Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, có người từ Thần Đàn đi qua.

Cấu trúc của Cô Thần Giới rất đơn giản, nhưng cũng rất chặt chẽ.

Đứng đầu là sáu môn phái.

Mà bên dưới sáu môn phái là hàng nghìn Thần Đàn lớn nhỏ.

Những Thần Đàn này cai quản vô số làng mạc và thị trấn.

Ở Tiên giới, tình huống cai quản đến tầng thấp nhất này thực sự rất hiếm thấy.

Hầu hết các môn phái nhìn chung chỉ quan tâm đến phạm vi ảnh hưởng của sơn

môn, không quan tâm đến những tiên nhân nhàn rỗi ở xung quanh như thế nào.

“Đúng đúng đúng, bọn họ đã trở lại.”

“Là ở đây.”

Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc của Lộc Nguy.

Giọng điệu khác hẳn vẻ bình tĩnh thường ngày, lúc này mang theo chút ý nịnh

nọt.

Ngay sau đó, hai sứ thần mặc mãnh bào xông vào.

Nghe tên sứ thần đó rất có thể dọa người.

Nhưng trên thực tế, hai người bọn họ cũng chỉ ở cảnh giới cấp bậc Tôn Giả mà

thôi.

“Mộc Nguyệt, Khương Thành, hai người các ngươi thật là dũng cảm, thế mà lại

dám sát hại tiên nhân bản địa một cách vô cớ!”

Ngay khi sứ thần trẻ tuổi bên trái đi vào, hắn lập tức quắc mắt nhìn trừng trừng,

lạnh lùng hỏi tội.

Mộc Nguyệt bị dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy, gần như quên hết toàn bộ lời

thoại trước đây.

Mà Khương Thành nằm phía sau nàng thì không nói một lời.

Từ khi nào thì đến lượt Tôn Giả nhỏ nhoi hỗn xược hét lên trước mặt hắn?

“Hai sứ thần đừng tức giận, cái chết của đám người Ly Thần, cũng không chắc

có liên quan đến bọn họ mà, tốt hơn là nên hỏi rõ ràng cẩn thận…”

Hắn vừa cười, vừa lặng lẽ đưa hai gốc tiên thảo bát đẳng cho hai sứ thần.

Mà sau khi hai sứ thần thu hai gốc tiên thảo vào trong ống tay áo mà không để

lại chút dấu vết, vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiều.

“Nói đi, ngày hôm đó hai người các ngươi đã đi đâu?”

Mặc dù những động tác này che giấu, nhưng đương nhiên không thể thoát khỏi

sự nhận ra bởi thần niệm của Khương Thành.

Mặc dù hắn hoàn toàn không cần tặng quà để lấy lòng người khác cứu mạng

bản thân, nhưng không thể không nói rằng, đây cũng được xem như là Lộc

Nguy đang bảo vệ bọn họ.

Mà có đút lót của hắn, cuối cùng Mộc Nguyệt cũng có thể xoa dịu tâm trạng lo

lắng của bản thân.

“Thưa sứ thần đại nhân, ngày hôm đó hai người bọn ta đã đi đến núi Tháp

Xuân, bọn ta không ở cùng với đám người Ly Thần, cũng không nhìn thấy bọn

họ…”

Sứ thần trung niên có bộ râu đen phía trên môi, khuôn mặt vô cảm hỏi: “Ngươi

nói không nhìn thấy thì là không nhìn thấy sao, có chứng cứ gì không?”

Mà thiếu niên đó thì trừng mắt nhìn Khương Thành đang nằm ở phía sau.

“To gan, nhìn thấy sứ thần mà ngươi còn dám vô lễ như vậy sao?”

Lộc Nguy vội vàng hoà giải một lần nữa.

“Thân thể của Khương Thành có chút vấn đề, hắn rất khó đứng lên…”

Sau đó là hàng loạt câu hỏi.

Nhưng mà chủ yếu là Mộc Nguyệt trả lời, Khương Thành chỉ tiện miệng hùa

theo một câu ‘đúng, là như vậy’ khi ngẫu nhiên bị hỏi.

Dù sao thì cũng đã đồng ý với em gái, sẽ hợp tác với nàng để thoát tội.

Cứ như vậy, sau hơn hai canh giờ, cuộc thẩm vấn mới kết thúc.

Do Mộc Nguyệt đã chuẩn bị cũng xem như là đầy đủ, đối phương cũng không

có chứng cứ gì, những thôn dân vây xem ở bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lộc Nguy ở bên cạnh khom lưng cười nói: “Hai sứ thần, ngày hôm đó chỉ là

đúng lúc hai người bọn họ vào núi thu thập, với sức mạnh của bọn họ, cũng

không thể giết chết sáu người.”

“Ta nghĩ rằng hung thủ là người khác, hẳn là bọn họ không liên quan gì đến

chuyện này, tốt hơn hết là nên tuyên bố kết quả càng sớm càng tốt, đúng

không?”

Sứ thần trẻ tuổi nhướng mày.

“Ngươi là sứ thần, hay bọn ta là sứ thần?”

Lộc Nguy vội vàng xin lỗi.

Mà sứ thần trung niên thì lạnh lùng cười nhìn Mộc Nguyệt và Khương Thành.

“Lần này bọn ta đến đây không dễ dàng gì.”

“Đương nhiên phải làm mọi chuyện thật rõ ràng mới được, sao có thể qua loa?”

Sau đó, hắn vuốt chòm râu đen, thản nhiên hỏi: “Nếu không há chẳng phải là toi

công một chuyến sao?”

Hắn vừa nói như vậy, Lộc Nguy ở phía sau phản ứng, đây là trắng trợn đòi tiền

trà nước ư.

Nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Mộc Nguyệt và Khương Thành.

Mộc Nguyệt lập tức lấy từ trong nhẫn trữ vật ra hai mươi gốc tiên thảo bát đẳng.

“Hai sứ thần đặc biệt đến đây, hành trình này quá vất vả, bọn ta cũng không

chiêu đãi tử tế, mong rằng các ngươi đừng chê.”

Đối với nàng, đây là tài nguyên vô cùng quý giá để tu luyện.

Nếu như lần trước không có Khương Thành giúp đỡ tìm kiếm, thậm chí nàng

còn không bắt được hai cây.

Mà đưa lần này thì lần trước cũng xem như là bận rộn uổng công.

Trong lòng đau đến tột cùng.

Nhưng nghĩ đến việc một khi đã ngồi vững tội danh, cái giá phải trả là vạn kiếp

bất phục, chỉ có thể miễn cưỡng từ bỏ.

Nhìn thấy tổng cộng có hai mươi gốc tiên thảo bát đẳng, mọi người ở phía sau

không khỏi kêu lên ngạc nhiên, đây là một khoản rất lớn đối với bọn họ.

Hai sứ thần cũng không khỏi sáng mắt.

Hai người nhanh chóng chia đồng ăn đủ, chia sẻ tiên thảo.

Cuối cùng mới nở một nụ cười vui vẻ.

“Không tệ không tệ.”

“Theo ta thấy, khuôn mặt của ngươi nhân hậu, chắc chắn không phải là hung

thủ.”

Những lời vô nghĩa này cũng xem như là đã tuyên bố Mộc Nguyệt vô tội.

Nàng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm.

Nhưng sau đó, ánh mắt của quan tiên trẻ tuổi lại nhìn vào Khương Thành.

“Ngươi đến từ Nguyên Tiên Giới, thân phận đáng ngờ, theo ta thấy vẫn phải

tiếp tục điều tra ngươi rõ ràng.”

Tiên quan trung niên cũng gật đầu.

“Bọn ta không hiểu rõ về Nguyên Tiên Giới, vẫn luôn rất tò mò về sự huyền

diệu của những đồ vật ở đó…”

Lần này ngay cả Lộc Nguy cũng không nhịn được âm thầm nghiến răng, gần

như muốn nguyền rủa hắn ra tiếng.

Khi hai sứ thần này vào thôn, họ nhận hai gốc tiên thảo, sau đó bản thân đã nhét

thêm bốn gốc, vừa rồi Mộc Nguyệt lại dâng lên thêm hai mươi gốc nữa.

Cmn quả thật là bóc lột đến tận xương tuỷ mà.

Thế mà bọn họ vẫn chưa hài lòng với thành quả này, còn muốn tiếp tục đánh

vào lợi ích.

Có thể coi là vô cùng tham lam đến cực điểm.

“Ai da…”

Khương Thành nằm trên giường thong thả thở dài.

Nhưng thay vì trả lời ngay lập tức lời nói của hai người bọn họ, hắn lại nhìn

Mộc Nguyệt.

“Ngươi cũng thấy rồi đó, thật sự không phải ta không muốn hợp tác với ngươi,

mà là bọn họ đang tự tìm đường chết.”

Vừa nói ra lời này, sắc mặt của mọi người thay đổi ngay lập tức.

Mà đồng tử của hai sứ thần thì đột nhiên co rút.

“To gan!”

Keng! Keng!

Cả hai tế binh khí của bọn họ ra cùng một lúc.

“Ngươi vừa mới nói cái gì?”

“Lẽ nào ngươi muốn chống đối với Thần Đàn?”

Thậm chí sứ thần trẻ tuổi còn lớn tiếng la hét vào mặt Thành ca.

“Chắc chắn Khương Thành là hung thủ, bằng chứng phạm tội vô cùng xác thực,

lập tức trói tay, áp giải hắn về Thần Đàn xử lý!”

Nghe đến đây, Mộc Nguyệt suýt nữa ngất đi.

Em gái xinh đẹp thay đổi sắc mặt, vội vàng cầu tình.

“Đừng mà, phần của hắn ta sẽ đưa thay cho hắn, cầu xin các ngươi…”

“Muộn rồi!”

Ánh mắt của sứ thần trung niên sắc bén, mang theo uy nghiêm của người bề

trên mặc sức hoành hành.

“Có những câu không thể nói bậy.”

“Nói ra thì phải trả giá!

Mộc Nguyệt còn muốn nói thêm gì đó, Lộc Nguy ở phía sau nhanh chóng che

miệng nàng lại, lắc đầu thật mạnh với nàng.

Hắn biết rõ rằng, hiện tại muốn cầu tình thì cũng đã quá muộn, ngược lại bản

thân Mộc Nguyệt cũng sẽ bị cuốn vào.

Không còn cách nào khác, Thần Đàn uy phong như vậy.

Có bằng chứng hay không hoàn toàn không quan trọng.

Bọn họ nói vô tội thì là vô tội, nói bằng chứng phạm tội vô cùng xác thực, vậy

thì ngay cả khi không có bằng chứng gì, cũng là bằng chứng phạm tội vô cùng

xác thực.

Nếu vừa rồi Khương Thành phục tùng nhẹ nhàng là được rồi.

Bất cứ ai thể hiện một chút bất mãn cũng sẽ đón một trận tấn công dữ dội.

Nhìn thấy hai thanh trường kiếm nhanh chóng xuyên qua, Mộc Nguyệt đau khổ

kêu gào nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Đúng lúc này, hai thanh kiếm dừng trên không trung cùng một lúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK