Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ước định của Di và Khương Thành rất nhanh đã được truyền khắp mọi ngõ

ngách thông qua Thiên Đạo Huyền giới.

Khắp cả Huyền giới đều được một phen chấn động vì nó.

Nhất thời, trên thì có Huyền Thánh cửu trọng, dưới thì có Địa Huyền, Thiên

Huyền, tất cả mọi người đều thảo luận về “ba ải Diệu cảnh” kia.

Rất nhiều người đều không thể hiểu, vì sao Di lại phải làm như thế.

“Vì sao Huyền Thần lại phải đặt ra ước hẹn ba ải với bọn chúng chứ?”

“Đúng đó, với thực lực của Huyền Thần đâu có cần phải phiền phức như thế?”

“Vậy mà ngươi cũng không hiểu à, Huyền Thần chấp chưởng Thiên Đạo, hắn

không tiện ra tay với sinh linh, làm như vậy sẽ phá hoại sự công chính của

Thiên Đạo.”

“Ta hiểu rồi, Huyền Thần bày ra ba ải này là để chúng ta có một cái sân khấu

quyết đấu với Khí tộc.”

“Có thể tiêu diệt Khí tộc hay không thì phải xem bản thân chúng ta rồi.”

Nhưng có càng nhiều người lại đang tò mò rốt cuộc ba ải kia trông như thế nào.

“Ải đầu tiên là so về sức tấn công.”

Người nói ra câu này là tộc trưởng Cảnh Hồi của Thiên Thắng bộ.

Vài phút trước, hắn vừa nhận được “thần dụ” của Di, biết được nội dung về ba

ải này.

“Sức tấn công?”

“Có ý gì chứ?”

Hơn trăm cao thủ Huyền Thánh cửu trọng khác đều tề tựu lại ở nơi này.

Rất nhiều người đều có hơi mơ hồ.

“Chúng ta là người canh ải, bọn chúng là người vượt ải.”

Cảnh Hồi dùng ngón tay làm bút, phác họa trong không trung.

Một lúc sau, trong điện xuất hiện hai cái thùng treo kỳ lạ.

Hai cái thùng được nối với nhau bằng một sợi dây và vắt qua cái thanh xà ở

phía trên.

Nhìn hai cái thùng được treo trên thanh xà, một đám các đại lão cửu trọng chỉ

cần vung vẩy tay thôi đã có thể hủy diệt trời đất ở trong điện bày tỏ đây thật sự

nằm ở điểm mù tri thức của bọn họ rồi.

“Đây là vật gì?”

“Có ý gì nữa đây?”

“Sao lại so về sức tấn công rồi?”

“Lẽ nào là muốn xem ai phá hủy được hai cái thùng kia trước à?”

“Không không không.”

Tộc trưởng Dịch Hoài của Thiên Tiêu bộ lắc lắc ngón tay.

“Các ngươi nhìn hai cái thùng kia đi, bây giờ đều ở độ cao như nhau đúng

không.”

“Nhưng nếu như một trong hai cái thùng nặng lên, thì cái thùng còn lại sẽ như

thế nào?”

Khóe miệng của mọi người co giật, ngươi đang kiểm tra bọn ta như con nít đó

hả, tốt xấu gì cũng cho cái đề nào cấp bậc tiểu học đi chứ.

Người may mắn sống sót trong mười ba tộc lão của Thiên Dung bộ là Bạch

Trập nói với giọng ủ rũ: “Thì đơn giản thôi, cái còn lại sẽ được nâng lên cao.”

Đây là một vấn đề hết sức đơn giản.

Hai cái thùng được nối với nhau bằng một sợi dây và treo trên thanh xà, khi một

bên nặng sẽ bị trì xuống, và bên còn lại hiển nhiên sẽ được kéo lên.

“Vậy thì, nó có liên quan gì đến sức tấn công chứ?”

Dịch Hoài giải thích nói: “Vòng thi ở ải đầu tiên, hai bên lần lượt đứng ở trong

hai cái thùng khác nhau.”

“Mỗi người có một cơ hội tấn công.”

“Mỗi lần tấn công sẽ nhận được trọng lượng đặc biệt.”

“Sức tấn công càng mạnh, trọng lượng sẽ càng lớn.”

“Thùng của ai đáp đất trước thì người đó sẽ là bên chiến thắng.”

Cảnh Hồi gật đầu, kính nể nói: “Thùng của chúng ta mà chạm đất trước thì có

nghĩa là bọn chúng vượt ải thất bại, hai ải phía sau cũng không cần thi nữa.”

“Còn nếu bọn chúng chạm đất trước, vậy nghĩa là chúng ta thất thủ cửa ải đầu

tiên.”

“Hóa ra là như thế!”

Mọi người không khỏi tấm tắc kinh ngạc.

Tất nhiên trong thực chiến sẽ không có cái loại tỉ thí kỳ quặc như thế này.

Đây hiển nhiên là quy tắc thi đặc biệt do Di lợi dụng Thiên Đạo để đạt được.

“Chúng ta phải dốc hết sức mình tung ra một cú mạnh nhất của bản thân, cố hết

khả năng để nhận được nhiều trọng lượng nhất trong trận tỉ thí này à?”

“Đúng vậy, thế nên ta mong rằng các vị canh ải đừng nương tay gì cả.”

“Có sát chiêu hay tuyệt chiêu gì thì đến lúc đó cứ lấy hết ra.”

Giọng nói đầy kiên định của tộc trưởng Văn Hải thuộc Thiên Động bộ đập vào

lòng của từng người.

“Lần này, không chỉ là vì triệt để đánh bại Khí tộc!”

“Cũng là vì bảo vệ Huyền Thần của chúng ta, là trận chiến chứng minh bản thân

chúng ta!”

Mọi người lao nhao bày tỏ thái độ.

“Đó là chắc chắn rồi!”

“Yên tâm đi!”

“Ải này chúng ta thắng chắc rồi.”

“Đúng vậy, chúng ta nhiều Huyền Thánh cửu trọng như vậy, bọn chúng chỉ có

vài tên, lấy cái gì để đấu với chúng ta chứ?”

“Nhưng mà…”

Trong đám người đột nhiên có một người nói lên với giọng đầy lo lắng.

“Một kiếm kia của Thu Vũ Tuyền, dù cho chúng ta gộp lại, lực công kích cũng

thua xa một kiếm kia mà hả?”

Hắn vừa nói thế, những nụ cười tràn đầy tự tin của mọi người lập tức cứng ngắc

trên mặt.

Đúng rồi, một kiếm kia có thể diệt sạch mười Huyền Thánh cửu trọng và mấy

trăm Huyền Thánh bát trọng.

Dù cho hơn một trăm người đang có mặt ở đây liên thủ cùng tung ra một kích

thì cũng không có được cái hiệu quả như thế nữa!

“Về điểm này thì mọi người không cần lo lắng đâu.”

Cảnh Hồi sờ sờ chòm râu đen, lộ ra một nụ cười nắm chắc phần thắng.

“Huyền Thần đã nói trước rồi, ải đầu tiên không thể sử dụng sức mạnh của đạo.

Tất nhiên, chúng ta cũng không được dùng lực huyền linh.”

Nụ cười lập tức quay trở lại trên mặt mọi người.

“Vậy thì đích thực không cần lo lắng rồi.”

“Một kiếm kia của Thu Vũ Tuyền chắc chắn là đạo đặc biệt, chỉ cần không thể

dùng đạo, vậy nàng ta sẽ không thể dùng một kiếm kia được.”

“Không sai, nữ nhân này không đáng lo ngại.”

“Nghiền áp bọn chúng!”

Không có uy lực của một kiếm kia, tảng đá lớn trong lòng mọi người cũng biến

mất, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều.

Có người nhìn lên hai cái thùng gỗ trong không trung, vui sướng khôn xiết nói:

“Cái thùng kia có thể chứa được nhiều người đến như vậy sao?”

“Tám đại bộ tộc chúng ta cí số lượng người không chỉ trăm triệu thôi đâu.”

“Tất cả đều tiến vào trong đó, thế cái thùng phải lớn cỡ nào nhỉ?”

“Ha ha, đó là thủ đoạn của Huyền Thần, dù cho có chứa cả Huyền giới cũng

không vấn đề gì nhỉ?”

“Khụ, các ngươi nghĩ sai rồi.”

Cảnh Hồi ho nhẹ một tiếng.

“Vòng đầu tiên được cử bao nhiêu người, trước mắt vẫn chưa biết được.”

“Hả?”

“Có ý gì chứ?”

Văn Hải giải thích: “Số người ở vòng đầu tiên không cố định, phải xem đối

phương phái bao nhiêu người nữa.”

“Cũng tức là nói, bọn chúng phái một, chúng ta cũng chỉ có thể cử một. Bọn họ

phái mười, thì chúng ta sẽ cử mười?”

“Không.”

Cảnh Hồi nghiêm túc lắc đầu rồi lại chậm rãi nhếch khóe môi.

“Là người canh ải, số người của chúng ta có thể nhiều hơn bọn họ gấp hai lần!”

Mọi người ở trong điện đều ngây ra, ngay sau đó tất cả đều bật cười thành tiếng.

“Ha ha ha, lại còn có chuyện tốt như thế á?”

“Bọn chúng không dùng được một kiếm kia, số người lại còn thua chúng ta gấp

một lần, vậy ngươi nói xem ta phải thua kiểu gì đây?”

“Cái cái cái, cái này đúng là muốn thua cũng khó mà.”

“Ngon rồi ngon rồi!”

Trong lúc bọn họ xoa tay vui mừng thì Khương Thành cũng đã dẫn theo đại

quân đến được biên giới của Thái Di Diệu cảnh.

Xuất hiện trước mắt bọn họ là một đồng bằng xanh ngát không thấy được bờ.

Ở phía trước đồng bằng kia mọc lên một đấu trường cực lớn.

Đấu trường toàn màu xám kia chọc thẳng lên tận mây trời, tràn ngập hơi thở

thăng trầm cổ xưa, rất không hợp với Huyền cảnh ở xung quanh.

Đấu trường có tổng cộng hai lối vào.

Một trắng một đen.

Hoàn toàn không cần giải thích, mọi người đều giống như phúc chí tâm linh

vậy, lập tức biết được hàm nghĩa đại biểu cho hai lối vào này.

Lối màu đen đại diện cho người tham gia khiêu chiến vòng này.

Lối màu trắng là dành cho khán giả.

Lựa chọn bao nhiêu người để khiêu chiến cửa ải này đều dựa vào quyết định

của Khương Thành.

Nhưng còn chưa đợi hắn ra quyết định, Thu Vũ Tuyền đã tự mình bước đến

phía trước cánh của màu đen kia.

“Ải này, tính ta vô nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK