đến đâu đi?”
“Thực sự cho rằng ta sợ ngươi ư?”
Chiến Doanh chỉ thẳng vào Khương Thành, lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi đã
không muốn giao ra, vậy thì dùng thực lực để nói chuyện!”
“Ai thắng, chín pháp bảo sẽ thuộc về người đó!”
Thành ca hớn hở nở nụ cười.
“Đây là ngươi nói đấy.”
Thứ hắn chờ chính là mấy lời này đây!
Ban đầu hắn cũng không có gì tâm tư gì với chín pháp bảo của Tiên Di tộc hết.
Nếu không dựa vào quan hệ của hắn và Tâm Bộ, hắn đã nghĩ cách đoạt Chu
Tâm Chùy từ lâu rồi.
Chỉ là bản thân không muốn thôi, nhưng mà làm sao nhịn được khi có người từ
ngàn dặm xa xôi mang tới tặng cơ chứ.
Nghe nói Thí Tiên Thương có thể giết người vượt cấp, thật sự hắn có chút hứng
thú.
Cơ mà Lam Đề ở bên cạnh hắn lại không thể vui vẻ nổi.
Nàng lo lắng kéo Khương Thành: “Thí Tiên Thương pháp bảo mạnh nhất trong
chín pháp bảo, có thể vừa tấn công thân thể, vừa tấn công thần hồn!”
“Chiến Doanh đã là Thánh Giai hậu kỳ, nếu hắn cầm thêm pháp bảo này trong
tay, nếu như chỉ đánh một mình thì e rằng không ai ở hạ giới có thể ngăn cản
nổi.”
Nàng vẫn chưa biết chuyện Khương chưởng môn đã tiêu diệt cả Chân Tiên.
“Lam Đề, đã muộn rồi!”
Chiến Doanh nhìn nàng đang khuyên can Khương Thành, nhất thời có thêm
lòng tin.
“Lời đã nói ra khỏi miệng rồi.”
“Đồng đạo của các đại vực giới cũng đã nghe thấy rồi, còn phải nhờ chư vị làm
người chứng kiến!”
Hắn nhìn một vòng xung quanh rồi cao giọng nói: “Trận chiến này là trận quyết
đấu giữa ta và Khương Thành, nếu ta thắng thì Luyện Cốt Phiên sẽ mãi mãi
thuộc về ta!”
“Nếu hắn thắng, Thí Tiên Thương sẽ mãi mãi thuộc về hắn!”
“Kẻ thua không được có bất kỳ dị nghị nào!”
“Lần quyết đấu này của bọn ta cũng là vì hợp lực đối kháng Chân Tiên, nếu như
có kẻ nuốt lời thì giết không tha!”
Các cao thủ ở bốn phía đều gật đầu.
Đến cả Quy Tàng Kiếm Thánh cũng không thể nói gì hơn, không có lý do để
ngăn cản.
Thành ca suýt nữa đã cười ra tiếng.
Tên này còn tự đào hố cho mình, càng đào càng sâu, cái gì mà thuộc về vĩnh
viễn, còn tìm người làm chứng.
“Vậy thì đến đây đi.”
Nói xong, hắn rút thanh Cổ Dương Kiếm Tiên ra.
Chưa nắm được uy lực của Thí Tiên Thương nên hắn quyết định vẫn nên
nghiêm túc một chút.
Một thương một kiếm, cách nhau giằng co!
Dưới sự quan sát của mấy vạn cao thủ ở các đại vực giới, hai người đồng thời
phát động công kích!
Sau đó, bọn họ đều không nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa.
Sau khi thánh vực của Khương Thành triển khai và 992 điều quy tắc chủ tập
trung lại, không gian hoàn toàn đã bị đảo lộn.
Kể cả Quy Tàng Kiếm Thánh và Hư Huyền Ma Thánh, không ai có thể thấy rõ
bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng màu vàng thật lớn của mũi thương đâm
thẳng ra, sau đó lại bị một cái ma bàn khí thế nghiền nát.
Ánh mặt trời thiêu đốt của Cổ Dương Kiếm Tiên nhanh chóng đã nuốt lấy mũi
thương, sau đó cũng nhấn chìm cả thân hình của Chiến Doanh.
Mũi thương hóa thành vô số đốm sáng và tan biến hơn phân nửa.
Tiên Ma Đồng Thể của Khương Thành thậm chí còn chưa có cơ hội phát huy uy
lực, nhưng thần hồn của hắn đang nhận được sự công kích mãnh liệt trước nay
chưa có.
Công kích kia thậm chí còn trực tiếp hơn so với tập kích tiên hồn của Trọng Đài
Chân Tiên, trực tiếp xuyên qua pháp bảo phòng ngự và đánh vào sâu trong thần
hồn của hắn.
Ngay sau đó, bên trong thánh hồn nổi lên sóng to gió lớn.
Vô số hỏa diễm màu vàng điên cuồng đánh tới, giống như thiên thạch từ trên
trời giáng xuống, suýt nữa đã khiến ý thức của hắn hỗn loạn.
Nếu chuyện này bị thay thế bởi một cao thủ thánh giai khác e rằng thánh hồn sẽ
bị tiêu tan ngay tại chỗ.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu được vì sao năm đó các cao thủ của Chiến bộ, dưới quy
tắc vượt vực áp chế mà còn có thể giết nhiều Ma Thánh như vậy.
Uy lực của thanh thương này quả thật không thể coi thường!
Nhưng mà cũng còn may, phẩm chất thánh hồn của hắn không phải loại bình
thường, vượt qua cả Vạn Cổ luôn rồi.
Trong phút chốc, biển cả vô biên nổi lên sóng biển càng thêm mãnh liệt, chôn
vùi tất cả các ánh lửa đang ập đến.
Khi mọi người lại nhìn thấy trận chiến là lúc trận chiến đã đi đến hồi kết.
Ngọn Thí Tiên Thương màu vàng kia đang nằm trên mặt đất.
Dưới một đòn của Cổ Dương Kiếm Tiên, Chiến Doanh đã hình thần câu diệt,
ngay cả tro bụi cũng không còn nữa.
Chịu thôi, công dụng chính của Thí Tiên Thương là sát phạt, không có công
dụng phòng ngự.
Hai người đồng thời công kích, Khương Thành đã chặn lại được.
Nhưng hắn thì không.
Cho nên hắn chết đơn giản như vậy đấy.
Thành ca cảm thấy kết quả này là điều đương nhiên.
Dù sao công kích của hắn, đến cả Trọng Đài Chân Tiên cũng không ngăn cản
được.
Huống hồ vừa mới rút thưởng xong, tăng cấp 480 điều quy tắc chủ lên nữa,
thánh vực cũng mạnh gấp mấy lần.
Một đòn giết chết một kẻ Thánh Giai hậu kỳ là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng những người khác thì không nghĩ như vậy.
Tình huống gì thế này?
Chiến Doanh đâu?
Bọn họ còn dùng thần hồn tìm kiếm tung tích của hắn xung quanh đó.
Nhưng sao có thể còn tìm được chứ?
Khi bọn họ sững sờ, Khương Thành cũng không hề khách sáo giơ tay lên rồi thu
Thí Tiên Thương kia vào trong tay.
“Các ngươi cũng nghe thấy rồi, ai thắng thì nó vĩnh viễn thuộc về người đó!”
Nói xong, hắn vui vẻ hốt pháp bảo thượng phẩm này vào trong nhẫn trữ vật của
mình.
Lại có người đến tặng bảo bối, người của thế giới này thật sự hào phóng ghê.
Những tộc nhân còn lại của Chiến bộ hoàn toàn hoàn toàn không thể chấp nhận
kết quả như vậy
“Không đúng!”
“Tộc trưởng không thua!”
“Nhất định hắn vẫn còn ở đây, trận chiến vẫn chưa kết thúc đâu!”
Vinh quang mà Chiến bộ từng có khiến bọn họ không thể đối mặt với sự thật
như này được.
