Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi đúng là không phải tự tin ngạo mạn bình thường đâu, mặt sắp vênh lên

tận trời rồi kia kìa.”

Thành Ca vừa cà khịa, bóc phốt vừa cười thầm trong lòng.

Căn nguyên mà ca đây có thì nhiều lắm, thật sự không cần dựa vào căn nguyên

nào để kiếm cơm đâu.

Mức độ ỷ lại của ca đây với căn nguyên kiếm không cao như ngươi tưởng

tượng đâu.

Hơn nữa… Kiếm Đạo Hoàn Mỹ căn bản không cần bất kỳ căn nguyên nào tăng

cường.

“Đúng, thế thì sao? Ngươi không phục?”

Ở trước mặt hắn, Thu Vũ Tuyền căn bản không hề giữ gìn và bảo vệ hình

tượng.

Dẫu sao phẩm chất đạo đức của đôi bên thế nào, bọn họ đều hiểu rất rõ.

Thậm chí nàng còn cố tình cúi người sát người đến cách gương mặt đẹp trai của

Thành Ca ba centimeter, tiếp tục dán mặt vào khiêu khích.

“Ngươi không phục cũng chẳng có tác dụng, những điều mà ta nói đều là tình

hình thực tế.”

Hơi thở của nàng thoang thoảng, thơm mát tựa như hoa lan, vẫn thấm vào lòng

người như trước đây.

Chỉ là tính xâm lược trong ánh mắt của nàng quá mạnh mẽ.

“Sau này ngươi sẽ sống dưới bóng râm của ta, cầu xin ta bố thí cho ngươi một

chút căn nguyên kiếm, cứ chờ đợi đi.”

Thành Ca có chút dở khóc dở cười.

Em gái này nhiều năm không bị tấn công áp chế lại muốn tạo phản rồi đây.

Ngươi thế mà lại có mưu đồ muốn dẫm bẹp một người nắm giữ cả một hệ thống

ở dưới chân, cũng thật sự là bảo thủ cố chấp đấy.

“Bây giờ ngươi vẫn còn cách Thần Kiếm mười vạn tám ngàn dặm nữa cơ,

ngươi nói những lời này có phải hơi sớm rồi không?”

“Sau này ta nhất định có thể làm được.”

Thu Vũ Tuyền nói như đinh đóng cột, như thể đó là chuyện đã định.

Sự tự tin của nàng luôn luôn đầy ắp đến bùng nổ.

“Thế thì đợi đến ngày ngươi làm được rồi đến đây khoe khoang tự mãn đi.”

Thành Ca xua xua tay.

“Ca đây muốn nghỉ ngơi, a hoàn nhà ngươi có thể lui xuống được rồi đấy.”

“Chúc ngươi chơi vui vẻ ở Đại hội Thông Thần, đừng để bị người khác tẩn cho

trận, làm mất hết mặt mũi của lão gia ta đây.

Thu Vũ Tuyền có cảm giác như đang đấm vào bị bông, rất chi là bất mãn.

“Những người khác căn bản không lọt vào mắt của ta.”

Nàng hung hãn nói: “Ta chỉ muốn đánh bại ngươi mà thôi!”

“Thế thì bây giờ ngươi có thể ra tay rồi, không cần đợi đến Đại hội Thông Thần

đâu.”

Thành Ca âm thầm tính toán, nên cho nàng combo ý cảnh kiếm đạo thập tam

trọng với Thánh hồn pháp cảnh để giáo dục nàng, dạy cho nàng bài học hay là

trực tiếp lên luôn đại tiệc Kiếm Đạo Hoàn Mỹ đây?

Đại tiệc Kiếm Đạo Hoàn Mỹ hình như hơi tàn nhẫn quá.

“Không được, ở đây ít người quá.”

Thu Vũ Tuyền không hề có ý định ra tay ngay lập tức.

Thành Ca không thể nào hiểu được ý đồ của nàng: “Ngươi lại còn nhất định

phải tìm một nơi đông ngươi rồi mới đánh bại ta sao?”

“Đương nhiên!”

“Tại sao?”

“Ngươi càng nhiều thì càng chấn động!”

Trong lòng Thành Ca thầm nghĩ sao ngươi cũng học được cách làm màu rồi

vậy?

Hắn nhịn không nhịn được bĩu bĩu môi.

“Thật sự nên để người khác đến đây xem cái bộ mặt như vinh này của ngươi, ta

đảm bảo bọn họ sẽ tan vỡ hết ảo tưởng.”

Nghĩ đến chuyện bên ngoài kia có rất nhiều Tiên nhân coi nữ nhân này là Thần

nữ siêu phàm, vượt ra khỏi trần tục.

Trong mắt bọn họ, tất cả mọi thứ của Thu Vũ Tuyền đều thanh cao, hoàn hảo

không tì vết.

Kết quả nữ nhân này ở chỗ hắn lại vừa ra oai vừa uy hiếp, lại còn ngạo mạn, hư

vinh, thậm chí còn có chút ấu trĩ…

Thế này là thế nào chứ!

“Ha…”

Thu Vũ Tuyền không hề nói ra nguyên nhân thật sự.

Tin tức nàng là thị nữ của Khương Thành đã lưu truyền ở Thiên Cung rất nhiều

năm rồi.

Mặc dù lúc tuyệt đại đa số mọi người mọi người nhắc đến chuyện này đều công

kích Khương Thành, nói hắn quá đáng, nói hắn không xứng.

Nhưng chung quy trong lòng Thu Vũ Tuyền vẫn có một cái gai.

Nàng cảm thấy muốn rửa sạch nỗi nhục nhã này thì chỉ có đánh bại Khương

Thành trước mặt tất cả mọi người, dùng thực lực chứng minh tên tuổi của mình.

Nàng cố ý chọn Đại hội Thông Thần, trái lại không phải là vì hư vinh.

“Ngươi thật sự không dám đăng ký tham gia Đại hội Thông Thần à?”

“Không phải ca đây không dám, chỉ là lười đăng ký tham gia thôi.”

“Vẫn là ngươi không có tự tin, thế này thật sự không giống với Khương Thành

mà ta quen biết.”

Thu Vũ Tuyền tiếp tục kích bác hắn.

“Không phải lúc trước ngươi rất kiêu căng ngạo mạn sao? Sao nào, lần này có

mấy vị Đạo Thánh đăng ký tham gia, đã dọa ngươi sợ chết khiếp rồi à? Hay là

ngươi sợ sẽ thua ta?”

“Đừng dùng kế khích tướng thiển cận này với ta.”

Thành Ca khinh thường nói: “Số Đạo Thánh mà ca đây giết chết, cả hai tay

ngươi cũng không đếm hết đâu.”

Thu Vũ Tuyền chỉ coi như hắn đang thuận miệng khoe khoang khoác lác,

đương nhiên sẽ không tin.

Dựa vào sự hiểu biết của nàng về Khương Thành, tên này thích nhất là tự dát

vàng lên mặt mình.

“Ha, nếu như ngươi lợi hại như thế thì ngươi đăng ký tham gia đi.”

“Ca đây không ham danh lợi, không hư vinh giống như ngươi.”

Thấy kế khích tướng không thành, Thu Vũ Tuyền đổi thành mê hoặc cám dỗ.

“Đến vị trí Thần Quân ngươi cũng không động lòng sao?”

“Ta là Ẩn Hoàng, ăn no dửng mỡ không có việc gì làm à mà đi tranh cướp vị trí

Thần Quân?”

“Sự bảo hộ của Thiên Đạo thì sao?”

“Ca đây là vai chính, không cần sự bảo hộ cỏn con ấy của Thiên Đạo?”

“Lực Thiên Đạo…”

“Đó không phải là thứ ta muốn”

“Tin ngươi mới lạ ấy!”

Miệng thì nói như thế, nhưng thực ra trong lòng Thu muội muội có chút hoang

mang.

Xem ra tên này thật sự không có ý định tham gia, thế này không giống với

phong cách có lợi lộc thì tuyệt đối không để sót trước đây của hắn.

Trong lòng nàng vừa động, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên cân nhắc.

“Đó là Đại hội Thông Thần đấy, nếu như đánh bại hết tất cả mọi người ở đó thì

danh tiếng của ngươi sẽ lừng lẫy khắp cả Nguyên Tiên giới.”

Với tư cách là kẻ thù cũ của Khương Chưởng môn, nàng hiểu rõ, hiểu sâu sắc

bản tính làm màu ra vẻ của vị huynh đài này hơn người khác nhiều.

“Có hàng tỉ tỉ người nhìn vào, tên của ngươi sẽ được vô số Tiên nhân ca

tụng…”

Giọng nói của nàng giống như ma âm tiêu hồn thực cốt, cuối cùng nói lay động

cả trái tim của Thành Ca.

Mặc dù hắn không thèm vị trí Thần Quân, lực Thiên Đạo rất có khả năng không

có hiệu quả, nhưng một sân khấu lớn như thế, không dùng để làm màu ra vẻ quả

thực quá lãng phí.

Thu muội muội nói không sai.

Nơi như thế sao có thể thiếu truyền thuyết của hắn được cơ chứ?

Huống hồ có tỉ tỉ người nhìn vào, nếu như hắn đoạt giải quán quân ở đó, chỉ

riêng giá trị thanh danh cũng đã được cả đống rồi đúng không?

Chỉ là vừa nãy hắn mới nói không ham danh lợi, chữa lại ngay lập tức hình như

có chút xấu hổ.

“Khụ, mặc dù những gì ngươi nói cũng có tí đạo lý, nhưng ta không phải là

người hư vinh như thế…”

Thu Vũ Tuyền ngắt lời hắn, tiếp tục mê hoặc cám dỗ.

“Nếu như ngươi đoạt giải quán quân ở Đại hội Thiên Đạo, có thể nhận được

một bộ phần thưởng là Đạo khí và Đạo giáp bát phẩm, còn có cả một bí bảo

Thiên Đạo thượng phẩm nữa.”

“Ngoài những cái này ra, còn có rất nhiều Đan dược và kho báu quý hiếm nữa.”

Nàng cũng coi như là đã thuận theo sở thích của Khương Thành rồi.

Tên này là người không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm chác nào, đến thu hoạch của

nàng cũng phải gài bẫy lấy một nửa, những bảo vật này hắn có thể không động

lòng sao?

Quả nhiên, khóe miệng của Khương Chưởng môn đã bất giác cong lên rồi.

Trước đây hắn xem thường bí bảo Thiên Đạo, cướp được không ít bí bảo Thiên

Đạo thứ phẩm nhưng cũng chẳng có tác dụng gì lớn.

Nhưng lần trước, sau khi chiến đấu với đám người Thích Vương và Cổ Kỳ Đạo

Thánh, hắn phát hiện, bí bảo Thiên Đạo thượng phẩm thật sự không tầm

thường.

Gần đây hắn vốn định đi chỗ nào đó kiếm một cái.

Còn về Đạo khí bát phẩm, Đạo khí mà hắn đang dùng bây giờ chỉ là Đạo kiếm

thất phẩm, coi như vừa đủ dùng.

Thế là cuối cùng, hắn dứt khoát cười một tiếng.

“Ha ha, đúng thật là không thể nói không với ngươi mà.”

“Nếu ngươi đã có nhã ý mời mọc như thế, vậy thì coi như ta nể mặt mỹ nữ, hân

hạnh nhận lời tham gia là được rồi.”

Trong lòng Thu Vũ Tuyền lặng lẽ oán thầm, nếu như ngươi thật sự nể mặt mỹ

nữ thì đã bị ta chinh phục từ lâu rồi.

“Vậy được, chúng ta hẹn gặp ở Đại hội Thông Thần.”

“Đợi một chút.” Khương Thành gọi nàng lại.

“Sao, ngươi lại thay đổi quyết định rồi à?”

“Không phải, là ta nhắc nhở ngươi, đừng quên một số chuyện.”

Nhìn thấy hắn xoa xoa ngón tay, mỉm cười khà khà với khuôn mặt đòi nợ, sau

khi Thu Vũ Tuyền phản ứng lại chỉ hận không thể đá cho hắn một phát.

Nàng tính toán một chút, cuối cùng hung hãn vứt nhẫn trữ vật qua cho hắn.

Thành Ca nhìn mấy vật phẩm lác đác lưa thưa ở bên trong trong, cực kỳ không

hài lòng.

“Số mệnh của ngươi tốt như vậy mà một nửa thu hoạch chỉ có tí tẹo thế này thôi

à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK