Tôn, tất cả đều di chuyển ánh mắt qua.
“Ngươi là người nào?” Phong Lẫm Đạo Tôn lạnh lùng hỏi.
Nam Chước vội vàng khom người hành lễ.
“Bi chức chính là Nam Chước đội trưởng tiểu đội thứ mười lăm của tam bộ
Thiên Vi Quân!”
Nghe nói nàng ta đến từ Thiên Vi Quân, ánh mắt vốn dĩ khinh thường của Hắc
Đình Đạo Tôn có hơi dịu đi một chút.
Sức mạnh chiến đấu mạnh nhất của Thiên cung, chính là các chi Thiên quân.
Hồi đó Thiên Nhạc Quân chiến đấu với Tà Tiên ở tiền tuyến chính là một chi ở
trong đó.
Mà Thiên Vi Quân đó cũng tương tự.
Tiên quan từ bộ phận mạnh mẽ này, cũng rất đáng để nhìn một chút.
“Là ngươi thông báo cho Thương Liễm Chí Tôn sao?”
Hắn ôn tồn hỏi.
“Đúng vậy!”
“Tại sao ngươi lại phải làm như vậy?”
Nam Chước nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: “Vì chính nghĩa và công đạo!”
Ai cũng biết đây là những lời nịnh bợ, nhưng Hắc Đình Đạo Tôn lại hài lòng gật
đầu.
“Ngươi đúng là không tệ.”
Hắn hướng về phía Nam Chước gật đầu: “Ta ghi nhớ ngươi rồi.”
Lời này của hắn vừa nói ra, Nam Chước cũng không còn kìm được vẻ mặt
mừng rõ kia của bản thân nữa, rất nhiều Tiên quan vây xem thì lại vừa ngưỡng
mộ vừa ân hận.
Sau này khi Nam Chước đột phá độ kiếp, chắc chắn sẽ được Thần Lôi Tư chiếu
cố châm chước, dễ dàng thông qua.
Thậm chí sau này còn có thể nhận được sự giúp đỡ của Thần Lôi Tư.
Đây là thu hoạch cỡ nào chứ!
Loại cơ hội nhận được thiện cảm của Thần Lôi Tư này, quả thật chính là ngàn
năm khó gặp.
Chỉ đáng tiếc, bọn họ không nắm bắt được cơ hội này, bị Nam Chước bắt lấy
rồi.
Nhất thời rất nhiều Tiên quan thậm chí không nhịn được mà cảm thán - Nữ
nhân này thật sự biết hành động.
Ngạc nhiên là làm một chuyện có thể sẽ hại đến bản thân, trở thành một chuyện
có lợi cho bản thân.
“Bạch Nguyên, Nguyệt Chỉ, xem ra tình cảm tỷ muội những năm nay của chúng
ta phải kết thúc rồi.”
Nàng thoáng hiện ra thương cảm nhìn đám nữ cung Vũ Tần Tư và Cầm Lạc Tư.
“Đừng trách ta không dìu dắt các ngươi.”
“Đây là bản thân các ngươi không đủ linh hoạt, không thể oán trách ta…”
Lời của nàng ta còn chưa nói xong, đã bị một tiếng la thất thanh ở bên cạnh cắt
ngang.
“Lão huynh ngươi lại có thể đang ở Chấp Luật Tư?”
“Xem ra chúng ta cũng có thể kéo quan hệ đó!”
Người nói ra câu này chính là Tam Nhãn Hổ.
Lão huynh này vốn dĩ đang nhả khói ở bên cạnh, cũng không liếc mắt nhìn phía
đối diện một chút.
Cũng chính là lúc lôi kéo làm quen Thần Lôi Tư và Chấp Luật Tư, hắn cuối
cùng cũng mở mắt ra nhìn.
Vừa nhìn một cái, đã nhìn thấy một người quen -Thương La Chí Tôn.
Trên thực tế, đây cũng là người quen của Thành ca.
Lần trước ở Gia Vương đạo trường, chính hắn đã âm thầm phối hợp với
Khương Thành một phen.
Tam Nhãn Hổ cũng là một thành viên của Tiên giới năm đó, lại từng tham gia
mấy lần đại chiến, cũng quen mặt với cái người từng là “Quy Lai tiên” này.
Vừa nhìn thấy hắn liền vui vẻ.
“Mau lên, phán cho bọn ta vô tội.”
Lúc Thương La Chí Tôn nhìn thấy Khương Thành, mặt mày đã tái xanh hết rồi.
Sao lại là ngươi nữa?
Tại sao vẫn là ngươi?
Ngươi Thượng Thiên kiểu gì?
Lẽ nào ngươi thật sự thành công đi cửa sau rồi, nhờ vào quan hệ lên làm Tiên
quan rồi?
Ngươi nói ngươi tự nhiên lên làm Tiên quan thì cũng thôi đi, tại sao lại phải
đâm đầu vào tại vạ?
Hơn nữa lần này còn đâm vào một tên Tiên quan ngũ phẩm của Thần Lôi Tư!
Đúng thật là muốn cái mạng già của người ta đó được không?
Lại còn nghe thấy những lời ngớ ngẫn tự bạo này của Tam Nhãn Hổ, hắn cũng
sắp vỡ vụn ngay tại chỗ rồi.
Ngươi ngu xuẩn chừng nào chứ?
Ở đây có Đạo Tôn tam phẩm, làm gì có phần ta làm chủ?
Ta nhiều lắm cũng chỉ là sau khi các ngươi bị bắt về, âm thầm quan tâm một
chút.
Kết quả tên ngu xuẩn này ở trước mặt nhiều người của Chấp Luật Tư và Thần
Lôi Tư như vậy, ngang nhiên tuyên bố có quan hệ với hắn.
Còn ở trước mặt nhiều người như vậy, bảo hắn thiên vị tuyên bố vô tội…
Nhìn thấy biểu cảm tế nhị đó của những Tiên quan của Chấp Luật Tư và Thần
Lôi Tư ở bên cạnh, nếu như Thương La Chí Tôn đồng ý, ngay sau đó có lẽ bản
thân cũng sẽ bị giải về thẩm vấn điều tra nhỉ?
Lão huynh này lúc này cũng đang âm thầm chửi bâng quơ rồi.
Mẹ nó, sớm biết thì năm đó đã không gia nhập vào Chấp Luật Tư rồi.
Như vậy Thượng Thiên sẽ không phái hai tên quỷ lấy mạng này đến chơi mình.
Có điều nghĩ lại Khương Thành vẫn tốt hơn Tam Nhãn Hổ rất nhiều.
Ít nhất hồi đó ở Gia Vương đạo trường ca này còn biết truyền âm, lén lút liên
lạc…
Thương La Chí Tôn cố ý lạnh mặt không hé răng nửa lời, giả vờ không nghe
thấy không nhìn thấy.
Tam Nhãn Hổ vừa thấy hắn không để ý đến mình, nhất thời không vui.
Sao rồi, không nể mặt ca sao?
“Thương La, ngươi sao thế? Lão huynh gọi ngươi đó, đừng giả vờ câm điếc!”
“Bảo ngươi làm chút chuyện nhỏ, sao lại sợ sệt như vậy chứ?”
Lần này, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Thương La Chí Tôn.
Bao gồm cả hai vị đại lão là Hắc Đình Đạo Tôn và Phong Lẫm Đạo Tôn.
“Thương La, đây là có chuyện gì?”
“Ngươi thật sự có giao tình với tên Hổ yêu này sao?”
“Hắn lại còn bảo ngươi thiên vị hắn.”
Nghe thấy câu hỏi của Phong Lẫm Đạo Tôn, Thương La Chí Tôn lau mồ hôi
trên trán.
“Không có giao tình gì cả, chỉ là năm đó từng gặp qua ở Cổ Tiên giới.”
“Ố?”
Phong Lẫm Đạo Tôn lại thoáng nổi lên hứng thú.
“Hổ yêu này cũng lại là người của Cổ Tiên giới sao?”
“Đúng vậy, có điều năm đó ta không thân thiết gì với hắn cả…”
Còn chưa kịp dứt lời, đã bị những lời chửi như tát nước của Tam Nhãn Hổ cắt
ngang.
“Ha, Thương La ngươi thật không có lương tâm, năm đó nếu không phải Thành
ca của ta tha cho ngươi một mạng, ngươi còn có thể sống đến ngày hôm nay
sao?”
“Nếu không phải Thành ca sau đó đứng ra, các ngươi đều bị Cửu Tuyệt, Ám Cơ
giết chết hết rồi, ngươi là cái thứ vong ân phụ nghĩa…”
“Được rồi được rồi, tên đồng đội lợn nhà ngươi.”
Thành ca cũng không nhịn nổi nữa.
Tam Nhãn Hổ này chỉ quan tâm làm màu, hoàn toàn không cần biết thời gian
địa điểm.
Cho dù là Thương La thật sự muốn giúp chúng ta, bị ngươi làm rối lên như vậy,
cũng hoàn toàn tan thành bọt biển rồi.
Có điều, hình như bản thân vốn cũng không cần hắn giúp đỡ.
Dù sao… bản thân cũng quen biết Phong Lẫm Đạo Tôn!
Tên này không phải chính là một thành viên của Băng giới năm đó sao?
Lúc đó thuộc hạ của Băng Cực Thiên tôn có vài vị Tôn giả, hắn chính là một
trong số đó.
So sánh với Quý Thương, bọn họ xuất thân từ Băng Nguyên cốc mới là “người
mình” thật sự của Thành ca, xuất phát từ trong đáy lòng ủng hộ cái vị trí Chủ
Băng giới này của hắn.
“Khụ, Khương Băng chủ, chuyện này quả thật không dễ thiên vị.”
Ai cũng không biết, vị Tiên quan tam phẩm của Chấp Luật Tư lúc này đang bận
rộn chủ động truyền âm chào hỏi với Khương chưởng môn nữa.
“Cái chết của Tiên quan ngũ phẩm, cấp cao sẽ rất xem trọng, căn bản không
giấu được.”
“Đặc biệt còn là người của Thần Lôi Tư…”
Thành ca cũng lười phải nghe hắn kể khổ.
Trực tiếp phất tay.
“Không làm công bằng được vậy thì đừng làm nữa, làm lớn chuyện hơn một
chút?”
“Nếu như ngươi không đến, ta đã giết chết hết bọn chúng rồi.”
Những lời hắn nói đều là thật.
Khương Thành không hề trông mong có người đến cứu mình.
Ca đây từ khi xuất đạo cho đến nay chưa từng sợ chuyện gì.
Giết chết Tiên quan ngũ phẩm là chuyện lớn tày trời trong mắt người khác,
nhưng đối với hắn mà nói chỉ là một trận đùa vui chơi bời nhỏ.
Quả thật không được, thì lại giết thêm mấy tên Tiên quan tam phẩm tứ phẩm
nữa là được rồi.
Còn về sau này như thế nào, có hệ thống hack trong người, hoàn toàn không cần
lo lắng.
Thế nhưng những lời thật lòng này của hắn được truyền vào tai của Phong Lẫm
Đạo Tôn, đó chính là điên rồi!
Hắn suýt chút nữa nhảy cẫng lên.
“Đừng đừng đừng, đừng như vậy chứ!”
Hắn biết, Khương Thành trước giờ nói được làm được, cho dù cảnh giới bên
ngoài của hắn xem ra không cao.
Nhưng năm đó lúc hắn giết chết Minh Quyết thiên tôn, cảnh giới thậm chí mới
Đế cảnh lục trọng.
“Nếu như ngươi lại giết thêm bọn họ, vậy thì cả Thiên cung đều sẽ phẫn nộ, đến
lúc đó đừng nói là ta, cho dù là Thần Quân cũng không bảo vệ được ngươi…”