Vừa rồi hai người bọn họ muốn rời khỏi chính là muốn bỏ qua chuyện này.
Nào ngờ Khương Thành vẫn đem chuyện đó ra để nói.
“Ngươi đừng có hiếp người quá đáng!”
Mặt của Ôn Trì vì thẹn quá hóa giận mà trở nên méo mó.
Lịch
Đường cũng có biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
“Bọn ta không muốn so đo với tên tầm thường như ngươi, nên tốt nhất ngươi
đừng có mà gây sự!”
Lời này vừa nói ra, biểu cảm của những người xung quanh càng trở nên vi diệu
hơn.
Ai cũng nghe ra được hai người này đang muốn chơi xấu.
Nghĩ cũng đúng, đường đường là Huyền Thánh cửu trọng lại đi gọi tên Huyền
Thánh bát trọng vừa mới đến kia là gia gia, đặc biệt còn là người mà bản thân
muốn chèn ép nữa.
Ai mà có thể chấp nhận được chứ?
“Ta hiếp người quá đáng, muốn gây sự?
Khương Thành bật cười.
“Lẽ nào không phải do các ngươi tự đề ra, không phải do các ngươi đồng ý sao?
“Bây giờ thua rồi thì muốn nuốt lời chứ gì?”
Ôn Trì cố gắng kiềm chế cảm xúc hung dữ của mình, lạnh lùng đáp: “Thua cái
gì mà thua?”
“Bọn ta có mười mấy huyền văn, độ khó gấp mười mấy lần ngươi đấy!”
“Ngươi nghĩ rằng ngươi đã thật sự thắng rồi sao?”
“Nếu như bọn ta chỉ có một huyền văn giống như ngươi thì nhiều năm trước đã
dễ dàng leo đến đỉnh rồi.”
“Không sai!”
Lịch Đường cuối cùng cũng tìm ra cái cớ để lấy lại thể diện cho bản thân.
“Ngươi căn bản không được tính là đã thắng bọn ta, chỉ có một huyền văn leo
lên đỉnh mà thôi, có gì đáng để đắc ý chứ?”
“Ta không rảnh mà hơn thua với ngươi, đừng có hết lần này đến lần khác ép
chúng ta phải nổi điên!”
Lời nói này khiến đám người Bạch La Chân và Kim Bột đứng bên cạnh có chút
khinh bỉ.
Đúng là không biết xấu hổ mà.
Cuộc so tài là do các ngươi tự đề ra, nếu thật sự cảm thấy mười mấy huyền văn
không công bằng thì nên nói ra ngay từ đầu rồi chứ.
Hai người các ngươi đều là huyền văn thập bát trọng, hơn nữa đã ba lần vào
Luyện Văn tháp rồi.
Những ưu thế như vậy sao không nói đến chứ?
Càng huống hồ hai người các ngươi nếu chỉ có một huyền văn đi chăng nữa, thì
thật sự có thể lên đến đỉnh sao?
Huyền tộc chúng ta không chứa chấp loại người thích ra vẻ như vậy đâu.
Sau đó bọn họ nhìn thấy bốn trăm huyền văn đang bay bổng ở hiện trường như
đang đua nhau khoe sắc, đua nhau nở rộ vậy.
“Quên nói cho các ngươi biết, ta không chỉ có một huyền văn.”
Ba nghìn huyền văn được xem như là một bí mật, Khương Thành không dễ gì
tiết lộ.
Nhưng cuối cùng cũng có lúc có thể dùng đến thú vui này để dọa người khác rất
hiệu quả.
Tuy nhiên chỉ cần phóng ra bốn trăm huyền văn cũng đã đủ rồi.
“Ôi mẹ ơi!”
“Đây là cái gì….”
“Huyền văn nhiều như vậy mà vẫn có thể vượt qua ba mươi ba kiếp nạn sao?”
Tất cả tộc nhân Huyền tộc đứng bên cạnh đều nhìn chăm chú, ngay cả Thu Vũ
Tuyền cũng rơi vào trạng thái thờ thẫn.
Thật lòng mà nói, trước đây nàng đã nhiều lần nhìn thấy Khương Thành ra tay,
nhưng đây là lần đầu nàng nhìn thấy hắn phóng ra huyền văn.
Hơn nữa còn phóng ra nhiều như vậy.
Điều này đã một lần nữa làm mới nhận thức của nàng về Khương Thành.
Còn về Ôn Trì và Lịch Đường, cằm của hai người bọn họ suýt chút nữa đã rơi
xuống đất rồi.
“Đây, đây làm sao có thể chứ?”
“Không thể nào là sự thật!”
Bốn trăm huyền văn toàn bộ đều đã đạt đến mức thập lục trọng, tất cả những
người đang có mặt tại đó đều tu luyện huyền văn, đối với khí tức đó đương
nhiên là vô cùng nhạy cảm.
Ai ai cũng biết bốn trăm huyền văn này đều là thật cả.
Cho dù với da mặt của hai vị thần tử kia cũng khó tránh khỏi hết chuyển thành
xanh rồi lại đỏ.
Vừa nãy còn bảo độ khó của bản thân gấp mười mấy lần Khương Thành.
Kết quả trong nháy mắt liền phát hiện, hóa ra độ khó của bản thân đơn giản gấp
mấy chục lần người ta.
Biết giấu mặt vào đâu bây giờ?
Ngay cả một cái cớ cũng không thể tìm thấy.
Khương Thành thu hồi huyền văn, mặt vẫn cười tủm tỉm.
“Bây giờ có thể vui vẻ mà gọi gia gia rồi chứ?”
Vui vẻ đương nhiên là không thể nào vui vẻ được rồi.
Chỉ là hiện tại hai vị thần tử kia không thể tìm ra cái cớ nào nữa.
Hai người họ nhìn nhau, sau đó cùng hạ quyết tâm quyết định chơi xấu tới cùng.
“Bọn ta thua rồi thì đã làm sao?”
“Ngươi thắng rồi thì đã làm sao?”
Ôn Trì bước lại gần Khương Thành, nhìn vào mắt hắn và bắt đầu giễu cợt.
“Tu luyện giới là nơi nói chuyện bằng thực lực.”
“Bọn ta cứ không kêu đấy, ngươi làm gì được nào?”
Những tộc nhân Huyền tộc ở phía sau đều không nhịn được mà cau mày.
Thể loại người nói một đằng làm một nẻo này thật sự khiến người ta phải chán
ghét.
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột trầm lặng một hồi lâu cuối cùng cũng
không thể xem nổi nữa.
“Ôn Trì, Lịch Đường, các ngươi như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Sao hả, các ngươi muốn ra mặt thay hắn à?”
Hai vị thần tử rút binh khí ra, nhìn mọi người đang có mặt tại đó với ánh mắt
đầy giễu cợt.
“Muốn bọn ta làm theo sao, các ngươi có thực lực ấy không?”
“Không có thì im mồm!”
Bộp bộp…
Khương Thành không nhịn được mà vỗ tay.
“Không muốn thực hiện giao ước, muốn dùng thực lực nói chuyện đúng chứ?”
“Vậy được thôi.”
Hắn nhìn về phía Thu Vũ Tuyền và búng tay.
“Ta không muốn làm bẩn tay của mình, ngươi làm thay ta là được.”
Tuyền muội thật sự cạn lời, ngươi làm màu cho đã rồi cuối cùng lại đẩy hết
sang ta sao?
Tuy nhiên, khi nghĩ đến ước định liên thủ lập nhóm và việc hai người này trước
đây cũng muốn thi đấu với mình, nàng lại cảm thấy thưởng cho bọn họ một nhát
kiếm cũng không phải là không thể xem xét.
Bàn tay trắng nõn của nàng vừa mới nắm lấy chuôi kiếm thì đột nhiên một đạo
bạch quang lóe lên, A Linh xuất hiện.
Những tộc nhân Huyền tộc đang có mặt ở đó đều chưa từng nhìn thấy nàng, nên
vẫn không biết nàng là ai.
Bạch La Chân, Kim Bột và các vị đại điện chủ khác thì bị dọa sợ hết hồn.
Bọn họ ngay lập tức nằm rạp xuống, điên cuồng hét lên.
“Tham kiến thần Huyền tộc!”
Cái gì?
Đây chính là thần Huyền tộc sao?
Tất cả tộc nhân Huyền tộc đang có mặt tại đó suýt chút nữa phát điên.
Ngay sau đó, tất cả tộc nhân Huyền tộc đều nằm rạp xuống như ruộng lúa vừa
bị cơn cuồng phong thổi qua vậy.
“Bái kiến thần Huyền tộc!”
Ngay cả Ôn Trì và Lịch Đường vốn kiêu căng ngạo mạn cũng lộ ra vẻ mặt kích
động.
“Là ngươi?”
“Ngươi mà lại là thần Huyền tộc sao?
“Quả nhiên bọn ta mới là người được Thần chọn…”
Hai người bọn họ đến bây giờ vẫn còn nhớ, lúc bọn họ yếu đuối và suy sụp nhất
thì trước mặt có một thiếu nữ giống như thần minh giáng xuống.
Làm phép và đưa bọn họ thoát ra khỏi khói mù, còn tặng cho bọn họ mười mấy
môn huyền văn.
Nhiều năm qua họ vẫn luôn nghĩ đến việc lúc nào mới có thể gặp lại nàng ấy.
Thật không ngờ nàng ấy lại là thần Huyền tộc.
Giây phút ấy hai người bọn họ có rất nhiều điều muốn nói.
Chỉ tiếc là chưa kịp mở miệng, đã bị tạt cho một gáo nước lạnh.
“Ta không hề nhận các ngươi làm đồ đệ.”
“Cũng không có loại đệ tử nói một đằng làm một nẻo như các ngươi.”
Không thân thiết giống như lúc trước nhìn thấy Khương Thành, A Linh của lúc
này thần sắc vô cùng trang nghiêm và lạnh lùng.
Giọng điệu cao cao tại thượng, mang theo uy nghiêm của một bậc thượng vị
lãnh đạm.
“Cái gì?”
Ôn Trì và Lịch Đường mặt liền biến sắc.
Hai người bọn họ ban đầu còn tưởng rằng Huyền thần là đặc biệt đến để khích
lệ bọn họ, nhưng ai ngờ lại là vì cái trò cá cược hoang đường này mà đến chứ.
Chỉ là cái ước định như trò đùa của trẻ con thôi, mà đến mức long trọng như
vậy sao?
“Ta, bọn ta không có…”
A Linh lạnh lùng ngắt lời bọn họ.
“Vụ cá cược giữa các ngươi với Khương Thành và Thu Vũ Tuyền, ta cũng là
người làm chứng.”
“Nếu các ngươi đã không muốn thực hiện, thì hãy chuẩn bị nhận lấy sự trừng
phạt đi.”
Sự trừng phạt?
Khương Thành ở phía sau âm thầm nói xấu, vẫn là ngươi tài giỏi.
Sao ta chưa từng nghĩ đến cách làm màu cao cấp như vậy nhỉ?
“Bọn ta không dám nữa!”
“Bọn ta chỉ là nói đùa mà thôi…”
Hai vị thần tử vội vàng cầu xin, không ngừng bào chữa cho bản thân, nhưng tất
cả đã quá muộn rồi.
A Linh chỉ mới móc móc ngón tay, tất cả huyển văn trong cơ thể bọn họ đều đã
bay ra ngoài.
Khí tức ban đầu mạnh đến mức Huyền Thánh cửu trọng của bọn họ đã nhanh
chóng suy yếu.
Bởi vì mười mấy huyền văn đó đã trực tiếp bị tước đoạt.