Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thành vốn không biết Tiên Mẫu đang chú ý đến bản thân mình.

Nhưng hắn biết đâu chắc chắn là do đối phương cố ý làm.

Mà hắn quả thực cũng không muốn dung hợp đạo ấn này.

Chỉ là hắn lúc này chẳng có cơ hội để lựa chọn, bởi vì ngay bước tiếp theo đã

xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Những tiên nhân khác khi trở thành Chính thần, đạo ấn sẽ như thuốc tể, nhanh

chóng dung hợp vào với đạo tâm.

Cuối cùng thay đổi đạo tâm mục tiêu, khiến họ hình thành mối liên hệ đặc biệt

với Thiên Đạo.

Bước này vốn nên là việc nước chảy thành sông, thuận lợi vô cùng.

Nhưng đạo ấn lúc này sau khi tiến vào cơ thể Khương Thành lại không hề thành

công dung hợp với đạo tâm của hắn.

Đạo tâm của hắn sớm đã hòa thành một thể với ba ngàn huyền văn rồi, căn bản

không còn là một đạo tâm bình thường.

Loại đạo tâm này, đạo ấn tỏ ra vô cùng xa lạ với bản thân.

Hai cái khi tiếp xúc với nhau lập tức phát ra xung đột mãnh liệt.

Một bên là đạo tâm vô cùng quan trọng, một bên là đạo ấn đại diện cho Thiên

Đạo.

Hai cái này phát sung ra xung đột trong bất kì cơ thể của ai thì cũng sẽ mang lại

hậu quả vạn kiếp bất phục.

Khương Thành lúc này vẫn đang là Thánh Chủ cũng không phải ngoại lệ.

Khi hai thứ va chạm với nhau, sau lần phát nổ đầu tiền, hắn sớm đã toi đời một

cách hoa lệ rồi.

Ngoại giới lúc này, đám người Ngộ Sơn và Trường Dương vẫn còn đang mang

theo tâm trạng kích động, ngưỡng mộ, hướng về xem quá trình “thành thần” của

Khương chưởng môn.

Nào có biết rằng đột nhiên toàn thân Khương Thành lại toát ra lực xung kích dữ

dội.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong.

Cả người đều bị bay ngược ra sau.

Giờ khắc này, sự tuần hoàn của quy tắc Thiên Đạo ở Thương Lan đại lục lại lần

nữa trở nên hỗn loạn.

Cả đại lục lúc thì móp mép, khi thì chồng chất, lúc lại duỗi thẳng.

Giống như đang bị nhào nặn một cách điên cuồng.

Ba ngàn quy tắc cũng mất đi sự điều phối trơn tru, bắt đầu trở nên hỗn loạn

không quy luật.

Mà cho dù là Ngộ Sơn, Đoan Phong hay là Trường Dương, Diệu Du, hay chăng

là những tiên nhân đang vội vội vàng vàng nhanh chóng đến đây cũng không

thể có được sức lực chống lại, thoáng chốc đã bị bài xích ra ngoài.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đứng trên tinh không, mọi người nhìn về vị trí của Thương Lan đại lục.

Phát hiện ở đó đã biến thành một đoàn ánh sáng rực rỡ.

Giống như đột nhiên đã trở thành một mặt trời vậy.

Nhưng từ trên người nó có thể cảm nhận được làn sóng dao động đáng sợ, lại đủ

hủy diệt đi mỗi một người.

“Không phải là dung hợp đạo ấn sao, sao lại như vậy được?”

“Hoặc là do bản thân Khương chưởng môn quá đặc biệt nên quá trình này mới

khác người ta đúng không?”

Lúc này, những tiên nhân bị bài xích ra cùng với những người cạnh tranh ở sáu

đại lục còn lại chạy sang, toàn bộ đều đã đến vùng tinh không này.

“Là ai?”

“Ai đã có được đạo ấn đấy?”

“Đáng ghét, sự cố gắng mấy năm nay phí hoài vô ích rồi sao?”

“Ta không phục, dựa vào đâu mà không phải là ta?”

“Rốt cuộc ai đã may mắn lọt vào mắt xanh của đạo ấn vậy chứ?”

“Hi vọng hắn dung hợp thất bại.”

“Đạo ấn nào có chuyện dung hợp thất bại chứ?”

Nghe đến lời nghị luận của bọn họ, đám người Trường Dương và Đoan Phong

thầm thấy không hay rồi.

tiên nhân vừa mới có được đạo ấn vốn sẽ không lập tức trở thành Chính Thần

mạnh mẽ ngay.

Bọn họ vẫn cần có một khoảng thời gian để nâng cao cảnh giới, cố định thực

lực.

Chỉ là, những Chusnh Thần trước kí vốn không gây ra quá nhiều động tĩnh, cả

quá trình dung hợp cũng thuận lợi vô cùng.

Chờ đến khi những người khác nhanh chóng đến thì căn bản cũng chẳng bireets

được ai đã có được đạo ấn.

Nhưng lần này, động tĩnh của Khương chưởng môn gây ra quá lớn.

Mấu chốt quan trọng nhất là cả quá trình dung hợp của hắn lại quá “rõ ràng”.

Cả Thương Lan đại lục trước mắt chỉ còn lại có mỗi mình hắn, muốn thu hút

nhường nào thì thu hút nhường ấy.

Chờ lát nữa há chẳng phải sẽ bị tất cả mọi người phát hiện hay sao?

Nhìn thấy đám Thiên Thần và Thánh Tôn mạnh mẽ đến hiện trường, bọn họ

càng ngày càng hoảng hơn.

Bọn họ vốn không biết rằng Khương Thành lúc này đã chết rồi.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực của kẻ địch, sắp xếp

phương án hồi sinh.”

“Ting! Kí chủ có được một tấm Hóa Ý, có thể dẹp sạch bất kì ý chí nào của mục

tiêu mang theo.”

“Ting! Kí chủ hồi sinh!”

Khi Khương Thành lại lần nữa sống lại, trong thanh công cụ của hệ thống đã có

nhiều thêm một tấm phù đặc biệt.

“Dẹp sạch ý chí mà mục tiêu mang theo?”

“Là ý gì đây?”

Hắn còn thật sự không hiểu nỗi, tấm phù này có thể giải quyết được nguy cơ mà

đạo ấn mang lại hay sao.

Nhưng mà phương án của hệ thống trước nay đều rất đáng tin, hắn vẫn rất thành

thục khóa mục tiêu là đạo ấn, sau đó nhấn nút sử dụng.

Ngay khắc sau, hai sự tồn tại ở thế như nước với lửa của đạo ấn và đạo tâm đã

bị cưỡng hành tách ra.

Còn đạo ấn vốn mang theo ý chí Thiên Đạo nồng đậm, trên bề mặt dần dần có

một vạch ánh sáng.

Ngay sau đó lại trở thành một viên hạch óng ánh.

Từ trên viên hạch đó, Khương Thành không còn cảm nhận được khí tức nguy

hiểm nữa, hắn chỉ có thể cảm nhận được đạo mênh mang dạt dào và thuần túy

đến cực điểm.

Trong thoáng chốc, hắn cuối cùng cũng có chút giác ngộ.

Đạo tâm của những Chính Thần khác không thể chống lại sự xâm chiếm của

luồng ý chí này, hai thứ sẽ bị cưỡng chế hợp lại làm một với nhau.

Nhưng đạo tâm của bản thân đã “biến dị” rồi, nó không thể vào được.

Lại thêm vào linh ý của bản thân mình quá mạnh, ý thức tự chủ cao, vậy nên

mới hình thành xung đột kịch liệt với nó.

Mà Hóa Ý phù vừa rồi đã trực tiếp thanh trừ ý chí của Thiên Đạo trên đạo ấn

rồi.

Vậy nên thứ hiện ra trước mặt bản thân là một viên đạo hạch vô chủ khác.

Hắn hiện giờ giống như lại một lần nữa trải qua cơ duyên “Vẫn giới tiên tàng”.

Chỉ có điều lần này rất đặc biệt, đạo trong đạo hạch chất chứa không phải đến từ

một Thánh Chủ nào cả, mà là đến từ Thiên Đạo.

Sau khi hiểu rõ hết tất cả mọi thứ, Thành ca suýt chút nữa thì bật cười thành

tiếng.

Sau khi Hám Thiên Cổ Thánh rời đi, Tiên Võ châu đã không còn quy tắc có

Vẫn giới tiên tàng nữa rồi.

Hắn vốn còn đang buồn bực về việc làm sao để gia tăng đạo tự thân lên đây.

Đạo quy tắc quá cao cấp, lúc gia tăng cần phải cực kì mạnh mẽ, còn khó hơn rất

nhiều Thánh Chủ khác.

Dưới tình huống bình thường, hắn không biết phải đến năm nào tháng nào mới

có thể tăng lên được Thánh Chủ đỉnh phong nữa.

Không ngờ rằng buồn ngủ lại gặp chiếu manh, đạo ấn lại chủ động dâng đến tận

cửa.

Hắn lập tức bắt đầu hấp thu đạo hạch đặc thù này.

Tiên Mẫu thầm quan sát động tĩnh ở phía dưới có phần ngây ra.

Nàng vốn không hề biết về sự tồn tại của hệ thống, càng không biết gì mà Hóa

Ý phù, nhưng nàng có thể cam nhận được đạo ấn kia đã mất đi liên hệ.

“Sao lại có thể như vậy được?”

“Hắn đã không dung hợp với đạo ấn, cũng không từ bỏ đạo ấn, ngược lại ta lại

mất đi đạo ấn, Thiên Đạo cũng vì thế mà khuyết đi một phần?”

Âm mưu của nàng dường như đã có phần sai sót.

“Rốt cuộc hắn đã làm những gì?”

Trong đôi mắt của Bà Sa Ngọc nhân mang theo sự nghi ngờ vô kể.

Cuối cùng, chuyển hóa thành một sự kiêng kỵ sâu sắc.

“Xem ra người này thật sự chính là kẻ địch mạnh nhất của Thiên Đạo.”

Ánh sáng chói lọi của Thương Lan đại lục dần dần dịu đi.

Theo sự biến mất ý chí Thiên Đạo của đạo hạch, sự hỗn loạn của vùng đại lục

này cũng bình ổn trở lại.

Những tiên nhân quan sát ở bên ngoài đã không còn bị bài xích ra nữa.

“Kết thúc rồi sao?”

“Chính Thần mới xuất hiện rồi à?”

“Ta lại muốn xem thử rốt cuộc là ai đây.”

“Cùng đi đi!”

Trên bầu trời đen vạch lên vô số những ngôi sao băng.

Trên thì Thiên Thần, dưới thì Đạo Tôn, không biết có bao nhiêu tiên nhân đang

xông thẳng về hướng của Phi Tiên môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK