Thấy vẻ mặt của tất cả mọi người đều đang mong đợi nhìn về phía mình, Văn
Nhân Tư Hải cũng có hơi kích động một chút rồi.
Hắn có bối cảnh là Văn Nhân gia, đương nhiên giống như là nhân vật con cháu
của dòng dõi quý tộc ở Gia Vương đạo trường này rồi, không có mấy ai dám
chọc ghẹo.
Nhưng ở Thiên Cung… cũng chỉ là như vậy.
Đạo Tôn ở Thiên Cung nhiều như chó, số lượng người mạnh hơn so với Văn
Nhân lão tổ nhà hắn cũng không hề ít.
Hơn nữa còn có Thần Quân và Thiên Đế.
Chỉ với bối cảnh của tiên nhị đại và tiên tam đại sâu sắc hơn so với hắn, tạo
thành một cái đoàn tăng cường cũng có của ăn của để.
Sau khi hắn trở thành Tiên quan thì hắn cũng chẳng gây ra ba nhiêu bọt nước ở
Thiên Cung.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trở thành tiêu điểm chú ý của hàng chục ngàn người
như vậy.
“Khụ, ta cùng với tên Khương Thành này đã gặp nhau ngay từ tám mươi ngàn
năm trước rồi.”
Tám mươi ngàn năm trước?
Thế mới biết lần này bản thân Thành Ca đã phải tổn hao đến hơn tám mươi
ngàn năm ở căn nguyên kiếm.
Mà Văn Nhân Tư Hải vẫn còn ở đây kỳ kỳ quái quái nữa.
“Các ngươi đoán xem, lúc ấy thân phận của hắn là gì?”
Những Tiên quan khác xôn xao tra hỏi.
“Thân phận gì vậy?”
“Đừng có thừa nước đục thả câu chứ!”
“Mau nói đi!”
Văn Nhân Tư Hải đắc ý liếc nhìn qua phía Khương Thành một cái, lúc này mới
lớn tiếng nói: “Lúc ấy hắn cũng chỉ là một người mới vô cùng bình thường ở
trong Gia Vương đạo trường mà thôi.”
Để đả kích Khương Thành, hắn còn cố ý bí mật che giấu đi thân phận đệ tử của
Thượng Đình.
“Nghe nói việc hắn bước vào khảo hạch của đạo trường cũng là tiến hành một
cách riêng tư, ta thực sự nghi ngờ là do hắn đã gian lận.”
Hắn mặt mày hớn hở vung vẩy hai cánh tay, cảm xúc tương đối ngập tràn.
“Năm đó thậm chí hắn còn không phải là một Tiên quan, cũng còn không vào
được Đế cấp đạo trường.”
“Chỉ là tám mươi ngàn năm sau lại đã bị thổi phồng thành Chí Tôn Đạo Tôn cấp
một, thổi phồng thành Tinh quân nhị đẳng đứng đầu của cuộc khảo hạch, chẳng
phải là trò cười lớn nhất của thiên hạ rồi sao?”
Sau cùng, hắn vẫn còn nhìn Thành Ca bằng ánh mắt khiêu khích, cố ý cười một
cái thần bí.
“Khương Thành, đừng trách ta vạch trần gốc gác của ngươi, khiến cho người bị
bêu xấu ở trước mặt nhiều người như vậy.”
“Thật sự là ta không thể nhìn được sắc mặt đắc chí kia của ngươi, quá là giả tạo
hư vinh đấy ngươi có biết không?”
Hắn cũng hoàn toàn không biết Thành Ca là Thủ Tọa của Thiên Đan Tư, lại
càng không biết Thành Ca còn là Ẩn Hoàng.
Thành Ca chẳng nói thêm gì nữa.
Trước khi Văn Nhân Tư Hải nói ra những thứ đó, hắn còn tưởng rằng mình thật
sự có cái lịch sử đen tối gì đó không thể để lộ ra ngoài ánh sáng chứ.
Náo loạn cả nửa ngày, chỉ có vậy sao?
Từng ở lại Gia Vương đạo trường, cái này không phải là quá bình thường hay
sao, cũng coi nó như một vết nhơ?
Nhưng mà những người khác thực sự không thấy như vậy.
Tám mươi ngàn năm là quá ngắn ngủi đối với Tiên nhân cứ hơi một tí là lại lấy
hàng triệu năm ra để làm đơn.
Ngắn đến mức giống như một cái búng tay trong nháy mắt.
Thời gian “một chút như vậy”, một người mới của Vương cấp đạo trường có thể
giành được bao nhiêu thành tích cơ chứ?
Vinh hạnh trở thành Tiên quan cửu phẩm, tăng lên một cảnh giới nhỏ cũng coi
như là đã được coi trọng rồi chứ?
“Ta tưởng người ta là như thế nào chứ, thì ra cũng chỉ là tầm thường thôi!”
“Làm ta giật mình hoảng sợ, vừa rồi còn thật sự cho rằng có một thiên tài phi
thường gì đó xuất hiện trên thế gian rồi chứ.”
“Tám mươi ngàn năm trước vẫn còn ở bên dưới đạo trường, vậy bây giờ nhiều
lắm thì cũng chỉ là Tiên quan cửu phẩm mà thôi.”
“Ôi, thật là lãng phí tình cảm quá đi mà.”
Tất cả mọi người đều lộ ra sự thất vọng và làn sóng âm thanh than phiền vô
cùng lớn.
Từng người ở trong thững nhóm “người quen cũ” đến từ Hạ Giới và Cổ Tiên
Giới bên cạnh hắn thì lại nhìn mọi người giống như những kẻ ngu ngốc.
Các ngươi cũng dám xem thường cả Khương chưởng môn sao?
Đúng thật là người thiếu hiểu biết không sợ hãi mà!
Văn Nhân Tư Hải còn đang ở đằng kia cười sung sướng trên nỗi đau của người
khác, chính bản thân mình “vạch trần” được nguồn gốc của Khương Thành,
khiến cho hắn vượt ra ngoài trở thành trò cười cho thiên hạ, chuyện này nhất
định là hắn không còn chỗ nào mà chui xuống nữa rồi?
Nhưng mà điều làm cho hắn có hơi tiếc nuối chính là, Thành Ca cũng chỉ mỉm
cười nhìn hắn bằng ánh mắt của kẻ đần độn.
Thậm chí còn chẳng buồn tranh cãi với hắn.
Văn Nhân Tư Hải cũng cảm thấy rất khó chịu, đang định lại nói thêm một chút
gì đó, lúc này phía trên đỉnh đầu của mọi người đột nhiên phát ra ánh sáng màu
vàng cao ngất.
Vốn dĩ là đám người vẫn còn đang ồn ào than thở thì lập tức tất cả đều ngậm
miệng lại.
Ngay sau đó, một đám mây che phủ cả bầu trời giống như một tòa Tử Ngọc Đài
khổng lồ chậm rãi từ trên cao hạ xuống.
Ở trên Tử Kim Đài này, lần lượt từng cái ngọc án phân chia nhau xen lẫn.
Đằng sau những ngọc án này, có một bóng dáng tỏa ra khí thế đáng sợ khiếp
người.
Không một ai dám nhìn thẳng, lại càng không dám dùng thần niệm để cảm nhận
về cái bóng dáng kia.
Bởi vì tất cả những người có thể ngồi ở trên Tử Ngọc Đài này đều là nhân vật
mà bọn họ cần phải nhìn lên.
Trên Tử Ngọc Đài có khoảng hơn một ngàn người.
Trong đám đông hơn một ngàn người này, có hơn tám trăm vị là Tiên quan tam
phẩm, không ít người trong số bọn họ là Thủ Tọa.
Những người này ngồi dọc theo khu vực mép bên ngoài của Tử Ngọc Đài.
Có bảy mươi vị trung vị Tinh chủ ngồi một vòng ở giữa, một trăm ba hai vị nhị
phẩm Tiên quan, ví dụ như Thủ Tọa của Thần Lôi Tư, Phạm Lôi Đạo Tôn cũng
ngồi ở trong vòng tròn này.
Mà lại vào vòng trong hơn nữa thì có mười vị thượng vị Tinh chủ, hai lăm vị
Tiên quan nhất phẩm.
Còn ở trung tâm thì có mười vị Thần Quân đang ngồi.
Bọn họ giống như là sao vây quanh trăng, và người được vây quanh kia chính là
Thu Vũ Tuyền, là vị Tinh chủ của Đế Kiếm Tinh.
Ngoại trừ vị chủ nhân thần nữ này, những người khác hoàn toàn dựa theo đẳng
cấp và thân phận để được sắp xếp chỗ ngồi.
Mặc dù trung vị Tinh chủ cũng là cấp bậc tam phẩm, nhưng bởi vì quản lý một
chủ tinh, nếu so với Tiên quan tam phẩm bình thường thì địa vị là vô cùng cách
biệt.
Cho nên mới có thể ngồi cùng một chỗ với Tiên quan nhị phẩm.
Mà ở trên Tử Ngọc Đài, thấp nhất cũng là Tiên quan tam phẩm, thực lực của tất
cả bọn họ đều không hề thua kém Đạo Tôn.
Những người chưa tới cấp bậc này chỉ có thể dừng lại ở phía dưới cùng với
những Tiên quan đang vây lại để xem kia, vốn dĩ không có tư cách để bước lên
đó.
“Tham kiến Cảnh Vương!”
“Tham kiến Thích Vương…”
“Tham kiến Các vị Thủ Tọa…”
Quần tiên ở phía dưới đồng loạt khom người hành lễ, giống như là núi hô biển
gầm.
Nhưng mà không hề bao gồm Khương Thành.
Mà lúc này, Cảnh Vương chịu trách nhiệm chủ trì sự kiện cũng đã lên tiếng.
“Vừa rồi là vị nào mới vượt được khảo hạch tuyển chọn của thất trọng kiếm đạo
vậy?”
Bọn họ chính là bị kinh động bởi thành tích của Khương Thành.
Vốn dĩ từng người bọn họ vẫn còn đang dự yến tiệc, chờ đợi kết quả sau vài
tháng nữa.
Làm sao biết được mới chỉ có ba ngày mà đã có động tĩnh từ phía dưới.
Thích Vương vuốt râu mỉm cười: “Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đã
có thể vượt qua, quả thật là không thể nào tưởng tượng nổi, chắc chắn là một vị
yêu nghiệt thiên tài có thiên phú kiếm đạo tuyệt vời!”
Dực Vương lại càng chủ động chắp tay về phía Thu Vũ Tuyền.
“Chúc mừng Thu Tinh Quân, vừa mới lên đã lập tức chiêu mộ được sự giúp đỡ
đắc lực như thế!”
Mặc dù sau khi vượt qua khảo hạch tuyển chọn, còn phải được chính bản thân
Thu Vũ Tuyền công nhận thì mới có thể thực sự trở thành Tinh quân nhị đẳng.
Nhưng theo như bọn họ nhìn thấy, nhất định là ứng cử viên đầu tiên này không
nghi ngờ gì nữa.
Để vượt qua thất trọng kiếm đạo trong ba ngày, thiên phú như vậy vượt xa
những người khác vào vòng này.
Người như thế mà không chọn thì quả thực là đạo trời khó mà tha thứ được rồi.
Những vị Tinh Quân và Tiên quan khác ở trên Tử Ngọc Đài cũng rối rít chúc
mừng.
“Chúc mừng Thu Tinh Quân!”
“Chúc mừng Thu Tinh Quân!”
“Thiên phú của người này mạnh như thế, chắc chắn là rồng trong người thiên
hạ!”
“Có được sự giúp đỡ của người này, sự hưng thịnh của Đế Kiếm Tinh đã ở
trong tầm tay rồi!”
Ngay cả bản thân Thu Vũ Tuyền cũng cảm thấy có hứng thú.
Ý cảnh của thất trọng kiếm đạo vẫn còn rất cao.
Trước khi nàng trở thành Đế Kiếm Tinh chủ thì chỉ có ý cảnh kiếm đạo nhị
trọng.
Cũng đã qua mấy chục ngàn năm, dưới sự giúp đỡ của Đế Kiếm Tinh, rốt cuộc
cũng có được ý cảnh kiếm đạo thất trọng.
Thử thách kia cũng đổi thành do chính nàng đặt ra, thật ra thì cũng không chắc
chắn có thể vượt qua, chứ đừng nói là ba ngày nhanh như vậy