Khương Thành vốn cho rằng như vậy là kết thúc rồi.
Nhưng lúc này, hắn lại phát hiện ra nơi người này chết lại xuất hiện ra từng đốm
tinh mang như đom đóm.
Tinh mang đó bay lơ lửng, tụ hội lại ở trên trời cao.
“Tình huống gì vậy?”
“Lẽ nào hắn còn có thể hồi sinh?”
Thành ca cũng chẳng màn thần hồn bị tổn thương, liền lại lần nữa vung kiếm
sang.
Mà lần này, kiếm của hắn đã trực tiếp xuyên qua, không gây ra bất cứ hiệu quả
nào cả.
Tinh mang đã ngưng tụ lại kia giống như một vật ảo, căn bản không hề chịu tổn
thương.
“Có chuyện gì vậy?”
Ngộ Sơn và đám người Trường Dương cũng ra tay ngay.
Nhưng dù cho bọn họ có triển khai tiên thuật hay là thánh giới với đạo hải đều
không thể ngăn cản tiến trình tinh mang tiếp tục bay lên cao.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn nó càngbay càng cao.
“Có chút kì lạ.”
Trường Dương Đạo Thần ngửa mặt lên nhìn, nheo mắt lại.
“Các ngươi có phát hiện ra cho dù nó có bay cao bao nhiêu thì cũng không cho
người ta có cảm giác nhỏ đi không?”
Hắn nhắc nhở như vậy, những người khác cũng ý thức được vấn đề này.
Trong tình huống bình thường, một chút đốm lửa nhỏ như vậy tụ hội lại với
nhau, bay lên không trung vạn dặm sớm đã không thấy bóng dáng nữa rồi.
Còn bây giờ, những đốm lửa kia đã bay đến độ cao của bên ngoài những vì sao,
nhưng lại rõ thành cụm.
Giốnh như một “tinh vân” sắp sửa nổ tung.
Bọn họ vốn không biết rằng Thương Lan đại lục ở Tiên Võ châu này đã trở
thành một vùng sôi sục.
Vô số người ngước nhìn tinh vân đột nhiên treo trên trời cao đó, xán lạn như
một quần tinh mà hoàng hôn.
Có người ngạc nhiên, có người mừng rỡ.
“Vẫn giới tiên tàng!”
“Ha ha, có Thánh Chủ bị giết rồi.”
“Ôi trời, đây là ai bị giết đây?”
“Lo hắn là ai làm gì, dù dao thì cơ duyên to lớn này cũng không thể bỏ qua.”
“Không sai, đạo tâm của ta đã gào khóc đòi ăn rồi đây này…”
“Mau mau mau, thời gian Vẫn giới tiên tàng kéo dài không lâu đâu.”
Bọn họ rõ ràng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhìn thấy tinh vân đó là biết ngay là gì, cũng biết tiếp theo nên thao tác ứng phó
ra sao.
Vẫn giới tiên tàng không thể nào chạm vào được.
Bởi vì đó chính là đạo vô chủ đã chết, mà đạo thì vốn là vô hình vô chất.
Giờ khắc này, không biết bao nhiêu tiên nhân đã nhanh chóng xông vào động
phủ của mình, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu hình dung Vẫn giới tiên tàng như
tinh vân ở phía trên.
Sau một khắc, trong hình chiếu ý thức của một vài Thánh Chủ đã xuất hiện một
hình ảnh tinh vân hoàng hôn.
Chuyện thần kì đã xảy ra.
Bọn họ rõ ràng vẫn ở trong động phủ của mình, ý niệm lại như một sức mạnh
thần bí dẫn dắt đến trước mặt tinh vân kia.
Còn xung quanh trước mặt bọn họ lại có những bóng dáng tụ lại.
Đó là làn sóng tiên nhân của những đại lục khác đang quan sát “Vẫn giới tiên
tàng”.
Những người này ngoài mặt vẫn mang hình thái vốn có.
Nhưng bên ngoài không thể cảm nhận được bất cứ giao động thần hồn nào,
cũng không phát giác được chút khí tức tiên lực nào.
Nếu như không quen biết, dù có ở đối diện cũng không thể nhận ra ai là Thánh
Chủ ai là Đạo Thần.
Bởi vì mỗi một người đều chỉ có một đạo ý niệm đến được nơi đây, xem như là
thể ý thức.
Mà thể ý thức này vẫn có một sức mạnh thần bí của Tiên Võ châu mới có thể
thuận lợi rời khỏi cơ thể đi đến được đây.
Khương Thành vốn không biết Thương Lan đại lục bản thân đang ở đây đang
trải qua một cơ duyên lớn.
Là một kẻ đầu têu, hắn chẳng biết tinh vân này là thứ quái gì.
Còn cho rằng trận chiến vừa rồi còn chưa tiêu diệt được hoàn toàn kẻ địch nữa.
“Thế này không được.”
“Diệt ác phải diệt tận, đây là nghĩa vụ của tiên nhân ta.”
Sau khi thử đủ loại kiếm đạo, nguyên thuật, đạo hải và lực trọc vân vân đủ loại
thủ đoạn mà vô hiệu, cuối cùng hắn nghĩ đến việc dùng ý thức.
Khi hắn vẫn chuyển “Thái thượng hóa đạo” phần trước, sau khi linh ý của bản
thân rời khỏi bản thân trực tiếp phóng ra bên ngoài, hắn lập tức cũng quan sát
được vì sao đó.
Ngay sau đó, linh ý của hắn cũng cảm nhận được sự dẫn dắt của một sức mạnh
thần bí.
Mà cường độ của ý chí đó lại không thua kém gì linh ý của Thiên giai thập nhất
trọng cả.
“Đây lại là tình huống gì đây?”
Khương Thành còn cho rằng có một sự tồn tại nào đó chưa biết đến đang muốn
công kích linh ý của bản thân nữa.
Liền ngay lập tức thu hồi linh ý lại.
Trong lòng hắn dấy lên một làn sóng lớn.
Linh ý chẳng phải chỉ có Thiên tộc ở kỷ nguyên đầu tiên mới có thể tu luyện
thôi sao?
Đó là thiên phú tộc quần đó!
Tiên Võ châu này cũng biết trò này à?
Lẽ nào… còn có tộc nhân Thiên tộc ở kỷ nguyên đầu tiên sống sót đến hiện tại.
“Sư tôn, ngươi đang làm gì vậy?”
Nhìn thấy hắn chau mày, giống như đã phát hiện ra gì đó, đám người Ngộ Sơn
cũng tò mò.
“Có người khác can dự vào trận chiến của chúng ta.”
Khương Thành chầm chậm nhìn sang mấy người ở bên cạnh, trầm giọng nói:
“Người này cũng có thể dùng được linh ý, các ngươi chen tay vào không được.”
“Linh ý?”
Ngộ Sơn và đám người Trường Dương đều biến sắc.
Tất cả bọn họ đều xem qua “Thái thượng hóa đạo” phần sau, đã quá quen thuộc
với từ này rồi.
“Ngoại trừ sư tổ ngươi còn có người khác có thể tu luyện được linh ý sao?”
“Ừm.”
Khương Thành vốn không nói cho bọn họ biết sự tồn tại của Thiên tộc, mà vẻ
mặt làm màu nghiêm túc nói.
“Đám người đó cũng xuất hiện rồi.”
“Trận chiến tiếp theo sẽ liên quan đến vô số những bí mật của Nguyên Tiên giới
từng xuất hiện trước kia, hệ lụy rất lớn, nguy hiểm vô cùng.”
Ca này thật ra cũng chỉ nói quá một chút thôi.
Nghĩ đến nếu cường giả Thiên tộc thật sự xuất hiện thì kỷ nguyên thứ ba chắc
chắn sẽ có thay đổi rất lớn, thậm chí đó chính là dấu hiệu cho một đại kiếp mới.
“Trận chiến này chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, rất có khả năng sẽ khiến
hàng tỷ tiên nhân vạn kiếp bất phục.”
Xùy!
Ngộ Sơn và đám người Trường Dương nhịn không được rùng mình.
Nghiêm trọng dữ vậy sao?
“Lại là trận chiến liên quan đến vận mệnh của Nguyên Tiên giới à?”
Trong lòng bọn họ có phần buồn bực.
Một trận chiến tranh quan trọng như vậy sao lại do một Đạo Thần sơ giai như
ngươi xuất hiện nghiên chiến được?
Sao rồi cũng phải xuất động mấy Chính Thần và Cổ Thánh gì đó mới phù hợp
với quy cách chứ nhỉ?
Hơn nữa, trước khi Nguyên Tiên giới xuất hiện có lịch sử sao?
Thành ca giống như đã nhìn thấu được bọn họ đang suy nghĩ gì.
“Có thể đại diện cho Nguyên Tiên giới tham dự trong trận giao phong linh ý chỉ
có ta.”
Ngộ Sơn và đám người Trường Dương đột nhiên hiểu ra.
“Sư tôn… ngươi vậy mà mang trên người một sứ mệnh quan trọng như vậy
sao?”
Mà Khương Thành thì cũng đã từ từ nhắm mắt lại, thần sắc nghiêm túc, ngồi
xếp bằng lại.
Pháp môn ý thức giao phong thúc động “Thái thượng hóa đạo” phần trước, linh
ý lại lần nữa rời khỏi cơ thể đi ra.
Lướt qua “tinh vân” trên bầu trời kia.
Một ý niệm, linh ý đã chạm đến bên bờ mười hai triệu dặm hắn có thể thao túng
trước mắt.
Thoát khỏi phạm vi này, linh ý của hắn cũng mất đi chỗ dựa là bản thể.
Hệ số nguy cơ chi ít cũng phải tăng lên hơn mười lần.
Nhưng mà thứ mà ca này thích nhất lại chính là nguy hiểm.
Hắn lại lần nữa cảm nhận sự dẫn dắt của ý chí thần bí kia.
“Muốn xem thử ngươi rốt cuộc là ai?”
Ca này vốn không lập tức công kích ý chí kia, linh ý rời khỏi bản thể bên này
vừa bài xích sự “quấy nhiễu” của ý chí đó, vừa tiếp tục tiến về phía trước theo
sự chỉ dẫn của hắn.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, trước mắt hắn lại lần nữa xuất hiện tinh vân Vẫn
giới tiên tàng kia.