Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng đám đông cũng sôi nổi trở lại.

Ai nấy nghĩ lại đều thấy rùng mình, tựa như cuối cùng đám mây đen cũng đã

tản đi.

“Đáng sợ quá!”

“Đúng đó, nếu như không phải đích thân trải nghiệm, ta quả thật không dám tin

trên đời này lại có người mạnh đến thế.”

“Rốt cuộc Vô Định Cổ Thánh này có lai lịch như thế nào vậy?”

“Thủ đoạn ban nãy là gì thế?”

“Nói thật lòng, trước giờ ta chưa từng nghe nói về người này, cứ như là đột

nhiên nhảy ra vậy.”

Trong lúc bọn họ thảo luận xôn xao thì Lẫm Đế cũng đi đến trước mặt Khương

Thành.

“Những Thiên Thần và Thánh Tôn vây công ngươi đâu rồi?”

Thành ca nhún vai một cái: “Tất nhiên là chết rồi còn đâu.”

Đám người vốn đang xôn xao bàn tán, trong chớp mắt lại yên ắng hoàn toàn.

Tất cả mọi người đều sững sốt nhìn Khương Thành, trong mắt tràn ngập sự khó

tin.

“Chết rồi sao?”

“Nhiều người như thế, đều chết hết rồi sao?”

“Đúng đấy, chết sạch rồi.”

Thành ca khoan thai nhả ra một làn khói: “Giết chết nhiều người như vậy, thật

sự trái với đạo thường, ta vốn dĩ cũng không muốn đâu.”

Đoàng!

Đám đông cuối cùng cũng bùng nổ.

Bốn mươi mốt Thiên Thần cộng thêm bảy Thánh Tôn nữa đó!

Chỉ một trận chiến đã chết nhiều cao thủ như thế, điều này hoàn toàn vượt ngoài

phạm vi tâm lý chịu đựng của mọi người.

“Ôi trời ơi, tất cả đều chết hết rồi sao?”

“Sao lại có thể như thế?”

“Mấy triệu người lận đó!”

“Cộng hết số Thiên Thần và Thánh Tôn quy thiên trong mấy chục tỷ năm này

cũng không nhiều được như thế đâu nhỉ?”

“Đại nạn! Đây rõ ràng là một đại nạn!”

Đừng nói là những tiên nhân khác, ngay cả Lẫm Đế cũng bị sốc vì cái kiệt tác

này của hắn.

Dù rằng Chính Thần có thể bồi dưỡng ra Thiên Thần mới bất cứ lúc nào, nhưng

đào tạo Thánh Tôn và Thánh Chủ thì làm gì dễ dàng như thế kia chứ.

Càng huống hồ, bản thân của Thiên Thần cũng cần phải có một đạo hạnh nhất

định.

Lúc này đây, những Thiên Thần và Thánh Tôn khác ở xung quanh chỉ cảm thấy

như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân vậy.

Vốn dĩ bọn họ còn có những tính toán nhỏ khác nữa.

Ví dụ như, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, đợi cả hai bên lưỡng bại câu

thương thì mình sẽ chơi trò chim sẻ đứng phía sau vân vân.

Nhưng bây giờ, bọn họ chỉ có run sợ mà thôi.

Cái đạo ấn này… còn có thể cướp được hả?

Bản thân mình đủ tư cách đi cướp nó ư?

Thành ca tỏ ra rất chi là hài lòng với phản ứng sốc đến cực điểm của bọn họ.

“Chỉ là một trận nhỏ mà thôi, không ngờ lại khiến cho mọi người giật mình, tội

lỗi quá, tội lỗi quá.”

Mọi người dường như chẳng hề nghe lọt cái câu nói ra vẻ này của hắn.

“Thật không ngờ rằng, Vô Định Cổ Thánh lại tàn bạo như thế.”

“Đúng đó, ban nãy thấy hắn không ra tay đả thương người khác, ta còn tưởng

tính cách của hắn ôn hòa điềm đạm nữa chứ.”

“Không thể tin được… hắn một lần giết chết hết bốn mươi mấy gần năm mươi

Thiên Thần và Thánh Tôn, lại còn tiêu diệt mấy triệu tiên nhân nữa.”

“Quá đáng sợ rồi!”

“Người nguy hiểm nhất Nguyên Tiên giới là đây!”

“Xem ra Tiên Võ châu này không thể ở lại lâu được rồi.”

“Đúng đó, ban nãy chỉ là hắn cảnh cáo chúng ta một chút thôi, nếu như chúng ta

không biết thức thời, vậy thì chỉ còn có con đường chết.”

Thành ca nghe rồi lại nghe, càng nghe càng cảm thấy hơi sai sai.

Cái vụ gì vậy?

Vô Định Cổ Thánh á? Tiêu diệt hết mấy triệu người?

“Ê ê, hình như các ngươi có hiểu lầm gì rồi đó?”

Bản thân mình khó khăn lắm mới chết một lần để tung ra tuyệt chiêu chấn động

trời đất.

Kết quả, chiến lợi phẩm thì chẳng kiếm được cái khỉ gì, cuối cùng chiến tích lại

còn biến thành của người khác nữa là sao?

Thế bản thân hắn tất bật là vì cái gì kia chứ?

“Cái chết của những người kia chẳng có liên quan cái méo gì đến Vô Định Cổ

Thánh cả.”

“Cái tội danh này, một mình ta gánh là được rồi, không thể liên lụy đến lão nhân

gia hắn.”

Chỉ tiếc rằng, chẳng có một ai tin lời đính chính của hắn.

Mà ngược lại còn cho rằng hắn đang tự dát vàng lên mặt nữa.

“Thôi bớt đi, ngươi thì liên quan gì chứ?”

“Đúng là thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng đối mặt với cái trận hình như thế

kia đó hả, vẫn nên bớt bớt lại đi.”

“Nếu không phải có Vô Định Cổ Thánh ra mặt giúp ngươi thì ngươi đã sớm

chết không có chỗ chôn rồi.”

“Đúng đó, ngươi kết giao với Vô Định Cổ Thánh như thế nào vậy? Lẽ nào là

trước đó các ngươi có giao tình sao?”

“Lúc trước lão nhân gia hắn đến từ đâu thế? Lẽ nào là Viễn Cổ Cự Bàn?”

Nghe thấy bọn họ càng nói càng lạc đề, Thành ca có hơi tức giận.

Bà mẹ nó, một nhân vật chính như mình mà còn phải dựa vào việc “quen biết

Vô Định Cổ Thánh” mới được quan tâm chú ý đó hả?

Nếu cứ tiếp tục như thế này, có phải sắp biến thành đại hội đu idol rồi không?

Đáng ghét, nếu các ngươi đã không tin, thì làm thêm một lần nữa vậy!

“Được rồi, chẳng phải các ngươi muốn cướp đạo ấn hay sao?”

“Tranh thủ lúc bây giờ thời tiết còn đẹp, mọi người cũng đều ở đây, chọn ngày

chi bằng ngay hôm nay, chúng ta giải quyết triệt để ở đây đi.”

Nói xong, hắn lại rút Thái Ngư kiếm ra.

“Bây giờ lão già Vô Định cũng không có ở đây, các ngươi cứ đánh tới đi.”

Mọi người sững sốt một chút, lập tức chửi ầm lên.

“Cái tên mồi nhử này, ngươi hại chết một lứa trước rồi, bây giờ lại còn muốn

tiếp tục hại bọn ta bị Vô Định Cổ Thánh giết chết nữa sao?”

“Ngươi tưởng bọn ta ngu hay gì?”

“Ta nói sao lúc trước ngươi lại dám ở lại Thương Lan đại lục, hóa ra là vì có Vô

Định Cổ Thánh làm chỗ dựa, khó trách chẳng sợ gì cả.”

“Chắc Cổ Thánh đang ở gần đây nhìn chứ gì?”

Có người còn thật sự chắp tay cúi đầu chào với khoảng không ở phía xa bằng vẻ

tràn đầy tôn kính.

“Vô Định tiền bối, ngươi cũng thấy rồi đó, bọn ta không hề có ý xấu, ngươi

đừng trúng kế khiêu khích của hắn.”

“Lại dám gọi hắn là lão già, ngươi thật là xấc xược!”

“Đúng đó, không được vô lễ với lão nhân gia hắn!”

Thành ca sắp tức muốn nổ tung luôn.

Bây giờ một đương sự như hắn rất chi là hối hận, đáng ra lúc nãy không nên nói

chuyện cười đùa với Vô Định, cũng không nên đi chung với nhau trước mặt mọi

người.

Sớm biết như vậy thì ban nãy Vô Định xuất hiện, hắn đã nói “Đừng có lại gần

lão tử” rồi!

“Đủ rồi, cái lão già kia không phải là chỗ dựa của ta, ta với hắn chẳng có giao

tình gì cả!”

“Từ lúc ca xuất đạo đến nay chưa từng cậy nhờ ai bao giờ cả.”

“Chẳng phải các ngươi đến để cướp đạo ấn đó sao, nói nhảm nhiều quá vậy,

trực tiếp đánh luôn là được rồi!”

“Đạo ấn?”

Có tên bĩu môi với vẻ quái lạ: “Vốn dĩ bọn ta đã chắc chắn rằng sẽ không từ bỏ

đâu.”

“Nhưng nếu như Vô Định Cổ Thánh đã khâm điểm ngươi, vậy bọn ta bắt buộc

phải nể mặt lão nhân gia hắn.”

“Xem như ngươi may mắn đấy, vị trí Chính Thần này, nhường cho ngươi!”

Mọi người nói xong bèn bắt đầu rời đi.

Bọn họ quả thực không tính tranh giành đạo ấn này nữa.

Đừng nói là cướp không được, thử nghĩ xem, dù thật sự giết chết Khương

Thành, cướp lấy đạo ấn rồi thì có tác dụng gì chứ?

Đến lúc đó Vô Định Cổ Thánh đến báo thù, dẫu cho ngươi có trốn đi tu luyện

thành Chính Thần cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.

Vậy nên đi giành những đạo ấn khác thì hơn.

Đám người nhanh chóng giải tán.

Chỉ để lại Thành ca đứng u sầu một mình trong gió.

Ở hiện trường chỉ còn lại một người khác là Lẫm Đế.

Nhưng bây giờ tâm trạng của nàng cũng vô cùng rối ren.

“Thật không ngờ, trận khủng hoảng lớn thế nàlại cứ thế mà qua đi.”

Nàng liếc nhìn Khương Thành một cái thật sâu: “Ngươi với Vô Định hẹn nhau

gài bẫy từ lúc nào thế?”

“Mấy ngày nay ta vẫn luôn ở sát bên cạnh ngươi, vậy mà lại không hề phát giác

gì cả.”

Đến cả ngươi cũng không tin ta?

Thành ca âm thầm khinh thường ở trong lòng, cái gì mà Chính Thần chứ, chẳng

có tí mắt nhìn gì cả?

Nghĩ đến dù bản thân đã lên tiếng làm rõ cũng không có tác dụng gì, hắn dứt

khoát nảy ra ý xấu.

Cố ý thêu dệt: “Hắn vẫn luôn ở trong Phi Tiên môn, còn thường xuyên cách

ngươi chẳng quá ba thước, vậy mà ngươi cũng không phát hiện ra sao?”

“Xem ra đạo hạnh của ngươi không đủ rồi, vẫn cần phải luyện thêm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK