Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Tu Đế nhắc đến đám người Lăng Hầu, Nguyên Đế và Không Đế đều

không cho là đúng.

Bảy người đó ở Thiên Lạc Quân có phẩm chất đạo đức gì, thật ra từ lâu trong

lòng họn họ đã biết rõ.

Chẳng qua là chỗ dựa sau lưng bảy người này đặc biệt mà thôi.

Nguyên Đế chậm rãi nói: “Cái chết của đám người Lăng Hầu, hoàn toàn là gieo

gió gặt bão.”

Vừa rồi bọn họ cũng xem hình ảnh mà chính Lăng Hầu đã tự mình ghi lại vào

ngày hôm đó.

Là Thiên Đế, sao bọn họ không nhìn ra được suy nghĩ nhỏ nhặt muốn cướp

công lao của bảy người đó.

“Khôn lắm dại nhiều, cái chết của bọn họ không thể trách Khương Thành.”

Không Đế cũng đưa ra phán quyết.

Lần này, Tu Đế không nói gì nữa.

Chiến tích mới nhất của Khương Thành đã truyền đi khắp nơi ở Thiên Cung

một cách nhanh chóng.

Không bất ngờ, nó lại gây ra một làn sóng náo động một lần nữa.

“Mới bao lâu, thế mà đã quét sạch ba bốn ngàn trọc ma, điên cuồng quá rồi

đúng không?”

“Ta rất tò mò về cách hắn giết chết trọc ma tứ giai như thế nào, đó là chuyện mà

các thần quân khác hoàn toàn không làm được.”

“Không hổ là Ẩn Hoàng mà!”

“Đúng vậy, ta cảm thấy hắn đã thoát khỏi cấp độ Thần Quân rồi.”

Trước đây có rất nhiều người cũng gọi là Khương Ẩn Hoàng, nhưng đó chỉ là

nói đùa về việc Thiên Đế và Ẩn Hoàng ngang vai ngang vế.

Chưa từng xem đó là thật.

Mà hiện tại, cuối cùng bọn họ cũng nhận ra rằng, vị trí Ẩn Hoàng đó hơi xứng

đáng với danh nghĩa.

“Trước kia chỉ có Thiên Đế mới có thể giết chết trọc ma tứ giai, hiện tại

Khương Ẩn Hoàng cũng có thể làm được.”

“Điều đó có nghĩa là gì?”

Với sự truyền bá của những cuộc thảo luận này, Thành ca ở Thiên Cung cũng

nổi tiếng một thời gian.

Ngay cả Thu Vũ Tuyền đã ‘ngang hàng’ với hắn trước đây, hiện tại cũng không

có ai đi nhắc tới.

Trong tiếng khen ngợi che trời rợp đất này, không có ai để ý đến hình chiếu của

Tu Đế đã tiến vào trong một bí cảnh đặc biệt.

Bên trong bí cảnh không có đất liền, thậm chí không có bầu trời.

Chỉ có biển máu mênh mông vô tận.

Hình chiếu của Tu Đế đứng sừng sững trong biển máu.

Một lúc sau, biển máu dao động, một nam tử trẻ tuổi phong thần tuấn lãng đang

mặc một bộ cẩm bào chậm rãi thành hình ở đối diện hắn.

Khí chất phong độ nhẹ nhàng của hắn, giống như một công tử tốt đẹp sống

trong thời đại hỗn loạn đen tối, hoàn toàn khác với biển máu muốn cắn người

phía dưới.

“Tu Đế, ngươi đến đây làm gì?”

“Huyết Đế, ngươi cũng không cần phải biết rồi còn hỏi như vậy, Lăng Hầu bị

giết, lẽ nào ngươi không định báo thù sao?”

Tu Đế nhìn chằm chằm vào nam tử trẻ tuổi trước mặt.

Người này là một trong mười Thiên Đế ngang hàng với hắn, sức mạnh sâu

không lường được.

Lăng Hầu là cháu trai của Huyết Đế, trong mắt Tu Đế, bản thân và hắn có cùng

chung kẻ thù.

“Lăng Hầu gieo gió gặt bão, có thù gì để báo?” Dường như Huyết Đế không

quan đến lời xúi giục của hắn.

“Ta không tin ngươi thật sự có thể nhịn được!”

Tu Đế nhanh chóng nói: “Rõ ràng là Khương Thành cố ý, hiện tại người này có

thể giết chết Lăng Hầu, tương lai chưa chắc sẽ không đứng đối diện với ngươi,

không nhân cơ hội hiện tại hắn còn chưa trưởng thành mà tiêu diệt hắn thì sẽ

muộn…”

Huyết Đế ngắt lời hắn.

“Ngươi không cần phải xúi giục ta, ta biết Ngọc Lưu bị Khương Thành giết

chết, ngươi nóng lòng muốn giết chết hắn.”

“Muốn giết Khương Thành, ngươi có thể tự đi.”

Nói xong, hắn lại định quay về biển máu đó một lần nữa.

“Ta không có cơ hội.”

Tu Đế trầm giọng nói: “Chiến Đế âm thầm che chở cho hắn, Nguyên Đế một

mực nhìn chằm chằm vào ta, hiện giờ Không Đế cũng đang để ý đến động thái

của ta, bọn họ sẽ không cho ta cơ hội ra tay!”

“Nhưng ta có thể tạo cơ hội cho ngươi!”

“Ta có thể giúp ngươi thu hút sự chú ý của Nguyên Đế và Không Đế, giúp

ngươi thu hút Chiến Đế!”

“Hiện tại Khương Thành vẫn đang ở tiền tuyến của Hoá Tiên phủ, trọc khí ở đó

dày đặc, sức mạnh của Thiên Đạo rất yếu, cho dù ngươi có giết hắn, cũng sẽ

không có người biết là ngươi làm.”

