Thành.
Dù sao mọi người cũng đều biết thường thức, nói cho hắn biết cũng không có
vấn đề gì.
“Lúc vừa bắt đầu Thiên giới không có sự tồn tại của Thiên Đạo.”
Câu nói đầu tiên này của hắn làm cho Khương Thành vô cùng sửng sốt.
“Không có Thiên Đạo, vậy làm sao có thể hình thành được một thế giới và sinh
sống được chứ?”
Trong ấn tượng của hắn, năm đó Thiên Đạo của Nguyên Tiên Giới bị trộm, ba
ngàn căn nguyên bị chia tách ra, cuối cùng đó chính là một tai họa lớn.
Có thể còn sống sót đã là trường hợp trong một vạn chẳng có một rồi.
Nếu như Thiên Đạo hoàn toàn biến mất thì chẳng phải là hoàn toàn bị diệt vong
hay sao?
Tông Phiêu Vương kinh ngạc nhìn hắn.
“Người không sống được là Tiên tộc chứ không phải Thiên tộc bọn ta.”
“Tại sao?”
“Bởi vì bọn họ phụ thuộc vào Thiên Đạo, Thiên Đạo biến mất thì đương nhiên
bọn họ cũng sẽ chết.”
“Nhưng Thiên tộc bọn ta không giống vậy, việc tu luyện của bọn ta không liên
quan tới Thiên Đạo.”
Cùng với sự giảng giải của Tông Phiêu Vương, Khương Thành đã dần hiểu
được sự phát triển của thế giới này.
Thiên tộc là sinh linh đã tồn tại khi Thiên giới được tạo ra lúc đầu, nhưng mà
khi đó không có Thiên Đạo, cũng không có sự tồn tại của Tiên lực Nguyên lực.
Ba ngàn căn nguyên lúc đó cũng đã có, nhưng thiếu hụt quy luật, tất cả âm
dương ngũ hành đều vô cùng hỗn loạn.
Đổi ngược lại thành rất nhiều Tiên nhân bây giờ xuyên không đến thời điểm đó
thì chỉ sợ cũng không sống được bao lâu.
Mà khi đó, Thiên tộc dựa vào thiên phú được trời ưu ái ban cho của bản thân, đã
gửi gắm chính mình vào trong thiên địa, lĩnh ngộ chân lý của thiên địa và dần
dần phát triển lên.
Trong quá trình này, Thiên giới cũng đang không ngừng khuếch trương lớn
mạnh, dần dần đánh thức ý chí của mình.
Cũng chính là Thiên Đạo của hôm nay.
“Vậy nên Thiên tộc các ngươi còn ra đời sớm hơn Thiên Đạo?”
“Đó là điều đương nhiên, lúc ấy bọn ta đã thống trị cả Thiên giới và là một đế
quốc hoàn chỉnh rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Thiên Đạo cũng dần sinh ra những Tộc quần khác, lúc đó được bọn ta
gọi chung là Địa tộc.”
Tông Phiêu Vương khinh thường nói: “Địa tộc không có thiên phú như của bọn
ta, cũng không thể nào trực tiếp hiểu được chân lý thiên địa, bọn họ chỉ có thể
hấp thu nguyên lực dưới sự giáo hóa của Thiên Đạo, tu luyện cái gọi là Tiên
thuật, còn được gọi là Tiên tộc.”
“Nhưng cùng với việc Thiên Đạo và ba ngàn căn nguyên hợp nhất thành một thì
cũng càng ngày càng lớn mạnh, Tiên tộc bị bọn ta xem thường trước đó càng
phát triển càng mạnh hơn, dần dần đã uy hiếp đến bọn ta.”
“Mà lúc đó nội bộ Thiên tộc bọn ta xảy ra rất nhiều biến cố, cuối cùng chia tách
ra thành tam đại vương triều Nhật, Nguyệt, Tinh.”
“Trong cuộc đấu tranh với Tiên tộc, bọn ta dần trở thành thế yếu…”
Hắn nói tới đây, Khương Thành cũng đã gần như biết được nội dung của kiếp
nạn lớn này rồi.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì mục tiêu của kiếp nạn đó chính là tiêu diệt Thiên
tộc.
Thâm niên của Tộc quần này còn già dặn hơn Thiên Đạo, lại vừa không phụ
thuộc vào Thiên Đạo, không coi trọng sự giáo hóa của Thiên Đạo, nhưng lại
vẫn cứ lớn mạnh như vậy.
Một sự đau đầu mang tính điển hình mà!
Đương nhiên Thiên Đạo không thể dễ dàng khoan nhượng cho sự tồn tại của
bọn họ.
Mà nghe giọng điệu của Tông Phiêu Vương thì hắn có chút khinh thường Thiên
Đạo.
“Vậy nên mục tiêu cuối cùng của các ngươi là tiêu diệt Thiên Đạo?”
Tông Phiêu Vương nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái.
“Tại sao ngươi lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy?”
Thành ca nhún vai: “Không phải ngươi nói Thiên Đạo biến mất thì Tiên tộc sẽ
lập tức diệt vong sao?
Tông Phiêu Vương có chút dở khóc dở cười.
“Ngươi hiểu lầm rồi, thứ mà bọn ta muốn tiêu diệt là Tiên tộc, nhưng Thiên Đạo
thì không diệt được.”
“Cái này lại là vì sao nữa? Không phải ngươi vừa mới nói, cho dù không có
Thiên Đạo thì Thiên tộc cũng có thể tồn tại sao?”
Tông Phiêu Vương giải thích: “Thiên Đạo là toàn bộ thế giới ý thức của Thiên
giới này, lúc trước ý thức này chưa tạo thành thì cũng không vấn đề gì.”
“Sau khi ý thức đạo tạo thành, Thiên giới đã tương đương với từ vật chết biến
thành vật sống rồi.”
“Lúc này bọn ta tấn công Thiên Đạo chẳng khác nào là tấn công cả Thiên giới.”
“Nếu như tiêu diệt Thiên Đạo, Thiên giới chắc chắn cũng sẽ bị hủy diệt, đến lúc
đó cho dù Thiên tộc bọn ta có thể sống sót được thì cũng không còn đất đặt
chân nữa rồi.”
“Hơn nữa…”
Hắn khẽ thở dài một hơi.
“Sau khi Thiên Đạo xuất hiện, quả thật cái thế giới này đã thoải mái hơn trước
đây rất nhiều.”
“Thì ra là như vậy.”
Khương Thành không kìm nén nổi bắt đầu thổn thức.
Xem ra Thiên tộc hoàn toàn không biết một kiếp nạn lớn nhằm vào mình sắp
xảy ra, càng không biết kẻ chủ mưu đứng đằng sau mỗi tai họa đều là Thiên
Đạo.
Cũng đúng, bây giờ vẫn còn là kỷ nguyên đầu tiên.
Đây thậm chí có thể là kiếp nạn đầu tiên, bọn họ hoàn toàn không có bất cứ
kinh nghiệm nào.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lý do mà Thiên Đạo truyền lại giáo hóa của Địa tộc,
để cho bọn họ lột xác thành Tiên tộc lớn mạnh chính là vì tiêu diệt Thiên tộc.
Dựa theo tiến trình lịch sử sau này, có lẽ Thiên Đạo đã thành công, bởi vì ít nhất
trong thời đại kỷ nguyên thứ ba, cái tên Thiên tộc này cũng không còn xuất hiện
nữa.
“Xem ra, vừa bắt đầu ta đã gia nhập vào trận doanh của kẻ thất bại rồi.”
Trong lúc nhất thời Khương Thành cũng không biết nên phán xét chuyện này
như thế nào.
Hắn chỉ có thể nói sang chuyện khác.
