dò, vô cùng tò mò muốn xem xem ở bên đó đã xảy ra chuyện gì thì tình hình ở
trong sân cũng có sự thay đổi.
Tro bụi tung bay đầy trời như thể có thần trí.
Dị Minh Đạo Thánh đã bị giết lại cuộn lại rồi ngưng tụ trong đám tro bụi đó,
một lần nữa xuất hiện trước mặt Khương Thành.
Mặc dù bia đá bí bảo bản mệnh đã bị Thành Ca phá hủy nhưng bản thân hắn
nhìn có vẻ như chẳng hề có chút đáng ngại nào.
“Rất tiếc, ngươi không giết chết được ta đâu.”
Giọng nói cay độc mang theo nỗi căm hận mãnh liệt.
Áo bào đen của hắn từ từ kéo lên sau đó mở ra, một thanh kiếm màu đen kỳ dị
xuất hiện trong tay hắn.
Khương Chưởng môn vốn dĩ đã định thu kiếm vào vỏ lại hơi sững sờ, thế mà
vẫn chưa chết à?
Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức phản ứng lại ngay.
Tên này là người của Minh tộc.
Người ta tiếp xúc với cái chết mỗi ngày.
Thậm chí có thể nói, hắn vốn dĩ chính là một người chết, căn bản không cần cơ
hội sống sót gì đó.
Một người chết thì còn giết chết thế nào được nữa?
Không chỉ Dị Minh Đạo Thánh, đến cả mấy đại quân của Minh tộc và Tử Linh
tộc ở phía sau hắn, cũng xuất hiện dấu hiệu trỗi dậy như tro tàn cháy lại.
Bởi vì uy lực quá mạnh, những kẻ dưới Chí Tôn rốt cuộc đều bị tiêu diệt sạch
sẽ.
Nhưng những kẻ trên Chí Tôn, thì cũng đang ngưng tụ lại từng chút từng chút
một.
“Ngươi không giết chết được bọn ta đâu.”
“Băng Cung của ngươi sẽ vĩnh viễn không có ngày bình yên…”
Lời nguyền rủa của Dị Minh Đạo Thánh giống như một lời thề, khiến người ta
không rét mà run.
Nhưng Khương Thành đã đáp lại hắn bằng một nhát kiếm tiếp theo.
Hiệu quả của Thăng Nguyên Hồng Vân của hệ thống chỉ còn lại mấy giây, hắn
có phần không kịp rồi.
Lần này, hắn vẫn mở đường bằng Kiếm Đạo thập tam trọng.
Chỉ có điều, đổi một chiêu khác mà thôi.
Năm xưa lúc ở căn nguyên kiếm, trong số ý cảnh kiếm đạo mà hắn “quay được”
ngoại trừ Kiếm đạo hoàn mỹ ra, thì kiếm đạo mạnh nhất còn lại là hai môn kiếm
đạo thập tam trọng.
Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn dùng một trong số các chiêu đó.
Chiêu này không có Sinh Diệt kiếm tâm, nhưng những kiếm tâm cao giai còn
lại khác như Trường Minh, Vĩnh Dạ, Nhật Nguyệt thì đều đầy đủ cả, chỉ là cuối
cùng vẫn thiếu mất hệ thủy mà thôi.
Còn chiêu khác có Sinh Diệt kiếm tâm nhưng lại không có Trường Minh kiếm
tâm và Vĩnh Dạ kiếm tâm.
Nếu như luận về uy lực thì thực ra chiêu phía sau càng mạnh hơn.
Dẫu sao thì Sinh Diệt kiếm tâm cũng vượt lên trên tất cả các kiếm tâm khác.
Nhưng lúc đánh nhau Sinh Diệt kiếm tâm không có thanh thế gì, nếu dùng mắt
thường thì không nhìn ta được hiệu ứng đặc biệt gì, chỉ có thể cảm nhận được
khí tức thôi.
Nhưng Trường Minh và Vĩnh Dạ thì lúc sáng lúc tối, quả thực giống như thay
trời đổi đất, đúng là thanh thế vô cùng to lớn.
Với tính cách thích khoe mẽ thể hiện từ trước đến nay của Thành Ca, chắc chắn
hắn sẽ chọn chiêu đầu tiên, uy lực yếu hơn một chút thì yếu hơn một chút, mấu
chốt là phải có đủ thể diện.
Chỉ là lần này, hắn không muốn dùng thì cũng chỉ có thể dùng mà thôi.
Muốn xử được kẻ coi cái chết là bạn động hành như Minh Tộc Đạo Thánh, biện
pháp có hiệu quả nhất của hắn lúc này chính là Sinh Diệt kiếm tâm.
Đảo ngược Sinh Diệt, phóng thích cơ hội sống sót về phía đối thủ.
Cùng lúc này, sức mạnh được gia tăng bên trong Pháp tắc không gian cũng thay
đổi một cách đáng kể.
Quy tắc chữa y, quy tắc sinh, quy tắc hệ mộc, quy tắc hệ thủy chứa đựng cơ hội
sống sót đã thay thế quy tắc tử và quy tắc hủy diệt mạnh hơn lúc trước.
Dù rằng vì chuyện này mà lực sát thương của Pháp tắc không gian của hắn giảm
xuống một chút, nhưng đối với Dị Minh Đạo Thánh mà nói, thì đây ngược lại
lại là đụng phải khắc tinh.
Giết chết loại Tộc quần hệ tử như thế này, hoặc là dùng sức mạnh cường đại
hơn tiêu diệt bọn chúng một cách triệt để.
Hoặc là dùng cơ hội sống sót làm độc dược, triệt tiêu, phá hoại căn cơ của quy
tắc tử mà đối phương dựa vào nó để tồn tại.
Bởi vì nhát kiếm này vẫn nằm trong phạm vi thời gian có hiệu lực của Thăng
Nguyên Hồng Vân của hệ thống, uy lực vẫn mạnh đến mức không tưởng tượng
nổi giống như lúc trước.
Nhưng nhìn từng khóm hoa xuất hiện một cách bất ngờ từ bầu trời hư không rồi
lan ra che kín cả bầu trời.
Các loại hoa muôn màu muôn vẻ, đua nhau khoe sắc.
Cùng lúc này, hơi thở giống như bản chất của sự sống bắt đầu bao phủ khắp bầu
trời
Tất cả đều phảng phất như thể đột nhiên được trao cho sự sống.
Cho dù là Tiên Nguyên Chi Khí bình thường cũng đều xuất hiện từng luồng
Tiên Linh Hư Ảnh sinh động, dường như sẽ biến thành sinh vật sống bất cứ lúc
nào.
Nói một cách không hề khoa trương, một nhát kiếm này đủ để khiến vô số sinh
linh dưới cấp bậc Tôn giả sống lại một cách vô căn cứ.
Nhưng đối với Dị Minh Đạo Thánh mà nói, là tai họa ngập đầu.
Sau khi bóng dáng sương mù màu đen tuyền ấy va chạm với sức sống mãnh
liệt, giống như đột nhiên bị pha loãng, màu sắc mờ đi một cách nhanh chóng.
“Không…”
“Sao ngươi lại có thể làm được như thế…”
Có một môn ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng, đã là kỳ tích khiến người ta khó
tin cực độ rồi.
Sao có thể có vẫn còn một môn khác được chứ?
Chỉ đáng tiếc, hắn không thể nào hỏi được câu này.
Khoảnh khắc màn sương mù màu đen tuyền trên toàn thân hắn biến thành màu
xám, lại một lần nữa hóa thành tro bụi tung bay.
Còn mấy vị Đạo Tôn Minh tộc vừa mới hồi sinh ở phía sau hắn, cũng nối gót
theo hắn mà tan thành tro bụi.
“Chết” sạch sành sanh.
Khắp sân là một bầu không khí im lặng, Thành Ca không lập tức ngoảnh đầu
làm màu ngay.
Ngộ nhỡ bọn chúng vẫn chưa chết hẳn thì sao?
Thế thì xấu hổ biết chừng nào.
Cùng với sự phân tán uy lực và bản lĩnh của nhát kiếm này, những khóm hoa vô
duyên vô cớ xuất hiện đầy trời cũng từ từ tàn lụi rồi tiêu tan.
Còn những Tiên Nguyên Chi Khí sinh động quá mức kia cũng trở lại vẻ tĩnh
lặng.
Đợi đủ một phút, sau khi xác định ở đây không mảy may có bất kỳ hơi thở của
Đạo Thánh nào nữa, không xuất hiện bất kỳ con thiêu thân nào nữa, cuối cùng
hắn mới lại thu kiếm vào vỏ.
“Được rồi, cuối cùng cũng giải quyết xong rồi.”
Hắn phủi tay, quay người lại giống như thể đã làm một việc nhỏ bé.
“Từ trước đến nay ta nói được làm được, đã nói có thể giết hắn thì nhất định có
thể giết chết hắn.”
Tam Đại Cốt Vương và Tam Đại Thi Vương ở trước mặt bày tỏ bọn họ đã sốc
đến đờ đẫn luôn rồi.
Nếu như Khương Chưởng môn không phải là người thuộc phe mình, chỉ sợ bọn
họ đã run bần bật, sợ chết khiếp rồi.
Má nó chứ, bọn họ biết đại lão này rất mạnh, nhưng mạnh thế này thì cũng hơi
quá rồi đúng không?
Một kiếm đã giết chết Đạo Thánh.
Sống lại rồi lại giết lần nữa.
Thế này có còn là người không hả?
Đến Thiên Đế cũng không làm được chuyện thế này ấy chứ?
Vốn dĩ đại quân Cốt tộc và Thi tộc ở phía sau bọn họ chỉ là vì tộc trưởng hạ
lệnh, nên mới lựa chọn rời khỏi Dạ Lăng.
Bây giờ đại quân của cả hai tộc này chỉ cảm thấy, tộc trưởng không hổ danh là
tộc trưởng mà.
Tầm nhìn xa trông rộng
Vừa nãy, nếu như làm trái mệnh lệnh của Dị Minh Đạo Thánh, vừa lên đã tấn
công sát thần này…
Thì bây giờ bọn họ cũng lẫn trong đám người, bị chết chùm trong đám người đó
rồi.
Sao có thể ở phía sau an nhàn quỳ lạy màn biểu diễn của đại thần cơ chứ.
“Tiếp theo, các ngươi có dự định gì?”
“Đương nhiên là bám gót theo bước chân của Khương Chưởng môn rồi.”
“Không sai, bọn ta định gia nhập Băng Cung, chắc Khương Chưởng môn sẽ
không từ chối đâu đúng không?”
Mấy vị Cốt Vương và Thi Vương không hề do dự trả lời.
Bọn họ đưa ra quyết định này, một cách vô cùng dễ dàng.
Khương Thành và người có chiến lực tối cao của Vân Di Đạo, thế lực mà hắn ở
chính là thế lực mạnh nhất.
Hơn nữa hắn còn là người quen, thân thiết hơn Dạ Lăng nhiều.
Cái đùi lớn này chẳng có lý do gì mà không ôm cả.
“Vậy được.”
Thành Ca vung mạnh tay, chiến thắng trở về.
Còn về đại quân của mười mấy tộc còn lại, hắn cảm nhận một chút, cuối cùng
lựa chọn bỏ qua.
Bởi vì đám người đó đã bỏ chạy toán loạn cả rồi.
Sau nhát kiếm đầu tiên, các Đạo Tôn và Chí Tôn dẫn đầu đã tò mò đem thần
niệm ra hướng về phía này mà cảm nhận.
Chính mắt bọn họ nhìn thấy Dị Minh Đạo Thánh hồi sinh, rồi cũng chính mắt
bọn họ nhìn thấy nhát kiếm thứ hai.
Đạo Thánh mà cũng có thể giết chết được, bọn họ đã bị dọa sợ đến đần luôn rồi
có được không hả.
Không bỏ trốn còn ở lại đây để đợi chết à?
Thành Ca cũng lười đuổi theo từng kẻ từng kẻ, tìm từng kẻ từng kẻ một, như thế
phiền phức lắm.
Và sau trận chiến này, Dạ Lăng, top hai trong bảng xếp hạng của Vân Di Đạo đã
sụp đổ tan tành từ đây.
Còn về phần sau này lề lối sẽ phát triển như thế nào thì hắn cũng lười chẳng
buồn nghĩ tới.