đệ tử của Phi Tiên môn bị dọa phát sợ.
Vốn dĩ còn cho rằng Gia Vương đồng ý, chuyện này sẽ cứ thế xong rồi.
Nào nghĩ rằng, hắn đồng ý căn bản không có tác dụng gì.
“Làm sao đây?”
Đám người chỉ có thể đưa ánh mắt tụ tập ở trên người Khương chưởng môn đã
trở thành mục tiêu công kích.
Thành ca ngược lại không bất ngờ chút nào.
Dù sao hắn vốn đã cảm thấy đối phương là muốn lừa mình tiến vào đây để giết
chết, sớm đã có tâm lí chuẩn bị nghênh đón âm mưu.
“Ngươi lại là ai thế?”
Thân là tiên nhân, trí nhớ của hắn đương nhiên không kém, thực ra liếc mắt một
cái đã nhận ra Hạo Vương.
Chỉ là đối phương vừa đi lên đã kêu đánh kêu giết, rất không nể mặt.
Thế là, hắn cũng không muốn nể mặt nữa.
“Ta quen biết ngươi sao?”
Chuyện này đã làm Hạo Vương tức đến chết.
Năm đó ta chịu sỉ nhục lớn như thế, ghi nhớ nhiều năm như thế, ngươi thế mà
lại chẳng để trong lòng chút nào?
“Ta là Hạo Vương?”
“Hạo Vương? Nói cụ thế một chút, là trận chiến nào?”
Khương Thành khinh thường bĩu môi: “Trận chiến ca đã từng đánh quá nhiều,
không phải là lâu la nào cũng đều có thể nhớ được, báo tên lên đây!”
Lâu la?
Khuôn mặt của Hạo Vương đã đen thành đít nồi.
Bất luận mình là vị trí Thần Quân năm đó, hay là thực lực Thánh Chủ đỉnh
phong hiện nay, thân phận nào không phải là nổi danh?
Cái tên này quả thực là cực kì đáng hận!
“Minh Tái vực! Thiên Lân Quân!”
Hắn cố nén sát ý nóng nảy lập tức động thủ, chủ động nhắc nhở hắn một chút.
Bằng không, đợi đến khi tên tiểu tử này bị mình giết chết cũng vẫn không biết
tại sao mình bị giết.
Đó há chẳng phải là rất khó chịu sao?
“Ồ, ta nhớ ra rồi!”
Ngay sau đó, Khương Thành lại bắt đầu nghi hoặc.
“Không đúng nhỉ, trận chiến ở Minh Tái vực năm đó kia, cuối cùng không phải
là ước định mỗi người dừng tay sao, ta không giao thủ cùng các ngươi mà.”
Hạo Vương suýt nữa bị tức đến bùng nổ.
Khi đó Minh Tái vực đã bùng nổ hai trận giao phong có được không?
Trận thứ hai cuối cùng là Tâm Đế quyết định dừng tay, Huyễn Vương dựa theo
mệnh lệnh mỗi người lui đi với Khương Thành.
Còn mình là trận đầu tiên!
Cái tên này thế mà lại quên mất trận đầu tiên rồi?
Mình không có cảm giác tổn tại như vậy sao?
Hắn cắn răng, hung hăng nói: “Lúc đó ta và Kiêu Vương đi cùng nhau, ngươi
giết chết hắn rồi còn cưỡng ép thu lấy đạo khí đạo giáp của ta, hiện tại đã nhớ ra
chưa hả?”
“Ồ, hóa ra là ngươi à!”
Khương Thành lúc này mới giả vờ chợt hiểu ra.
Sau đó cố ý oán trách: “Ngươi sớm nói là Thần Quân từng bị ta tước mất nhẫn
không phải là được rồi à? Dù sao toàn bộ Thiên cung cũng chỉ có một mình
người, rất dễ nhớ.”
“Cứ muốn báo cái tên gì đâu, vòng vò quanh co nhiều như vậy.”
Đám người Ngộ Sơn và Trường Dương Diệu Du phía sau vẻ mặt cạn lời.
Chỉ có thể oán thầm trong lòng, người khác gặp phải loại chuyện đó đã đủ nhục
nhã rồi, ngươi còn muốn hắn nói ra chuyện này ngay trước măt mọi người.
Xử hình công khai à?
Măng trên núi đều đã bị ngươi đào sạch rồi, tổn thất sạch rồi!
“Đáng hận!”
“Ngươi sẽ chết rất thảm!”
Ý thức được mình bị chơi xỏ, Hạo Vương cuối cùng đã tức đến bùng nổ.
Vị Thánh Chủ đỉnh phong này một giây cũng không nhịn được, lập tức đã mở
ra thánh giới của mình.
Không chỉ Khương Thành, toàn bộ hơn hai mươi ngàn môn đồ của Phi Tiên
môn đều bị bao trùm ở bên trong.
Nhìn ở bề ngoài thánh giới đó không có khác biệt quá nhiều với thánh giới của
Thánh Chủ bình thường.
Tuy nhiên cùng là Thánh chủ, đám người Ngộ Sơn Trường Dương Trường Linh
lại có một loại ảo giác đối mặt với người cấp trên.
Thánh giới của đối phương chỉ là bề ngoài giống với bọn họ, bên trong lại hoàn
toàn khác.
Cả hai so với nhau, thánh giới của bọn họ giống như là chỉ làm một cái khung, ở
bên trong trống rỗng.
Mà thánh giới của đối phương dạt dào giống như một khối sắt.
Đây là sự chênh lệch của đạo.
Đạo của Thánh Chủ đỉnh phong đã đạt đến hạn mức cao nhất của vị diện, coi
như là đại viên mãn ở trên loại ý nghĩa nào đó rồi.
Thánh Chủ bình thường giao phong với nó, đạo tự thân sẽ bị áp chế mạnh mẽ.
Đạo không có sơ hở nào kia giống như biển sâu vô tận, mang đến lực dồn nén
cực kì mạnh mẽ.
Thân là Thánh Chủ, mặc dù đám người Ngộ Sơn và Trường Dương đã chịu áp
chế, nhưng thánh giới tốt xấu gì cũng vẫn có thể mở ra.
Mà Khương Thành đứng mũi chịu sào lại đã không thể gọi ra đạo hải rồi.
Đây là sự chênh lệch cấp bậc của đạo, hắn bị hạn chế bởi cảnh giới tu vi, cũng
không thể thay đổi thế yếu này.
Hạo Vương tay phải duỗi thẳng, một thanh loan đao nửa hồng nửa trắng dần
dần hiện ra.
Thanh đao này vừa xuất hiện, Khương Thành liền không khỏi híp mắt lại.
Bởi vì trên thanh vũ khí này, hắn đã cảm nhận được khí tức vượt lên trên mình,
đó là thứ đạo khí bát giai bất luận thế nào cũng không thể có được!
“Đế khí!”
Đám người Trường Linh và Diệu Du biết nhìn hàng đã kinh hô lên.
“Đế khí siêu phàm!”
“Hắn vậy mà lại có đế khí!”
Bản thân đế khí siêu phàm gia trì thêm đạo, hiệu quả có thể so với cấp bậc
Thánh Chủ.
Cảm giác vừa rồi của Khương Thành không hề sai, chỉ là thanh đao này vượt
lên trên một Đạo Thần như hắn.
“Đao này tên là Diệt Thành!”
Ánh sáng đỏ như máu và trắng bệch cùng nhau lưu chuyển, chiếu rọi ánh mắt
nhìn trừng trừng kia của Hạo Vương.
“Năm đó bị ngươi đoạt đi bội kiếm, ta luôn cho rằng là nhục nhã, từ đó bỏ kiếm
dùng đao chính là vì ngày hôm nay!”
Khương Thành đã rút ra đạo kiếm bát giai chợt khẽ mỉm cười.
“Diệt Thành? Cái tên này cũng rất độc đáo đấy.”
Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy đế khí siêu phàm, nhưng ca này đã suy nghĩ
làm sao xử lí chiến lợi phẩm tiếp theo rồi.
Có phải mình cũng phải bỏ kiếm dùng đao không nhỉ?
Nhưng mình chỉ biết kiếm đạo, chưa từng nghiên cứu đao đạo bao giờ đâu.
Đây là một vấn đề lựa chọn khiến người ta phiền não đấy.
Có điều rất nhanh, hắn đã phát hiện mình không cần lựa chọn nữa.
Bởi vì sát khí của Hạo Vương và quân đội Hám Thiên cung xung quanh đột
nhiên đều biến mất không còn nữa.
Bất luận là dáng vẻ khí thế dữ tợn của “Diệt Thành” hay là vầng sáng của thánh
giới đều biến mất tại vô hình ngay lập tức.
Tất cả đều phảng phất như chưa từng xảy ra.
Chỉ là một tên nam tử thân hình bậc trung, dáng vẻ không được tuấn tú chậm rãi
đi ra từ phía sau Hạo Vương.
“Dừng tay đi.”
Người này vừa xuất hiện, Gia Vương và Hạo Vương mặt lộ vẻ cung kính, vội
vàng cúi người hành lễ.
“Tiêu Đế!”
“Hư Minh Thánh Tôn!”
Nghe thấy danh xưng này, tất cả mọi người Phi Tiên môn có mặt đều kinh ngạc
sợ hãi.
Đây là người lỗi lạc đỉnh cấp đã từng chấp trưởng Thiên Đạo chí bảo đấy!
Cho dù hắn không phải là Cổ Thánh, chúng nhân cũng sinh ra lòng tôn sùng hắn
theo bản năng.
Ngay cả Khương Thành cũng không khỏi trở nên nghiêm túc.
Tiêu Đế?
Một vị thần bí nhất trong Thập Thiên Đế của Thiên Cung năm đó.
Trước kia hắn chưa từng gặp qua người này, bởi vì Tiêu Đế lúc đó nghe nói là
đã mất tích một cách li kì rồi.
Sau đó, hắn cũng không thể đuổi đến trận tranh đoạt thần vị của Thiên giới,
cùng ở lại kỷ nguyên thứ ba với Chiến Đế.
Khi Khương Thành nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn Khương Thành.
Trong ánh mắt không hề có địch ý, chỉ là trong ấm áp mang theo một chút
nghiên cứu.
“Bẩm Thiên Đế, người này chính là Khương Thành của Phi Tiên môn Khiếu
Mang vực năm đó!”
Hạo Vương đã gấp không thể chờ được cáo trạng rồi.
“Người này năm đó kết oán với Thiên cung chúng ra, hiện nay thế mà lại tự ý
xông vào Từ Tinh đảo, đây rõ ràng chính là muốn khiêu chiến chúng ta…”
“Ta sớm đã biết từ lâu rồi.”
Tiêu Đế mỉm cười lắc tay.
“Khương Thành không phải là kẻ địch của chúng ta, Phi Tiên môn ở lại Từ Tinh
đảo cũng là ta cho phép đấy.”
Giọng nói của hắn rất ấm áp, giống như một đại ca nhà bên rất bình thường nói
một câu rất bình thường.
Nhưng câu nói này lại khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc vô cùng.
Cho dù là Khương Thành cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
“Thế mà là ngươi đồng ý ư?”
“Hình như chúng ta không quen biết nhỉ?”