cùng.
Diện mạo này của đám Chuẩn đế các ngươi và bọn ta lúc trước cũng không
khác gì nhau đâu.
“Xem như các ngươi thức thời.”
Bích Cốt Chuẩn đế nhận lấy ba miếng ngọc phù, trên mặt thoáng qua sự vui
mừng.
Ba vị Chuẩn đế của chiến khu Lâm Minh lúc này mới dè dặt hỏi một câu.
“Vậy… bây giờ bọn ta có thể đi rồi chứ?”
Bích Cốt Chuẩn đế âm thầm suy xét một chút.
Muốn tiêu diệt ba người này, đương nhiên là có thể tiêu diệt được.
Nhưng sẽ xảy ra một trận chiến lớn.
Chuẩn đế không dễ dàng giết chết như vậy, đến lúc đó bốn người bọn hắn đều
sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng.
Trong vòng ba ngày chắc chắn không có cách nào hoàn toàn hồi phục.
Vậy lỡ sau đó lại gặp được các cao thủ của chiến khu khác, có thể sẽ khó để tiêu
diệt.
Thế nên dự định vung tay cho qua.
Nhưng hai vị Chuẩn đế khác ở bên cạnh đột nhiên ngăn lại.
“Đợi đã!”
“Còn có Minh Trì Ngọc Chi nữa!”
Bích Cốt Chuẩn đế cũng phản ứng lại.
Không sai, ngọc phù sớm muộn gì bọn hắn cũng lấy được, còn Minh Trì Ngọc
Chi kia mới thật sự là vật quý!
“Cái này…”
Ba vị Chuẩn đế của chiến khu Lâm Minh vội vã lắc đầu.
“Bọn ta không có!”
“Không có?”
Lần này Bích Cốt Chuẩn đế không những giải phóng toàn bộ uy lực, mà còn lập
tức rút kiếm ra.
“Các ngươi có thể lừa người khác, nhưng không thể lừa được ta!”
“Nhất định là đang giấu làm của riêng!”
“Giao ra đây!”
Nghe thấy giọng điệu chắc chắn của bọn hắn, ba vị Chuẩn đế của chiến khu
Lâm Minh đều đang mắng mẹ rồi.
Bản thân bọn ta còn chưa từng thấy qua vật quý đó, làm sao có thể giao cho các
ngươi?
“Bọn ta thật sự không có.”
“Vậy để bọn ta lục soát thử xem!”
“Không sai, nếu các ngươi đã tự nhận không có, vậy có dám giao nhẫn trữ vật
ra đây để bọn ta lục soát thử không?”
Loại vật quý như Minh Trì Ngọc Chi, sẽ không có cách nào cất giữ ở dị không
gian.
Mà đồ vật này muốn luyện hóa cũng phải cần đến thời gian một ngày, sau đó
còn phải trải qua một khoảng thời gian từ từ thích ứng, vì vậy cũng không thể
thật sự dùng hết trước được.
Soát cả nhà của ngươi!
Tốt xấu gì bọn ta cũng đường đường là một Chuẩn đế, bị người khác lục soát
nhẫn trữ vật, há chẳng phải là nỗi nhục cả đời hay sao?
Ba vị Chuẩn đế của chiến khu Lâm Minh đều sắp nổi giận rồi.
“Cái này, làm như vậy không tốt lắm nhỉ?”
“Có gì không tốt chứ, chỉ cần các ngươi không chột dạ, lục soát trên đó một
chút thì có sao đâu?” Bốn vị Chuẩn đế của chiến khu Thiển Di hùng hổ hăm
dọa.
Cô Ma Chuẩn đế nghiến răng: “Bích Cốt Chuẩn đế, lẽ nào ngươi nhất định phải
ép bọn ta đến mất cả chì lẫn chài hay sao?”
“Có thể chết, không thể chịu nhục!”
Ba người cùng lúc lấy kiếm ra, làm ra tư thế thề sống chết phải đánh một trận.
Trên thực tế, bọn hắn vẫn không dám hoàn toàn trở mặt như vậy.
Chỉ là bày ra dáng vẻ như vậy, nói cho đối phương biết đây là giới hạn của bọn
hắn, các ngươi nếu như muốn giết bọn ta, vậy tiếp sau này các ngươi cũng sẽ
không được yên.
Bọn hắn càng làm như vậy, ngược lại Bích Cốt Chuẩn đế càng nghi ngờ bọn
hắn đã lấy được Minh Trì Ngọc Chi rồi.
Thứ đồ đó, hắn liều chết cũng phải lấy được.
“Các ngươi điều động hơn ba trăm người kia, nếu nói về tìm đồ, ai còn có thể
nhanh hơn các ngươi?”
“Minh Trì Ngọc Chi kia, rất có khả năng rơi vào tay của các ngươi!”
“Đem ra đây!”
“Nhanh một chút!”
Tất cả bốn vị Chuẩn đế của chiến khu Thiển Di đều lấy kiếm ra.
Cục diện tại đó càng thêm căng thẳng, trận chiến đến hồi bùng phát.
Đương nhiên Cô Ma Chuẩn đế không muốn khai chiến, khai chiến nhất định sẽ
chết.
Hắn đã có hơi nghiêng về việc sẽ giao ra nhẫn trữ vật cho đối phương kiểm tra,
có thể chứng minh trong sạch, bảo vệ tính mạng.
Nhưng lúc này đang có nhiều người, sẽ thu hút sự chú ý.
Ở trước mặt nhiều Huyền tiên như vậy giao ra nhẫn trữ vật, quá là mất mặt rồi.
Tình cảnh mất mặt, đương nhiên là người đến xem sẽ càng lúc càng đông.
Hắn muốn diệt khẩu.
Vậy nên sắc mặt hắn đột nhiên nghiêm túc, trừng mắt với đám Huyền tiên có
mặt ở đó.
“Đám ong kiến tại đây quá vướng bận!”
“Theo chân bọn ta suốt đường đi, ta nhìn bọn hắn thấy không thoải mái từ lâu!”
“Chiến trường của nhóm Hỗn Độn là nơi các ngươi xứng đáng bước vào hay
sao?”
Vừa dứt lời, hai vị Chuẩn đế khác cũng có phản ứng, thế là toàn bộ đều lộ ra ý
định giết người.
Đến nỗi Bích Cốt Chuẩn đế kia, cũng nhìn thấu tâm ý của bọn hắn.
Hắn cũng lười vạch trần, ngược lại đám ong kiến đó có chết hay không, với hắn
không có liên quan.
Chỉ là, đám Huyền tiên kia thì sốt ruột rồi.
“Ba vị tiền bối, các ngươi, các ngươi như vậy là muốn làm gì?”
“Bọn ta vẫn luôn hết sức trung thành, chịu nhục chịu khó, chưa từng trốn tránh
khó nhọc, các ngươi làm sao có thể giết bọn ta?”
“Đúng vậy, không phải các ngươi đã nói sẽ bảo vệ bọn ta hay sao?”
Ánh mắt của Cô Ma Chuẩn đế không hề thay đổi.
Bị chỉ trích như vậy, hắn ngay cả một chút xấu hổ cũng không cảm nhận được.
“Giết các ngươi cũng cần phải có lý do sao?”
“Lẽ nào các ngươi là ngày đầu tiên bước vào Ma giới? Thật là ngây thơ!”
Nhìn thấy ba vị Chuẩn đế từ từ nâng vũ khí, sức mạnh lạc ấn của quy tắc thuộc
về Chuẩn đế cũng như ẩn như hiện, đám Huyền tiên rơi vào tuyệt vọng.
Mà tuyệt vọng cùng cực cũng thúc đẩy sự điên cuồng.
Tiếp sau đó, rất nhiều Chuẩn đế sôi nổi lớn tiếng mắng.
“Tiền bối chó má gì chứ! Cũng đều bỉ ổi nhát như thỏ đế như nhau!”
“Giết đi! Ta có làm quỷ cũng không bỏ qua cho các ngươi đâu!”
“Không phải là cũng rụt rè nịnh bợ trước kẻ địch mạnh hay sao?”
