

“Ải này không phải Huyền Trận, cũng không phải trận pháp của Nguyên Tiên

giới bên đó, mà là Thiên Trận do Thiên Đạo sinh ra một cách tự nhiên.”

“Cho dù tên Khương Thành đó biết phá trận thì trước Thiên Đạo, hắn cũng

không thể phát huy được.”

Tất cả nghe xong liền cảm thấy cũng đúng.

Sở dĩ Thiên Trận lớn mạnh đến như thế, không phải bởi vì bản thân trận pháp

kỳ diệu đến mức nào, mà là do lai lịch của trận pháp quá cao cấp.

Đừng nói là trận pháp cấp cao, cho dù Thiên Đạo có bố trí một sát trận cấp thấp

nhất thì cũng có thể trở thành cấm địa đáng sợ trong mắt vô số người.

Cho dù ngươi có nhìn thấu được thì cũng không có năng lực làm rung chuyển

nó.

“Ở ải này, chúng ta trấn giữ ở mắt trận, nắm giữ cờ lệnh trong tay là có thể

mượn được sức mạnh Thiên Đạo của Huyền Thần, mặc sức giết đoạt.”

“Nói trắng ra thì ở ải thứ ba này, chúng ta chính là hóa thân của Huyền Thần.”

“Hơn nữa, thực lực của chính chúng ta cũng sẽ không bị trói buộc.”

Tất cả mọi người lúc đầu vốn rất ủ rũ, giờ đây lập tức phấn chấn tinh thần.

“Đã như vậy à?”

“Có hơi không công bằng rồi đó?”

“Trực tiếp để Thiên Đạo giúp chúng ta, thế này thì còn tỉ thí gì nữa?”

“Ta thích cách tỉ thí này, ha ha ha!”

“Cho dù cái tên Khương Thành kia thủ đoạn có nhiều đến cỡ nào thì thực lực

cũng chỉ là Huyền Thánh thất bát trọng, ải này có thể khiến hắn hiện nguyên

hình!”

“Nếu trận này mà chúng ta còn không thắng nổi thì chúng ta cũng chẳng xứng

tranh giành với Khí Tộc nữa.”

“Đúng vậy, trận này chắc chắn thắng, muốn thua cũng khó!”

Bọn họ không ngừng nói bốn chữ “Muốn thua cũng khó”.

Có điều, sau sự vui mừng ngắn ngủi ấy, có người đột nhiên hỏi một vấn đề.

“Nếu như thực lực không bị bất cứ thứ gì hạn chế thì Thu Vũ Tuyền chẳng phải

sẽ có thể dùng được Vô Đạo kiếm sao?”

“Sợ cái gì, trong tay chúng ta có cờ lệnh, có Thiên Đạo che chở, còn sợ Vô Đạo

kiếm cái gì nữa chứ?”

“Ai biết được, không sợ nhất vạn, chỉ sợ lỡ như!”

“Đúng đó, lỡ đâu Thiên Đạo của Huyền Thần cũng đỡ không nổi Vô Đạo kiếm

thì chúng ta nên làm thế nào mới được đây?”

Bạch Trọng cảm thấy cũng đúng, cũng không thể quá kiêu ngạo.

“Xem ra vẫn phải thả ba tên Thiên ma ngoại vực ra để lợi dụng.”

Ba tên Tông Quần, Cốc Tuân và Mãn Thiệu hiện vẫn đang bị giam giữ.

Mấy ngày nay, trong lòng bọn họ cũng bồn chồn bất an, chỉ sợ mình sẽ bị chém

chết bất cứ lúc nào.

Khi nhìn thấy nhiều Huyền Thánh cửu trọng đến như vậy cùng đi đến, ba người

lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như bọn họ thắng ải thứ hai thì sẽ không đích thân đến mà sẽ áp giải mình

đi ra.

“Ải thứ hai thế nào? Thắng không?” Tông Quần cố ý đùa, nói.

Nhìn thấy hắn cố tình chạm vào nỗi đau của mình, đám người Bạch Trọng trong

lòng âm thầm phát bực.

Nếu như là trước đây thì chỉ câu nói này cũng đủ khiến bọn họ ra tay.

Nhưng bây giờ khi cân nhắc đến việc mình phải trông cậy vào ba tên “Thiên ma

ngoại vực” này, bọn họ không thể không kiềm nén cơn giận.

“Hừ, cơ hội của các ngươi tới rồi.”

“Niệm tình các ngươi thành tâm thành ý đến nương nhờ, ải thứ ba bọn ta có thể

phát lòng từ bi, cho các ngươi một cơ hội báo thù.”

Tông Quần, Cốc Tuân và Mãn Thiệu trố mắt nhìn nhau, ba người đồng loạt cười

phá lên.

Xem ra những người này không thể thiếu nổi bọn ta.

Cầu xin người khác mà còn dám dùng thái độ bố thí này?

“Hả, bọn ta đột nhiên cảm thấy thà dẹp thù hận còn hơn là giữ trong lòng,

không muốn tìm Khương Thành và Thu Vũ Tuyền báo thù nữa.”

Mấy Huyền Thánh cửu trọng có mặt tại đó lập tức nổi giận.

“Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi nói lại thử xem!”

“Đừng có rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!”

Về cơn phẫn nộ và uy hiếp của bọn họ, Tông Quần một chút cũng không lo

lắng.

Hắn thong dong ngồi xuống, nhìn tất cả mọi người một cái rồi bình thản nói:

“Vậy các ngươi cứ giết hết những tên Thiên ma ngoại vực như bọn ta đi, không

cần nể tình.”

“Ngươi tưởng bọn ta không dám sao?”

Mấy cao thủ đó tức đến mức xắn tay áo ngay tại chỗ.

“Đợi đã!”

Bạch Trọng nhanh chóng ngăn cản bọn họ.

Hắn nhìn ra rồi, Tông Quần muốn ra giá.

Nhưng nghĩ tới Vô Đạo kiếm đáng sợ kia, hắn chỉ có thể tạm thời cúi đầu, mưu

đồ sau khi qua được ải thứ ba, hắn sẽ qua cầu rút ván.

“Ra điều kiện đi.”

Khi bước sang ngày thứ ba, ở trước mặt đám người Khương Thành đột nhiên

xuất hiện một Huyền Trận vô cùng lớn.

Rất nhiều người vừa nhìn đã nhận ra ngay.

“Đây không phải là Thất linh liên hồi trận sao?”

“Huyền Trận Cửu giai, phẩm cấp không hề cao.”

“Trận pháp lớn này chính là ải thứ ba sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK