Thánh Chủ chết đi vốn không hề hiếm gặp.
Nhưng chuyện Thiên Đạo thu lại thánh giới, kể cả những Chính Thần trong đó,
cả Nguyên Tiên giới này số người biết cũng không quá mười người.
Bởi vì Thiên Đạo hiện nay mạnh hơn lúc ở kỷ nguyên đầu tiên nhiều.
Quá trình thu hồi thánh giới rất khó bị người ta lại phát hiện ra.
Lăng năm đó khi phát hiện được bí mật này, đó thật sự là chuyện vô cùng chấn
động.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà nàng mới liên thủ với Vô Định Cổ
Thánh mở ra địa giới Tiên Võ châu đặt biệt này.
Còn bây giờ, Khương Thành lại tiện mồm nói ra được bí mật này.
Hơn nữa còn nói ra “nội tình” khiến nàng càng kinh ngạc hơn.
“Thiên Đạo chí bảo lại do thánh giới chuyển hoá ra sao?”
“Sao ngươi lại biết được những chuyện này?”
Là người sở hữu Hám Thiên phủ, bản thân nàng còn không rõ được chí bảo này
từ đâu mà có.
Chuyện này quá lớn nàng không thể không bận tâm.
Chỉ đáng tiếc là Thành ca không trả lời nàng.
Mà lại hỏi ngược lại nàng một câu: “Ngươi còn chưa trả lời ta, tại sao sau khi
Thánh Chủ bị giết thì thánh giới lại bị Thiên Đạo thu hồi lại chứ?”
Lăng nôn nóng muốn biết được lai lịch của Hám Thiên phủ, thế là nhanh chóng
trả lời: “Bởi vì nơi đây là Tiên Võ châu.”
“Ý của ngươi là, là hai Cổ Thánh kia cố ý sắp đặt?”
“Không sai, Hám Thiên Cổ Thánh và Vô Định Cổ Thánh liên thủ, ngăn cản
Thiên Đạo thu hồi thánh giới. Cưỡng ép Giữ lại đạo của Thánh Chủ đã chết để
cho những tiên nhân khác ở Tiên Võ châu.”
“Đây chính là nguyên nhân có cơ duyên Vẫn giới tiên tàng này, nhưng mà bình
thường mỗi lần Vẫn giới tiên tàng chỉ có tiên nhân đại lục mới có thể tận hưởng
được.”
“Do những đại lục khác cách đây quá xa nên ý niệm của bọn họ không thể nào
được dẫn dắt được.”
“Hoá ra là vậy.”
Khương Thành vuốt cằm suy tư, cơ duyên này tính ra vẫn là bản thân mình tạo
ra đây mà.
Suy cho cùng thì U Mộc tộc Thánh Chủ kia cũng là do bản thân giết.
Mà ngay sau đó hắn lại buồn bực.
“Hai Cổ Thánh kia tại sao không tự một mình nuốt luôn Vẫn giới tiên tàng đi?”
“Vậy mà còn chia sẻ cho nhiều Đạo Thần như vậy hưởng thụ, là do bọn họ giúp
người làm niềm vui, hay là bọn họ chê đạo nhiều quá rồi?”
Lăng gật đầu một cách xa xăm: “Ngươi nói đúng rồi, bọn họ quả thực chê đạo
quá nhiều rồi.”
Thành ca lại càng không hiểu: “Đây lại là ý gì đây?”
Lăng hất cằm, cố ý chế giễu: “Ngươi mới chỉ là một Đạo Thần, hỏi những bí
mật cao cấp như vậy làm gì chứ?”
“Chờ đến khi ngươi trở thành Cổ Thánh rồi tự nhiên sẽ hiểu ra thôi.”
Khương Thành nhìn khinh khỉnh nàng.
Nếu phải đến Cổ Thánh mới biết được, vậy nha đầu này làm sao biết đây?
À cũng phải, trước đây nàng có “quan hệ” với Thiên Cung.
Có lẽ là tâm đắc dưới trướng của Chiến Đế, vậy nên mới có thể nghe ngóng
được những điều này nhỉ?
Thế là hắn bĩu môi: “Ngươi cũng chỉ là nghe lỏm thôi chứ gì, biết một mà
không biết mười.”
“Phải phải phải, ta đi nghe người ta nói thôi.”
Lăng thôi thúc: “Bây giờ ngươi nói cho ta biết, sao ngươi lại biết Thiên Đạo chí
bảo là do thánh giới chuyển hoá thành không?”
Khương Thành vốn dự định nói ra rồi.
Dù sao thì mấy chuyện đã xảy ra ở kỷ nguyên đầu tiên nói cho người khác cũng
chẳng tổn hại gì.
Nhưng nghĩ đến nữ nhân này vừa rồi còn chế giễu hạ thấp bản thân, thế là hất
cằm lên.
Cao ngạo nói: “Con tiểu nha đầu ngươi lo làm gì nhiều chuyện vậy chứ?”
“Mấy bí mật cấp cao như thế xa quá xa tầng lớp của ngươi, biết quá nhiều cũng
không có lợi ích gì với ngươi cả.”
Lăng suýt chút bị hắn chọc tức cho bộc phát tại chỗ.
Cái gì gọi là tầng lớp này?
Ngươi có tin ta một phát tát chết ngươi trăm lần không?
Hơn nữa ta tốt xấu gì cũng phổ cập cho ngươi nhiều vậy rồi, kết quả là phổ cập
không công ư?
Tên này quả nhiên vẫn đáng ghét hệt như trước đây.
Thành ca đương nhiên không hiểu muội tử này đang thầm tức giận.
“Đúng rồi, thứ này hấp thu thế nào?”
Hắn chỉ về phía quang đoàn đạo vận phía trước.
“Tại sao ta lại hấp thu không được? Có phải còn cần có công pháp hấp thu gì
nữa không?”
Lăng thật ra cũng rất tò mò.
Theo lí mà nói, bất cứ một tiên nhân tu đạo nào sau khi gặp phải những đạo vận
tản ra thế này đều sẽ lập tức cảm nhận được sức hấp dẫn tự nhiên.
Căn bản không cần bất cứ công pháp nào, cũng không cần thao tác đặc biệt nào.
“Ngươi không tu luyện ra đạo tự thân sao?”
“Ta có chứ, ca là một Đạo Thần vẻ vang đấy nhé.”
Lăng không biết sự kiêu ngạo của hắn từ đâu đến.
Nhưng mà chuyện này vốn không ngăn cản được nàng cố ý đả kích Khương
Thành.
“Đạo Thần bình thường chỉ cần chạm vào là có thể hấp thu được đạo vận, còn
về ngươi hấp thu không được…”
Nàng liếc nhìn một cái, cố ý chế nhạo: “Có lẽ là do khí chất của ngươi quá kém
rồi, những đạo vận này không thèm thân cận gì với ngươi.”
Nàng cũng xem như đã bốc thuốc đúng bệnh.
Câu nói này quả nhiên đã trúng tim đen của Thành ca.
“Ăn nói bừa bãi, khí chất của ca xưa giờ đều rất tốt đấy.”
Hắn vốn không nhụt lòng.
Tiếp theo đó liền liên tiếp thử năm quang đoàn, nhưng kết quả cũng chẳng hề
thay đổi.
Vẫn không hề có chút thu hoạch nào cả.
Khương Thành chau mày, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh ra.
“Ta hiểu rồi.”
Lăng có phần hứng thú cong môi lên: “Ngươi hiểu được gì rồi?”
“Cấp bậc của những đạo vận này thấp quá, đối mặt với một sinh linh cao cấp
như ca, bọn nó chỉ tự hổ thẹn vì kém cỏi, tự biết không xứng với ca, vậy nên
không có mặt mũi nào tiếp cận ta.”
“Ngươi cũng được đấy!”
Lăng bị đánh bại ngay tại chỗ.
Nàng cảm thấy nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ phải gặp đả kích rất lớn mới
đúng nhỉ?
Một cơ duyên lớn như vậy, người khác có thể có được, chỉ riêng ngươi lại
không.
Tại sao ngươi còn có tâm tình mà thiếp vàng lên mặt như vậy chứ?
“Địa vị cao quá có lúc cũng khiến người ta muộn phiền.”
Thành ca chán nản cảm thán.
Thật ra hắn đã tìm được đáp án thật sự rồi.
Thứ đạo vận này nói trắng ra là chỉ những nhân tài tu đạo mới có thể tinh tế cảm
nhận được.
Còn bản thân tuy là Đạo Thần, nhưng thật ra chưa từng tu qua đạo gì cả.
Kiếm đạo hoàn mỹ và đạo căn nguyên đều có được ngoài ý muốn, căn bản
không phải bản thân tham ngộ được.
Vậy nên bản thân chẳng có chút cảm ngộ gì về đạo vận cả.
Chỉ là chân tướng này hắn đương nhiên sẽ không nói ra.
Đôi mắt đen láy của Lăng liếc một cái, lại cười ngân nga: “Nếu đạo vận này đã
không xứng với ngươi, vậy đạo hạch cao cấp hơn chắc cũng không sánh được
với ngươi rồi nhỉ?”
“Đạo hạch?” Thành ca có chút hứng thú.
“Đúng vậy, ngươi có thể xem nó như là hạch tâm của thánh giới, là đạo trung
tâm nhất của Thánh Chủ.”
Lăng biết dựa vào tính cách tham thú lợi nhỏ của tên khốn như Khương Thành
chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Thế là nàng cố ý cảm thán.
“Thật đáng tiếc.”
Thành ca lập tức truy hỏi: “Tiếc gì chứ?”
“Đáng tiếc, đạo hạch chỉ có Thánh Chủ mới có thể tiếp cận chạm đến được.”
Lăng nhìn đánh giá hắn một cái, lắc đầu.
“Ngươi mới chỉ là Đạo Thần thôi, ngươi vẫn đừng nên tự chuốc vạ vào thân
nữa, để tránh lại bị bài xích ra lại mất mặt.
“Đùa à?”
Thành ca há có thể chấp nhận được sự coi thường đó.
“Cảnh giới của ca tuy mới chỉ là Đạo Thần, nhưng khí chất đặc ra đó, đạo hạch
nhìn thấy ta phải ngoan ngoãn cúi đầu dập bái.”
“Phụt phụt!”
Lăng cười thành tiếng.
“Phải phải phải, khí chất của ngươi tốt lắm.”
“Vậy nên, đạo hạch đó ở đâu, tìm thế nào?”
Tinh vân này có hơi lớn, mà Khương Thành căn bản không cảm nhận được bất
cứ khí tức đạo vận nào.
Hắn không thể nào giống những đám tiên nhân khác, phân rõ được đạo vận
mạnh yếu.