“Chỉ có như vậy mà cũng xứng gọi là Chuẩn đế?”
Mà biểu cảm của ba tên Chuẩn đế kia, cuối cùng cũng có chút mất tự nhiên.
“Giết!”
Bọn hắn thẹn quá hóa giận vừa định ra tay, một tên Huyền tiên trong đám người
dưới tình thế cấp bách, đột nhiên lớn tiếng hét lên.
“Ta biết Minh Trì Ngọc Chi ở đâu!”
“Cái gì?”
Bích Cốt Chuẩn đế vội vàng bay đến trước mặt tên Huyền tiên đó, một hay nhắc
hắn lên.
“Ngươi nói cái gì?”
“Minh Trì Ngọc Chi ở đâu?”
“Còn không mau nói?”
Tên Huyền tiên bị nhắc lên giữa không trung, chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt,
nhất là vì uy lực của vị Chuẩn đế trung kì trước mặt, càng khiến hắn hít thở có
chút khó khăn.
“Ta, nếu như ta nói ra, các ngươi nhất định phải bảo vệ ta, không được tổn hại
đến ta!”
Mặc dù trước mặt của Chuẩn đế, hắn chỉ là một con dế con kiến.
Nhưng với tư cách là một Huyền tiên, hắn chẳng phải là mầm non, biết phải làm
thế nào để giành lấy lợi ích cho mình.
“Được!”
Bích Cốt Chuẩn đế không chút suy nghĩ, trực tiếp đồng ý.
Ba tên Chuẩn đế khác cũng không cần nghĩ ngợi.
“Được thôi!”
“Nói đi!”
“Nói ra rồi, bọn ta sẽ bảo vệ ngươi thật toàn vẹn.”
Bạch Cốt Chuẩn đế chầm chậm thả tên Huyền tiên đó xuống, thậm chí còn giúp
hắn phủi phủi quần áo, lúc này mới hỏi: “Ngươi làm sao phát hiện được Minh
Trì Ngọc Chi vậy, món vật quý đó đang ở đâu?”
Tên Huyền tiên cửu phẩm kia còn chưa hết hoảng hồn vuốt vuốt ngực, nhanh
chóng hít sâu hai hơi, lúc này mới chậm rãi nói: “Lúc nãy khi ta giúp ba tên lão
tặc kia tìm ngọc phù thăng cấp, trong lúc vô ý phát hiện ra.”
Minh Trì Ngọc Chi cũng chẳng có chút biến động nào.
Nếu không để ý cẩn thận, thật sự sẽ có khả năng bị bỏ qua.
Hắn nói như vậy, khiến ba vị Chuẩn đế của Lâm Minh chiến khu hầm hầm giận
dữ.
“Ngươi hay lắm, tên rác rưởi ngươi thật đáng chết!”
“Lại dám giấu giếm bọn ta, muốn chiếm đoạt riêng vật quý?”
Ba người tức đến mức nổi trận lôi đình, không ngờ rằng Minh Trì Ngọc Chi vậy
mà lại bị bọn Huyền tiên này tìm được.
Nhưng mà tên này lại che giấu không lên tiếng.
Nếu như không phải là sắp bị giết, đi đến đường cùng, vậy cuối cùng tên Huyền
tiên này nhất định sẽ lại lặng lẽ trở về đó, sau đó lấy Minh Trì Ngọc Chi kia ra
ngoài.
Vậy cuối cùng thật sự sẽ là một trò đùa rồi.
Một đám Chuẩn đế đánh nhau đến chết, vật quý quan trọng nhất trái lại bị một
tên Huyền tiên lấy được.
“Chỉ với một tên nhỏ như kiến là ngươi, cũng dám chiếm giữ Minh Trì Ngọc
Chi?”
Bích Cốt Chuẩn đế không có kiên nhẫn cắt ngang câu nói của Ma Cô Chuẩn đế:
“Được rồi, ba người các ngươi cút sang một bên!”
Tung tích của Minh Trì Ngọc Chi, trong mắt bọn hắn quan trọng hơn bất cứ thứ
gì.