ngũ trọng này lại đột nhiên giống như bị một trận gió bão rửa tội.
Hắn lúc thì nổi giận lúc thì vui vẻ, bản năng cuối cùng trong lòng ép buộc hắn
sử dụng huyền khí cố gắng chống đỡ sự ăn mòn cảm xúc vô hình kia, nhưng
cuối cùng vẫn việc sắp thành thì hỏng.
Bỗng một khoảnh khắc nào đó, hắn đang ra sức chém giết bỗng nhiên dừng lại,
thậm chí khóe miệng nở ra một nụ cười quỷ dị.
Tiếp sau đó, hắn lại buông bỏ phòng ngự một cách khó hiểu rồi bị Ngũ Hành
Kiếm Tâm xung quanh mình chém thành từng mảnh vụn.
Cùng với sự ngã xuống của Kim Khải, 50 vạn đại quân của ba tộc đều bị tiêu
diệt.
Không một ai sống sót!
Kiếm Tâm Nhật Nguyệt Tinh và Trường Minh Vĩnh Dạ mà Thành ca chuẩn bị
phía sau đó còn chưa kịp dùng tới.
Việc này khiến bản thân hắn cũng trở tay không kịp.
Kiếm Tâm là loại có phân biệt cao thấp.
Cho tới nay, trong lúc chiến đấu, hắn đa phần dùng Kiếm Tâm giai cao như
Sinh Diệt và Trường Minh Vĩnh Dạ.
Mà Ngũ Hành là loại phổ biến nhất và cũng thường gặp nhất, buff yếu nhất.
Đây là chân lý mà rất nhiều kiếm tu đã rút ra được từ trong quá trình chiến đấu
thực tế.
Nhưng bây giờ Khương Thành đột nhiên phát hiện, hóa ra Ngũ Hành dung hòa
với nhau thì sẽ tạo nên uy lực lớn đến mức độ cực kỳ đáng sợ.
Hoàn toàn không kém cạnh gì Sinh Diệt Kiếm Tâm tối cao, thậm chí lực sát
thương còn hơn cả thế nữa!
Sở dĩ không ai để ý đến điều này là vì rất ít kiếm tu cùng lúc có Ngũ Hành
Kiếm Tâm rất hiếm gặp.
Mà cho dù cùng lúc có Ngũ Hành Kiếm Tâm, cũng sẽ không có cùng giai vị,
càng không thể tất cả đều max cấp giống như Thành ca.
Cơ bản không thể đạt đến hiệu quả tự động hình thành tiểu thế giới sơ khai.
Bản thân hắn đã bị kinh hãi rồi, càng nói gì đến những người khác đây?
Người của Bạch Huyền tộc ở phía sau đều bị dọa đến ngây người.
Cho dù những người đã từng nhìn thấy hắn ra tay như đám người Bạch La Chân
và Chiến Linh điện chủ cũng không thể khép miệng lại, hệt như đang nhìn một
vị thần thực sự.
Ai nấy đều chấn động, sùng bái mà ngước mắt trông cao.
Trong lòng bọn họ đang không ngừng gào thét một câu - rốt cuộc tên tà ma này
mạnh đến nhường nào!
Tại sao cho dù là Địa Tàn các, thần điện Hắc Huyền, hay là đám Kim Không
lần trước và đám Kim Khải lần này, đứng trước mặt hắn thì chẳng có gì khác
nhau?
Tất cả đều là không hề có sức đánh trả lại.
Còn về những tộc nhân Bạch Huyền khác như Tân Linh, Thân Lương và Cảnh
Diêu đều đã hóa đá rồi, thậm chí không biết nên làm phản ứng như thế nào.
Còn đám người Bạch La Chân dù sao cũng có chút tâm lý chuẩn bị.
Bọn họ lại không hề chuẩn bị một cái gì.
Trong đầu chỉ quanh quẩn vài câu hỏi đơn giản mà mộc mạc.
Ta là ai?
Đây là đâu?
Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn thấy bọn họ không hề phản ứng, Thành ca – kẻ mà từ trước đến nay rất
thích phô trương, hình như không hài lòng lắm.
Mặc dù mức độ kinh sợ hoàn toàn đã đầy rồi, nhưng không có thanh thế gì cả.
Sau khi hắn hốt hết những chiến lợi phẩm, không khỏi than phiền.
“Bảo các ngươi trợ giúp gào thét trợ uy, kết quả im lìm như gà?”
“Không nể mặt ca đây quá rồi đấy nhá?”
Cuối cùng lúc này đám người Tân Linh và Thân Lương mới như vừa tỉnh mộng.
Gào thét trợ uy?
Ngươi cũng cần cho thời gian để bọn ta phản ứng chứ!
Việc này nhanh quá mức rồi được không, còn chưa kịp phản ứng nữa, phía đối
diện đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi.
“Kim Khải …. chết rồi?”
Cho dù là tự mắt nhìn thấy, Tân Linh vẫn không dám tin.
Thế trận của kẻ địch quá mạnh, vừa nãy còn tưởng rằng lần này Bạch Huyền tộc
sẽ bị thương vong nghiêm trọng, thậm chí bị đối phương tiêu diệt hết.
Mọi người đều có ý cùng sống cùng chết với thần điện.
Thành ca nhún vai: “Đương nhiên là chết rồi, ca trước giờ ra tay luôn chắc
chắn.”
Thân Lương nhìn khoảng không ở phía trước vẫn còn đang hơi hơi dao động và
những thi thể nát bấy rải rác đầy trên đất kia, lắp bắp nói: “Đại quân ba tộc đều
bị tiêu diệt rồi ư?”
Vừa nãy hắn còn cảm thấy Thành ca quá ngạo mạn.
Bây giờ hắn chỉ cảm thấy, người này thật sự là khiêm tốn có phí phách.
Sức mạnh khủng khiếp như vậy, còn đồng ý hạ mình và giao tiếp với người của
mình một cách công bằng.
“Nếu không thì sao, lẽ nào các ngươi còn muốn giữ lại vài người sống?”
Hít!
Luồng khí lạnh trong lòng ba người không ngừng toát ra.
“Ngươi… sức mạnh này của ngươi đáng sợ tới mức nào vậy?”
“Không có gì, tùy tiện ra tay mà thôi, là bọn họ quá yếu không bõ đánh thôi.”
Tám vị Đế Huyền vẫn chưa bõ đánh?
Ba người không thể không thừa nhận, đúng thật là người này có tư cách nói ra
câu này.
Liếc mắt nhìn tên tà ma dị giới này, trong mắt bọn họ ngoài sự ngưỡng mộ ra,
những thứ còn dư lại chỉ có kinh sợ.
Đó là phản ứng bản năng sau khi nhìn thấy nhân vật cấp bậc cao hơn.
Sức mạnh của người này vượt ra tưởng tượng của bọn họ, thậm chí còn không
biết nên phán xét như thế nào.
Nghĩ đến trước đây bản thân cũng từng chỉ trích Khương hiền giả cấu kết với tà
ma dị giới, bây giờ bọn họ cảm thấy thật hoang đường.
Cho dù Thần Bạch Huyền không ra mặt thì cũng không thể đắc tội với vị tà mà
dị giới này được!
Có thể “cấu kết” với hắn, là vinh hạnh của Bạch Huyền tộc được không?
Có thể nhận được sự tương trợ của một vị tà ma dị giới như vậy là chuyện may
mắn nhất của Bạch Huyền tộc!
“Tiền bối, đa tạ người trượng nghĩa ra tay giúp đỡ.” Với tư cách là một Đế
Huyền cảnh, Thân Lương cũng không kìm nổi lòng mà chủ động hạ mình một
bậc.
Tân Linh và Cảnh Diêu cũng vội vàng khom mình hành lễ.
“Trên dưới Bạch Huyền tộc bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất dành cho
người!”
Bây giờ chính vào lúc Bạch Huyền tộc hết sức bấp bênh, một chiếc đùi lớn như
vậy, bọn họ thật không nỡ buông ra.
“Ừ!”
Thành ca gật đầu, nghĩ đến việc biến thân cần cooldown ba ngày, lại nói: “Ta
định ở lại đây vài hôm, còn về Khương hiền giả của các ngươi, tạm thời đang ở
một nơi an toàn, đợi sau khi sóng gió qua đi tự sẽ trở về.”
Ba vị điện chủ vội vàng gật đầu.
“Tiền bối muốn ở bao lâu cũng được!”
“Đúng thế đúng thế, chỉ cần ngươi thích là được.”
Bọn họ vô cùng mừng rỡ.
Có vị tiền bối này ở đây, có lẽ hệ số an toàn của thần điện sẽ tăng lên tận mấy
lần, vững chắc hơn nhiều rồi.
Còn về thân phận tà ma dị giới?
Đó là cái gì?
Có thể ăn không?
Sau khi Thành ca bay vào bên trong thần điện, đám người bên ngoài của Bạch
Huyền tộc bị kinh sợ đến thất thanh phát ra tiếng hô hoán rung trời.
“Quá mạnh rồi!”
“50 vạn đại quân, đã bị tiêu diệt trong phút chốc như vậy, quả thật làm cho
người ta kinh hãi mà!”
“Thật là kỳ diệu, sức mạnh phi thường….”
“Cũng may vị này đứng về phía Bạch Huyền tộc chúng ta.”
“Thần Bạch Huyền quả nhiên có khả năng dự đoán trước, vị tà ma này chính là
cứu tinh của tộc chúng ta!”
“Vẫn gọi tà ma cái gì hả, phải gọi là ân nhân biết chưa?”
“Đúng đúng đúng, đây rõ ràng chính là ân nhân.”
Lúc này trên dưới Bạch Huyền tộc, sự đồng cảm với Khương hiền giả cao hơn
bao giờ hết.
Dù sao nếu không có sự kêu gọi của hắn, vị cao thủ dị giới này cũng sẽ không
đến.
Thành ca trở về đến bên trong thần điện vẫn chưa kịp yên ổn để đi ngủ thì ba vị
điện chủ và một đám Bạch Huyền tộc đã chủ động tìm đến cửa muốn gặp.
“Tiền bối, trải qua trận chiến ngày hôm nay, tất cả những cao thủ hàng đầu tầng
thứ ba của ba tộc đều đã chết sạch, số còn lại không đáng phải lo nghĩ.”
“Bọn ta muốn tự mình càn quét những quân địch còn sót lại khắp nơi, không
biết là có được không?”
Trận chiến trượng nghĩa hôm nay là do Thành ca đánh, chủ lực đều là hắn tiêu
diệt.
Ba vị điện chủ cũng rất hiểu quy tắc, cho dù là quét sạch hết những kẻ địch còn
sót lại, giải cứu những người của Bạch Huyền tộc bị bắt làm nô dịch, cũng cần
nhận được sự đồng ý của hắn.
Đương nhiên Thành ca là đồng ý.
“Được, các ngươi đi đi.”
Chiến lợi phẩm của chủ lực đều đã lấy rồi, những tạp binh còn sót lại hắn cũng
không có hứng thú với việc đi tiêu diệt từng kẻ một ở khắp nơi.
“Đa tạ tiền bối!”
Ba người cáo lui, sau đó vừa ra ngoài liền bắt đầu thương lượng.
“Tiếp theo tốt nhất là che giấu tin tức của Lý Tuấn Lãng tiền bối với bên ngoài.”
“Đúng thế, hết sức khiêm tốn, khiến cho kẻ địch không biết được thực sự của
chúng ta.”
“Đúng đúng đúng, ngộ nhỡ kẻ địch ở tầng thứ sáu biết tiền bối mạnh như vậy,
thế trận lần sau nhất định sẽ mạnh hơn mấy lần.”