“Đến lúc đó cùng lắm thì nói hắn bị trọc ma giết…”

Huyết Đế đã biến mất một nửa cơ thể, rốt cuộc lại ngừng lại.

Không phải hắn không muốn báo thù, chỉ là trước đây hắn không có bất kỳ cơ

hội nào mà thôi.

Đương nhiên Khương Thành không biết bản thân đã chính thức bị Thiên Đế

nhắm trúng.

Trong khoảng thời gian gần đây, hắn vẫn luôn bận rộn đuổi giết trọc ma.

Không sai, đã là đuổi giết rồi.

Sau khi hiệp ước đánh cược đó chấm dứt, hắn mang theo quân đoàn thứ tám

một mạch tiến về phía trước, trải qua hơn mười trận lớn nhỏ, gần như hắn đã

quét sạch chiến khu tiền tuyến của Thiên Lạc Quân.

Mà thu hoạch của hắn cũng rất khả quan.

Sau mười mấy trận chiến này, hắn lại đụng phải ba trọc ma tứ giai.

Hàng trăm trọc ma tam giai.

Điều này đã mang lại cho hắn một lượng lớn vật liệu quý hiếm bát giai và cửu

giai.

Về phần trọc ma nhất giai, đã hơn chục ngàn.

Hắn suy nghĩ cho dù chỉ đổi toàn bộ trọc ma nhất giai và nhị giai thành điểm

tiên nguyên trong tương lai, nó cũng là một con số thiên văn.

Mà chiến lợi phẩm quân đoàn thứ tám ăn chùa được cũng liên tục tăng lên.

Tiếng cười nói vui vẻ trên đường đi khiến nó giống như một chuyến du xuân

vậy.

Không còn cách nào khác, đi theo Thành ca, cho dù nơi này có nguy hiểm đến

đâu cũng thành thoải mái dễ chịu.

Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, sau khi bọn họ xuyên qua một vùng trọc

khí dày đặc, đột nhiên trước mắt bọn họ chỉ còn lại sự đan xen của ánh sáng và

bóng tối.

Nhưng nhìn thấy loạn lưu hỗn độn vô tận ở nơi đó đang va chạm dữ dội, mà thứ

đang va chạm với chúng là lực Thiên Đạo thần bí.

Ánh sáng sau khi hai bên va chạm rực rỡ mà lại sâu xa.

Nhưng sau khi ánh sáng đó qua đi, đại địa mới lan ra xung quanh từng chút.

“Chúng ta đã đi đến rìa của Nguyên Tiên Giới rồi sao?”

Xung quanh không có tiếng nổ vang, nhưng mà cảnh tượng Thiên Đạo và loạn

lưu hỗn độn đan xen nhau, cũng đủ để làm chấn động tâm hồn của mỗi người có

mặt ở đây.

“Hẳn là đúng nhỉ?”

Mông Thuần si ngốc nhìn rìa sáng không ngừng như vạch trắng đó, chỉ cảm

thấy phía trước quá trình này, bản thân nhỏ yếu hơn bao giờ hết.

“Ngoại trừ Thiên Đế, chúng ta hẳn là những người duy nhất nhìn thấy cảnh

tượng này đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Phải khoe khoang về nó trong suốt cuộc đời.”

Khương Thành yên lặng quan sát một lúc, thế mà nội tâm lại dâng lên một

luồng kích thích.

Nếu tiếp tục đi về phía trước, vượt qua ánh sáng đó, phía trước sẽ là gì nhỉ?

Chỉ còn lại loạn lưu hỗn độn sao?

“Được rồi được rồi, đã quét xong vùng này, trước tiên chúng ta sẽ trở về Hoá

Tiên phủ để tiêu hóa chiến lợi phẩm.”

Hắn xua tay.

Lúc này mọi người mới thu hồi tâm trí.

Nghĩ đến việc sau khi trở về, xử lý hết thi thể của lũ trọc ma đó, trang bị của

bản thân lại có thể thăng lên một cấp, tâm trạng của mọi người đều vô cùng

phấn khích và vui mừng.

“Ha ha, quân đoàn thứ tám của chúng ta sẽ sớm trở thành quân đoàn tinh nhuệ

thật sự.”

Khương Thành biết lời này cũng không sai.

Tinh thần của quân đoàn này đã thay đổi, hiện tại trang bị đã có, tài nguyên tu

luyện cũng có.

Trong tương lai, chỉ cần tích lũy được một ít kinh nghiệm chiến đấu, sẽ sớm trở

thành sư đoàn hổ lang thật sự.

Nhưng mà, hình như điều này không có ý nghĩa.

Hắn nhún vai, những gì bản thân muốn chỉ là một đội cổ vũ.

Ngay khi hắn lắc đầu bật cười, đột nhiên tất cả mọi người của quân đoàn thứ

tám trước mặt hắn biến mất tập thể, một người cũng không thấy đâu.

Khương Thành nheo mắt.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ngay sau đó, một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào xuất hiện phía trước hắn.

“Ta là Huyết Đế, tổ phụ của Lăng Hầu.”

Trên mặt hắn không hề có chút hận ý kịch liệt nào, ngược lại ôn hoà nhã nhặn,

nhưng trong tay lại chậm rãi kéo dài ra một chuôi Loan Câu đỏ tươi, phản chiếu

màu sắc của sự khát máu.

“Hẳn là ngươi biết mục đích đến của ta.”

Từ trước đến nay Thành ca nói chuyện không khiêm nhường, lần này lại trở nên

nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Những người vừa rồi, điều bị ngươi giết cả rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK