Thu Vũ Tuyền nhìn hắn từ trên xuống dưới, mặt hiện rõ vẻ không tin tưởng.
“Ngươi còn biết cả hành quân đánh trận cơ à? Sao ta lại không biết vậy?”
Nàng biết là Khương Thành đã từng dẫn binh.
Chẳng hạn như chủ soái Thiên Lạc quân của Thiên Cung năm đó chính là ca
này.
Nhưng lúc đó cái mà Khương Thành gọi là dẫn binh đánh trận, chẳng qua chỉ là
tự mình xông lên chém giết, còn đại quân phía sau chỉ giúp khuấy động bầu
không khí mà thôi.
Bản chất vẫn là chiến đấu một mình.
“Chuyện mà ngươi không biết vần còn nhiều lắm.”
Thành ca lặng lẽ mở bảng điều khiển kỹ năng hệ thống, tìm thấy kỹ năng của
hiệu ứng người đông sức mạnh là Thăng Nguyên Hồng Vân.
Khi thấy kỹ năng này quả nhiên có thể phát sáng, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
“Lẽ nào chuyện ta từng là quân thần cũng phải nói cho ngươi biết sao?”
Nghe xong lời này của hắn, ngay cả Bạch La Chân và Ngân Trí là người tin
tưởng hắn nhất cũng không nhịn được mà âm thầm mỉa mai.
Thực lực và thiên phú của Khương hiền giả mọi người đều phải khâm phục.
Nhưng đạo quân trận thì ai mà không biết.
“Được rồi, hãy giao cho ta mọi quyền điều khiển binh sĩ dưới trướng của các
ngươi.”
Hiện tại binh sĩ ở sau lưng bọn họ đều thuộc về riêng mỗi người, hai mươi
người bọn họ đều có quân hàm ngang nhau.
Khương Thành chỉ có thể chỉ huy bốn mươi chín binh sĩ ở sau lưng hắn.
Đối với mệnh mệnh này của hắn, mọi người đương nhiên sẽ không phản đối.
Dù sao thì hiện tại cũng không có đạo nào phá vỡ cục diện, nên chỉ có thể còn
nước còn tát.
Sau khi có được quyền điều khiển hơn mười bốn nghìn binh sĩ, Khương Thành
liền thúc giục kỹ năng của Thăng Nguyên Hồng Vân, sau đó một hạt Thăng
Nguyên tinh hạch màu ngọc bích lặng lẽ xuất hiện.
Với tốc độ nhanh như chớp, bay một vòng trên đỉnh đầu của đại quân trước mặt.
Rồi đưa hết tất cả binh sĩ vào trong hệ thống Thăng Nguyên của hạt tinh hạch
này.
Sau khi hoàn thành xong tất cả, hắn biết rằng trận đấu này đã thắng rồi.
Thăng Nguyên Hồng Vân được lấy từ Vân Di đạo của Đạo Tuyệt Chi Địa năm
đó có tác dụng chính là làm tăng thực lực của đám người kia.
Người càng đông thì biên độ tăng trưởng càng lớn.
Năm đó ở Vân Di đạo, hắn và Cung Tình cùng nhau quản lý Băng cung, dựa
vào biên độ tăng trưởng của kỹ năng này mà đã giết chết rất nhiều tên Thần
Quân của Thiên Cung.
Chỉ là sau này vẫn chưa thể dùng tới nó.
Một là không có cơ hội sử dụng, vả lại hệ thống hack hồi sinh ở trong ta nên
không cần dùng nhiều người để giành chiến thắng.
Hai là kỹ năng này yêu cầu những người xung quanh đưa ý thức vào trong
Thăng Nguyên tinh hạch của hắn, bước vào hệ thống Thăng Nguyên của hắn.
Chuyện như vậy người bình thường cũng không làm.
Tuy nhiên, hiện tại tất cả mười bốn nghìn binh sĩ này chỉ là các nhân vật trong
trò chơi mà Thiên Đạo tạo ra mà thôi, không chỉ là ý thức mà hoàn toàn là con
rối.
Vì vậy hắn đã hoàn thành bước này một cách dễ dàng.
“Ngươi vừa rồi đã phóng ra cái gì vậy?”
Thu Vũ Tuyền chưa từng trải qua hành trình ở Vân Di Đạo, đương nhiên là
không biết đến loại kỹ năng kỳ lạ này, vì vậy nàng rất tò mò về hành động của
hắn.
Vì để xây dựng hình tượng quân thần, Thành ca đương nhiên sẽ không nói ra sự
thật.
“Đó là quân lệnh của ta, dùng để cổ vũ sĩ khí.”
Mọi người giật giật khóe miệng, nhất thời không biết nên bắt đầu bốc phốt từ
đâu.
Những binh sĩ này căn bản không cần phải nâng cao sĩ khí, được chưa?
Bọn họ chỉ cho rằng Khương Thành đã phóng một hiệu ứng đặc biệt vượt quá
giới hạn của cửa ải này, và nó không hề có tác dụng thực sự.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Khương Thành dẫn theo hơn mười bốn nghìn binh sĩ
kia đi thẳng vào thành trì phía trước.
Bạch La Chân cũng vội vàng chạy theo sau.
“Khương hiền giả, ngươi đây là…”
Thành ca đáp lại như một điều hiển nhiên: “Công thành, không thể cứ ở đây mãi
được.”
Mọi người nói thầm trong lòng, bọn ta đương nhiên biết đây là công thành rồi.
Nhưng vấn đề ở đây là không thể tấn công được.
“Đây hình như không ổn cho lắm.”
“Quân số của chúng ta kém xa đối phương, nếu cứ như vậy mà tấn công trực
diện, thì chẳng khác gì….”
Ôn Trì rất muốn nói đây chính là tự tìm đường chết.
Nhưng nghĩ đến bản thân chỉ là cháu trai, nên đã cương quyết đem nửa câu sau
nuốt vào trong miệng.
“Yên tâm đi.”
Hệ thống kỹ năng đã được mở ra, Thành ca tràn đầy tự tin.
“Binh kể tinh không quan trọng số lượng.”
“Dưới sự chỉ huy điêu luyện của ta, mười bốn nghìn người kia có thể phát huy
sức chiến đấu của một trăm bốn mươi nghìn người.”
“Tác dụng của binh pháp, các ngươi hiểu mà.”
Bọn ta không hiểu!
Trong lòng mọi người đã sớm cạn lời rồi, nhưng cũng không hay nếu trực tiếp
đả kích tính tích cực của hắn.
Kim Bột và Ngân Trí xin chỉ thị: “Vậy bọn ta nên phối hợp như thế nào đây?”
“Các ngươi à?”
Khương Thành quay lại nhìn bọn họ.
Mười chín người này không liên kết với Thăng Nguyên tinh hạch của hắn,
không bước vào hệ thống Thăng Nguyên của hắn và cũng không được tăng sức
mạnh.
Nên chỉ là mười chín binh sĩ Tôi Thể cảnh mà thôi.
“Các ngươi ở phía sau cổ vũ đi.”
Cái, cái gì cơ?
Mọi người suýt chút nữa đã bị hắn chọc cho tức chết rồi.
Cho dù ngươi là Đại hiền giả, cũng không thể khinh thường người khác như vậy
chứ?
Thu Vũ Tuyền cười ha hả: “Được thôi, nếu ngươi đã lợi hại như vậy thì bọn ta
sẽ ở đây xem ngươi bày binh bố trận như thế nào là được rồi.”
Khương Thành hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc bày binh bố trận, nhưng
được nàng ấy nhắc nhở như vậy nên cũng làm bộ làm tịch.
Hắn vừa ra lệnh một tiếng, hơn mười bốn nghìn binh sĩ kia đã phân thành bốn
nhánh.
Mỗi nhánh có hơn ba nghìn người.
Sau đó hắn chính thức thúc giục kỹ năng Thăng Nguyên Hồng Vân.
Ngay lập tức, trên đầu của hắn và hơn mười bốn nghìn binh sĩ dưới trướng của
hắn đã xuất hiện một đám mây đỏ thu nhỏ.
Sau khi kỹ năng này có hiệu lực, thực lực thật sự của hắn vốn dĩ chỉ ở cấp Tôi
Thể nhất trọng đột nhiên tăng lên, đột phá Ngưng Mạch cảnh, khi đến cấp
Ngưng Mạch cảnh cửu trọng mới chịu dừng lại.
Giống như hắn, hơn mười bốn nghìn binh sĩ dưới trướng của hắn trong khoảng
thời gian ngắn cũng đã hoàn thành quá trình lột xác.
“Haizz, cuối cùng quân số vẫn là ít hơn một chút, biên độ tăng trưởng không
đủ.”
“Tuy nhiên ở cửa này cũng tạm đủ dùng rồi.”
Mọi người vẫn chưa biết đám mây đỏ đó là gì, chỉ thấy hắn vừa vẫy tay bốn
nhánh quân kia đã đồng loạt xông ra ngoài.
“Giết!”
Tiếng hô giết vừa vang lên, đám người Dịch Hoài và Đường Ngột ở trên thành
cũng bị dọa hết hồn.
“Bọn chúng thật sự tấn công trực diện rồi sao?”
“Đúng là đến để nộp mạng, sao mà ngốc quá vậy?”
“Sẽ không có âm mưu gì chứ?”
“Bất kể hắn có âm mưu gì, cứ giết chết bọn chúng trước đã rồi tính.”
Đám người Dịch Hoài lập tức ra lệnh cho sáu mươi nghìn binh sĩ dưới trướng
của mình đi đến tường thành để điều khiển các thiết bị phòng thủ.
Tuy nhiên bọn họ còn chưa kịp ổn định vị trí, thì trên chiến trường đã xuất hiện
một cảnh tượng hết sức ly kỳ.
Hơn mười bốn nghìn binh sĩ dưới trướng của Khương Thành đứng trước con
sông hộ thành rộng lớn kia, hoàn toàn không hề dừng lại.
Mà chỉ cần nhấc người một cái đã trực tiếp nhảy qua.
Là một con sông hộ thành phòng tuyến nhưng lại không thể kìm chân bọn họ
trong một giây.
Sau đó, bốn nhánh quân phân thành bốn hướng, xông thẳng vào bốn cửa thành
ở mặt trước, sau, trái, phải giống như thủy ngân đổ xuống mặt đất vậy.
Cảnh tượng này khiến cho những người khác ở cả hai bên đều kinh hãi đến mức
suýt chút nữa rớt cầm xuống đất rồi.
“Không thể nào như vậy được!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao bọn chúng lại qua được đây?”
Mặc dù thực lực của những cao thủ này vẫn còn đó, vẫn có thể bay, nhưng bọn
họ không thể bay qua sông hộ thành kia được.
Bởi vì theo cửa ải thi đấu, bắt buộc phải dùng thực lực thật sự mới có thể vượt
qua.
Chỉ với thực lực thật sự là Tôi Thể nhất trọng thì không thể nào một bước bay
qua mấy chục trượng được.
Tuy nhiên chuyện này lại xảy ra ngay trước mắt bọn họ.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, thì hơn ba nghìn người ở phía trước đã xông
thẳng đến dưới cổng thành.
“Mau!”
Dịch Hoài cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại.
“Mau phóng tên, cản bọn họ lại!”