Khương Thành nhún vai: “Vậy các ngươi bảo hắn ra đây đi, nếu không thì các
ngươi đi tìm xem? Nói không chừng hắn bị lạc đường rồi đấy?”
“Tộc trưởng không thể nào chết trận như vậy được!”
“Ngươi đã sử dụng yêu pháp gì hả?”
“Trả Thí Tiên Thương lại cho bọn ta!”
Khương chưởng môn không kiên nhẫn giơ kiếm lên.
“Thật đúng là cho các ngươi quá nhiều thể diện rồi đấy, muốn đi xuống đất bầu
bạn với hắn hả?”
Trong nháy mắt, tất cả âm thanh chỉ trích đồng loạt dừng lại.
Tất cả mọi người trong Chiến bộ đều mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đột nhiên tỉnh
táo lại.
Tộc trưởng đã chết, Thí Tiên Thương cũng không còn, còn cứng nhắc cái gì nữa
chứ?
“Ta, ta đi tìm tộc trưởng!”
“Ta cũng đi!”
Rầm rầm rầm, chỉ vài giây sau, tất cả tộc nhân của Chiến bộ ở đây đều chạy
trốn không còn sạch sẽ, còn nhanh hơn cả thỏ nữa.
Để lại mọi người lại nhìn nhau.
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Còn tưởng đây sẽ là một trận đại chiến đánh nhau ác liệt, trầm bổng lên xuống
nữa cơ.
Hơn nữa sau khi nghe nói đến uy danh từng có của Thí Tiên Thương, thậm chí
rất nhiều người còn cho rằng Khương Thành sẽ bị đánh.
Ai mà biết được, chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi như vậy.
Còn chưa đến một giây đồng hồ thì Chiến Doanh đã chết, trận chiến cũng kết
thúc.
Cái này được gọi là gì nhỉ?
Đè bẹp hả?
Hay là đã sử dụng yêu pháp gì đó?
Không phải là hai người liên thủ diễn trò đấy chứ?
Đương nhiên đám cao thủ hàng đầu đang đứng giữa sân như nhóm người Quy
Tàng Kiếm Thánh, Lăng Tinh Kiếm Thánh, Kim Long Vương, Hư Huyền Ma
Thánh sẽ không nghĩ như vậy.
Tuy rằng không nhìn thấy chi tiết cụ thể, nhưng luồng sức mạnh khủng bố trong
khoảng thời gian ngắn ngủi vừa nãy bộc phát ra khiến cho bọn họ hiểu được ý
nghĩa sâu xa trong đó.
Lúc đó nếu bản thân mình xông vào trung tâm của chiến trường thì có lẽ cũng
sẽ chết.
Chỉ dựa vào một điều này thôi là đủ rồi!
“Khương chưởng môn…”
Quy Tàng Kiếm Thánh đã không kìm chế nổi xúc động muốn khen ngợi Thành
ca.
” E rằng thực lực của ngươi đã là người đứng đầu hạ giới từ xưa đến nay rồi!”
Câu chứng thực này lập tức được mọi người tán thành.
Trận chiến giết chết Trọng Đài Chân Tiên lần trước bọn họ không thấy được,
nhưng trận chiến vừa rồi là xảy ra ở ngay trước mắt.
Tuy rằng không biết tại sao lại làm được, nhưng việc giết chết Chiến Doanh, lấy
được Thí Tiên Thương là sự thật.
“Khương chưởng môn uy vũ!”
“Có sự dẫn dắt của Khương chưởng môn thì Chân Tiên là cái thá gì cơ chứ?”
“Quá mạnh rồi, đây hoàn toàn là ánh sáng của vạn vực chúng ta ở hạ giới!”
Hư Huyền Ma Thánh cũng không thể nói gì hơn.
Thực lực này hoàn toàn trên cơ hắn, hắn còn có gì để bất mãn nữa chứ.
“Kẻ này gần như đã phá vỡ giới hạn của kỳ tích rồi!”
“Xem ra đi theo hắn đúng là một lựa chọn sáng suốt.”