Cho dù là Thu muội, người “coi trọng” Thành Ca nhất, cũng cảm thấy thông tin
này quá giả dối, quá hoang đường vô lý.
Nếu như Phạm Lôi Đạo Tôn nói Khương Thành đã trở thành Các chủ của Kiếm
Các,
hoặc là trở thành Chủ tướng của một nhánh Thiên quân nào đó, có lẽ nàng sẽ
lựa
chọn tin tưởng.
Dẫu sao thì đó cũng là những nơi có liên quan đến việc chiến đấu.
Thiên Đan Tư?
Thế này là đi lạc đến tận đâu rồi, khác gì râu ông nọ cắm cằm bà kia?
Nàng biết năm đó ở Gia Vương đạo trường, Khương Thành rất thân thiết với
Hoằng
Thanh đại sư.
Nhưng vấn đề là, Hoằng Thanh chẳng qua chỉ là một Đế Đan sư ngũ phẩm thôi
đúng
không?
Cập bậc này cách Thủ tọa Thiên Đan Tư cả mười vạn tám ngàn dặm ấy chứ!
Đến nàng cũng cho rằng như thế, huống hồ là người khác.
Những Tinh chủ và Tiên quan cao giai ở trên Tử Ngọc Đài, đầu tiên là ngẩn
người sững sờ, sau đó nhao nhao mất hết khả năng quản lý biểu cảm.
“Thiên Đan Tư?”
“Thủ tọa?”
“Chính là hắn?”
“Ha ha ha ha ha…”
Rất nhiều người không còn phẫn nộ nữa, mà chỉ vào Thành Ca vui vẻ cười lớn.
Hết cách, trong mắt bọn họ, đây là chuyện hết sức buồn cười.
“Phạm Lôi à, vốn dĩ ta còn tưởng ngươi thực sự có giao tình với hắn.”
“Bây giờ xem ra, là ngươi cố ý đùa cợt, lấy một đứa oắt con ra đùa giỡn có
đúng không?”
“Ngươi cũng thật là biết đùa đấy.”
Phạm Lôi Đạo có chút hơi bất lực.
Hắn cũng chẳng muốn giành thêm thể diện cho Khương Thành, nhưng vấn đề
đây là
nhiệm vụ mà Thích Vương và Lư Vương giao cho hắn.
“Hắn thực sự là Thủ tọa Thiên Đan Tư, nếu giả bao đổi hàng!”
Nếu như không phải năm đó chính mắt hắn chứng kiến cảnh tượng Khương
Thành và
Dịch Nguyên cùng xông vào Tiên lô, hắn cũng sẽ không tin.
Bởi vì chuyện này nghe thực sự rất hoang đường.
“Đủ rồi, Phạm Lôi, chuyện như thế này đùa một chút là được rồi, đừng có đùa
cợt mãi không thôi như thế!”
“Đúng thế, đừng có sỉ nhục trí thông minh của bọn ta!”
“Nếu như hắn là Thủ tọa Thiên Đan Tư, thì ta còn là… gì gì đó của Thiên…
cơ!”
Người này vốn muốn nói là của Thiên Đế, nhưng đó là những từ ngữ vượt quá
bổn
phận và quy tắc, nên lại nuốt trở lại.
“Hắn thật sự là Thủ tọa Thiên Đan Tư!”
Phạm Lôi Đạo Tôn cau chặt mày, vẻ mặt rất không vui: “Ta lấy nhân cách và
phẩm
giai của ta ra đảm bảo!”
Nhìn thấy hắn nghiêm túc như thế, rất nhiều người bắt đầu ngừng cười.
Thế này không giống đang đùa giỡn.
“Phạm Lôi, ngươi nghiêm túc đấy chứ?”
Có mấy vị Tiên quan nhất nhất phẩm địa vị cao hơn hắn chen ra khỏi đám đông,
đến trước mặt hắn.
“Ngươi cảm thấy bọn ta là bọn ngu? Rất dễ lừa gạt đúng không?”
“Ta không có…”
Phạm Lôi cảm thấy hắn rất vô tội.
Dựa vào cái gì chứ, ta vốn đã ngứa mắt cái tên tiểu tử này, lại còn phải cố
gắng giúp hắn chứng minh thân phận.
Lại nhìn sang phía Khương Thành ở bên cạnh, chỉ thấy hắn vui tươi hớn hở xem
kịch, chả có tí ý định biện bạch thanh minh nào.
Thực ra ca này còn mong sao lại có kẻ nào đấy không có mắt, lại đến tấn công
hắn.
Như thế hắn lại có thể danh chính ngôn thuận mà giết người, sau đó thu chiến
lợi phẩm.
Nếu không thì không có lý do chính đáng nào để làm cả.
Có hai vị Thượng vị tinh chủ địa vị tôn quý bay chầm chậm đến trước mặt
Phạm
Lôi, dùng vẻ mặt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống Phạm Lôi Đạo Tôn.
“Phạm Lôi, chắc ngươi cũng biết Thiên Đan Tư là nơi quan trọng đến mức nào
đúng không?”
“Ta biết…”
Đó là nơi luyện đan mà.
“Ngươi cũng biết, từ khi Thiên Cung thành lập đến nay, Thiên Đan Tư chưa
từng
có vị trí Thủ tọa đúng không?”
Những Tiên quan khác nháo nhào vây lại, mồm năm miệng mười, không ngừng
“phổ
cập khoa học” cho Phạm Lôi Đạo Tôn.
“Đúng thế, Thiên Đan Tư tổng cộng có bốn vị Đế Đan sư bát phẩm, phân thành
ba
trường phái luyện đan, không ai áp chế nổi ai, cho nên mới toàn là Tiên quan
nhị phẩm!”
“Đây là kiến thức thường thức mà tất cả mọi người ở trên Thiên Cung đều biết,
lẽ nào ngươi không biết sao?”
“Nói dối cũng phải có mức độ thôi, Phạm Lôi ngươi cũng là người có thân
phận,
đừng có làm trò hề cho thiên hạ!”
Phạm Lôi Đạo Tôn tí nữa thì bị bọn họ chọc cười.
Mẹ kiếp, thông tin của các ngươi cũng quá lạc hậu rồi, đúng không hả?
Dịch Nguyên Đạo Tôn đã chết được tám mươi ngàn năm rồi, các ngươi không
biết
à?
Còn ở đó mà nói bốn vị Đế Đan sư bát phẩm gì gì đó?
Nhưng nghĩ kỹ thì Thiên Cung cũng quá rộng lớn, hơn nữa cái chết của Dịch
Nguyên, cũng không được công khai với với bên ngoài.
Nhất là mấy năm nay, Thiên Đan Tư cực kỳ khiêm nhường, gần nhưng chẳng có
Đan
sư nào xuất môn, toàn nói là đang tiềm tu.
Hắn chỉ đành tiếp tục giải thích: “Khương Thành đã trở thành Thủ tọa Thiên
Đan
tư vào tám mươi ngàn năm trước…”
Hắn còn chưa nói hết, đã bị tiếng giễu cợt, chế nhạo của cả một đám người lớn
cắt lời.
“Phạm Lôi, ngươi câm miệng lại đi.”
“Vẫn còn ở đó nói xằng nói bậy à?”
“Tám mươi ngàn năm trước, sao ngươi không nói luôn là tám trăm triệu năm
trước
đi?”
“Vừa nãy ta nghe nói, tám mươi ngàn năm trước, tên tiểu từ này vẫn còn ở Gia
Vương đạo trường, còn không phải là một Tiên quan chính thức, ngươi đang lừa
gạt ai đấy hả?”
“Bịa ra một lời nói dối cũng không biết bịa cho hẳn hoi tí à!”
Phạm Lôi vô cùng bất lực.
“Chẳng lẽ các ngươi quên rồi sao, tám mươi ngàn năm trước, Thiên Đan Tư
từng
truyền ra tin tức Thủ Tọa Tiên quan của bọn họ mất tích. Người đó chính là
Khương Thành đấy!”
“Đó chỉ là tin vịt mà thôi.”
“Náo loạn cả nửa ngày, hóa ra là ngươi coi tin đồn nhảm là thật à?”
“Thực sự là nực cười mà!”
Phạm Lôi hết cách rồi.
Hắn nói cái gì, người khác cũng đều không tin thì hắn còn làm gì được nữa?
Hắn cũng chẳng có bằng chứng mạnh mẽ nào để chứng minh Khương Thành là
Thủ tọa
Thiên Đan Tư.
Chỉ có thể chuyển ánh mắt cầu cứu đến mấy vị Thần Quân.
Sự phân phó dặn dò của các ngươi, ta đã cố gắng hết sức rồi.
Đối mặt với cảnh tượng này, cho dù mấy vị Thần Quân có muốn không ra mặt,
cũng
đành phải ra mặt mà thôi.
Nếu như không chứng minh được Khương Thành là Thủ tọa Thiên Đan Tư, mà
để hắn
ở lại Tử Ngọc Đài, thì bọn họ sẽ bị coi thành đang cố ý thiên vị Khương Thành.
Thích Vương chỉ đành mặt mày ủ rũ, rầu rĩ mở miệng.
“Phạm Lôi nói không sai, tên tiểu tử này quả thực là Thủ tọa Tiên Đan Tư,
nhậm
chức vào tám mươi ngàn năm trước.”
Những Tiên quan cao cấp vốn còn đang dùng văn chương để lên án tội trạng,
đột
nhiên cổ họng giống như bị tóm chặt, tất cả âm thanh đều phải nuốt ngược trở
lại.
Còn những Tiên nhân đang thảo luận sôi nổi ở bên dưới, cũng biến thành mắt
chữ
a mồm chữ o lần nữa.
Nhất là Văn Nhân Tư Hải, người đã cá cược với Thành Ca, thì càng cứng mồm
nghẹn họng hơn, rơi luôn vào trạng thái hoài nghi nhân sinh.
Khương Thành… là Thủ tọa Thiên Đan Tư?
Do chính miệng Thích Vương nói?
Thế hắn là phẩm cấp gì?
Chuyện này gần như đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Bất kỳ ai trở thành Thủ tọa của Thiên Đan Tư, thì người đó đều lập tức trở
thành một trong mấy chục người có địa vị cao nhất ở Thiên Cung.
Đây là chuyện không cần nghĩ cũng biết được kết quả!
Mấu chốt là, sao hắn có thể trèo lên được vị trí đó?
Nhất là, Phạm Lôi Đạo Tôn còn nói là từ tám mươi ngàn năm trước…
Lúc đó Khương Thành như thế nào, không phải Văn Nhân Tư Hải chưa từng
nhìn
thấy.
Chắc đến cả Thiên Tôn còn chưa đạt đến ấy chứ?
“Thế này cũng quá hoang đường rồi!”
Sau sự kinh ngạc hoảng hốt dài đằng đằng, chẳng có ai có thể tiêu hóa nổi
thông tin này.
Chỉ là vừa nãy, Thích Vượng tự mình chứng thực.
Bọn họ không tin tưởng Phạm Lôi Đạo Tôn, nhưng có thể không tin tưởng
Thích
Vương sao?
Cho nên, đến giờ phút này, bọn họ chỉ có thể cà khịa, châm biếm.
Nếu như không thể nghi ngờ chất vất tính chân thực của Thủ tọa Thiên Đan Tư
này, thì chất vấn nghi ngờ tính hợp lý của nó vậy.
“Mạo muội xin hỏi, tám mươi ngàn năm trước, hắn đã trở thành Thiên Tôn
chưa?”
“Một người như thế, sao có thể xứng làm Thủ tọa Thiên Đan Tư chứ? Chuyện
này
khó tránh quá mức hoang đường!”
“Ta nghi ngờ có nội tình đằng sau chuyện này!”
“Tuyệt đối là có nội tình, hắn làm sao mà xứng được?”
“Chắc chắn Thiên Đan Tư đã chịu sự can thiệp của một thế lực tiềm ẩn nào đó,
nên không thể không khuất phục, đây rõ ràng là sự sỉ nhục đối với các Đại sư
như Thiên Lâm đại sư, Dịch Nguyên đại sư và Thái Hành đại sư!”
Nhìn thấy bọn họ càng nói càng quá đáng, giống như chuyện Khương Thành trở
thành Thủ tọa, là do có Thiên Đế ở đằng sau tác động vào vậy, Dực Vương
không
nhịn nổi nữa, lạnh lùng quát.
“Hắn có thể trở thành Thủ tọa, hoàn toàn là quyết định nội bộ của Thiên Đan
Tư.”