“Cái đó, hệ thống tu luyện của bộ tộc các ngươi, giới thiệu cho ta một chút đi.”
Tông Phiêu Vương nhướng mày: “Kẻ địch của bọn ta là Tiên tộc, ngươi có hiểu
được Thiên tộc bọn ta làm gì không? Ta vẫn nên giới thiệu cho người xem thử
việc tu luyện của Tiên tộc vậy.”
Trong lòng Khương Thành tự nhủ, hệ thống của Tiên tộc đơn giản chính là đổi
tiên lực của kỷ nguyên thứ ba thành nguyên lực của nơi này.
Những thứ khác có lẽ cũng chỉ là đổi thang mà không đổi thuốc, có cái gì hay
ho để biết chứ?
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ta không hề biết một chút nào về đồng
đội của mình, vậy sau này làm sao điều binh khiển tướng?”
Tông Phiêu Vương suýt chút nữa bị hắn chọc cười.
Ngươi vừa mới tới ngày thứ nhất đã nghĩ đến việc điều binh khiển tướng?
Hơn nữa chẳng qua ngươi cũng chỉ là vật kèm theo của Thu Vũ Tuyền.
Thứ mà bọn ta trông cậy vào chính là thanh kiếm đó của nàng chứ không phải
ngươi, hiểu không?
Đương nhiên hắn không thể nói những lời không tốt này trước mặt Khương
Thành, chỉ có thể nói thẳng hơn nữa.
“Ngươi không phải là người của Thiên tộc bọn ta, không có thiên phú trời sinh
của bộ tộc bọn ta, cũng không thể tu luyện thiên đạo tự nhiên của bọn ta.”
Những lời này Thành ca không thích nghe rồi.
“Không thử một lần làm sao biết được chứ? Không phải các ngươi nói ta Thần
thai sao?”
“Thần thai là Thần thai, nhưng thiên phú Tộc quần…”
“Không phối hợp như vậy mà còn muốn ta hỗ trợ, được rồi, Ca lướt đây.”
Nhìn thấy hắn làm ra vẻ muốn đi, Tông Phiêu Vương vừa âm thầm mắng ở
trong lòng vừa chỉ có thể móc ra một chiếc lá cây từ trong dị không gian.
Chiếc lá có kích thước to bằng ngón tay, cũng không khác gì với những chiếc la
bình thường.
Nhưng Khương Thành vẫn cảm nhận được khí tức khác thường từ nó.
Hắn nhìn đối phương với vẻ mặt buồn bực.
“Đây là cái thứ đồ chơi gì vậy?”
“Bí quyết nhập môn tu luyện của tộc ta, ngươi có thể thử tìm hiểu trước.”
Nói xong, Tông Phiêu Vương đưa chiếc lá đó vào tay hắn.
“Đây là phương thức ghi chép mới tự nhiên và trong sạch à?”
Thành Ca cầm lấy rồi lập tức thúc giục thần hồn cảm nhận chiếc lá này, nhưng
lại không có một chút tác dụng nào.
Chiếc lá đó không giống như ngọc bội bình thường, lập tức để lộ ra một đống
nội dung.
“Vậy thứ đồ chơi này dùng như thế nào?”
Tông Phiêu Vương liếc nhìn hắn một cái, cố ý chế nhạo nói: “Ôi, ta quên mất,
ngươi không có Linh Ý của tộc ta, không thể nào đọc được Toái Linh Phiến
này.”
Khương Thành có cảm giác cả đời này mình cũng chưa từng bị xem thường như
vậy, lòng tự trọng của hắn cũng có chút tổn thương.
Hắn không giống người cuồng tu luyện như Thu Vũ Tuyền, thật ra thì trong
lòng hắn cũng không có quá nhiều hứng thú với việc tu luyện của Thiên tộc.
Chẳng qua đợt này cũng chỉ thuận miệng nói ra, bây giờ bị chê bai điên cuồng
như vậy quả thực có chút không nhịn nổi nữa rồi.