“Ở đây chơi rất vui, ta không muốn đi đâu mẹ à.”
Khương Thành nghe xong liền yên tâm.
Cũng đúng, lúc đầu A Hoàng có thể sống được ở Phong Tuyệt Chi Địa, đổi nơi
khác chỉ là chuyện nhỏ.
“Chúng ta có thể đổi sang nơi tốt hơn.”
“Linh mạch ở đó tốt hơn cả ở đây.”
Hắn ta cảm thấy bản thân giống như là ông chú xấu xa lừa gạt cô gái ngây thơ,
nhưng mà cũng không còn cách nào khác.
Bản thân trong tương lailên Tiên Giới cũng đâu thể nào vẫn để nàng ta một
mình ở đây được
“Thật á? Mẹ có thể tìm được Linh Mạch tốt hơn nữa sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Phi Tiên Môn trở thành Linh Mạch Ngũ Phẩm như bây giờ, hoàn toàn là nhờ sự
thần kỳ của bản thân A Hoàng cưỡng chế nâng lên phẩm cấp.
Trước đó, nơi đây chỉ là Linh Mạch Nhị Phẩm, vốn chẳng thể gọi là bảo địa gì.
Với thực lực hiện nay của Khương Thành muốn tìm môt nơi tốt hơn Linh Mạch
Nhị Phẩm chẳng phải là dễ dàng sao?
“Vậy chúng ta đi nhanh thôi!”
Nha đầu này vừa nãy không muốn đi, mà bây giờ lại giục đi.
Nàng ta mới đi cách Linh Mạch không đến 3 dặm mà linh khí ở Phi Tiên Môn
đã bắt đầu giảm xuống nhanh chóng, Linh mạch không ngừng xuống cấp.
Rất nhanh liền trở về cấp 2.
“Tiểu tử, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tam Nhãn Hổ bay tới.
Sở dĩ nó càng ở càng quen với Phi Tiên Môn, phần lớn lý do là vì linh khí ở đây
càng ngày càng đậm đặc.
“Không có gì, bọn ta phải chuyển nhà rồi.”
“Chuyển nhà, chuyển đi đâu?” Tam Nhãn Hổ bĩu môi.
“Thánh Địa Minh Tâm ở núi Di La!”
Đây là nơi mà trước lúc chia tay hắn và Lam Đề đã hẹn trước.
Đợi đến khi gần tới ngày mở ra Hư Tiên Cảnh, hoặc là Lam Đề đến Phi Tiên
Môn tìm hắn hoặc là hắn đến Thánh Địa Minh Tâm tìm Lam Đề.
Vừa nghe nơi hắn ta đi, Tam Nhãn Hổ liền rút lui.
“Tiểu tử, người có biết hai chữ Thánh Địa này có nghĩa gì không?”
“Là gì?”
“Trấn thủ đó ít nhất cũng phải là Nhập Thánh cảnh!”
Khương thành không cho là đúng: “Ngươi không phải là Yêu Vương sao? Nhập
Thánh còn không phải là chuyện nhỏ à?”
“Đúng là ta không sợ Nhập Thánh nhưng nếu đánh nhau ở nơi đó, rất dễ dẫn tới
Thánh Giai nhúng tay vào, vậy thì rất là phiền phức.”
Nếu là nơi khác Tam Nhãn Hổ sẽ không thèm quan tâm.
Với thực lực Yêu Vương của hắn thì ở Hạ Giới này ít có nơi nào khiến hắn phải
kiêng kị, nhưng Thánh Giai thì không phải như vậy
Đó là sự tồn tại cùng cấp bậc với nó.
Hơn nữa bởi vì là đến từ Vực khác nên thực lực của nó bị quy tắc áp chế mất
một phần, đánh với cao thủ cùng cấp hắn sẽ rất chịu thiệt.
Lúc cướp Tuyền tống trận ở Tử Nguyên Thánh Địa, hắn cũng không dám giết
người chính là vì vậy.
Yêu Vương đến từ ngoại giới rất dễ bị tấn công hội đồng.
“Người sợ?”
Thành ca cười khì khì.
Tam Nhãn Hổ mắt cứng lại: “Ông đây…”
“Đúng thật là ông đây sợ.”
Nó thuộc dạng thảo mai, lúc cần giả thì phải giả.
“Yên tâm đi, Thánh Địa Minh Tâm có người quen của ta, sẽ không phải nhau
đâu.”
“Thật ư?”
Biểu cảm của Tam Nhãn Hổ đầy sự không tin tưởng.
Mặc dù tiểu tử này bây giờ đã là Đạo Cung cảnh rồi, nhưng quen biết cũng
không lâu.
Ban đầu hắn ta chỉ là Phân Hồn cảnh mà thôi, mặt mũi lớn đến đâu mà có thể
quen được với người của Thánh Địa?
“Đương nhiên rồi, bạn ta còn là một nhân vật lớn ở của Thánh Địa Minh Tâm
cơ mà!”
Thánh Địa Minh Tâm đó chắc là đại bản doanh của Vu Bộ?
Lam Đề từng nói qua, nàng ta là tộc trưởng của Vu Bộ
Tộc trưởng, chức cao đấy, dù không phải là lão đại thì cũng trong 3 người đứng
đầu.
“Tiểu tử ngươi đừng có mà lừa ta.”
“Nếu người sợ thì ở lại đi, bọn ta phải đi đây.”
Nói xong, Thành ca thu Hóa Huyết Nhẫn của Mạc Trần huyễn hóa lại, rồi vác
con gái lên vai chuẩn bị mở truyền tống.
Đành phải vậy thôi, truyền tống trận này muốn mang theo người thì người đó
phải tiếp xúc trực tiếp với hắn.
Tam Nhãn Hổ vốn dĩ không muốn đi, nhưng nghĩ tới “tiên thuật” thần kì nâng
cao tư chất người khác của hắn, thì tâm lại ngứa ngáy không chịu được.
Hiện tại nó thật sự không muốn rời khỏi Khương Thành.
Ít nhất cũng phải chiếm chút lợi lộc từ trên người tiểu tử này rồi mới đi được
chứ phải không?
“Ngươi tính đi như thế nào? Ta nói trước, muốn ta mang ngươi đi, thì phải đáp
ứng ta một điều kiện…”
Thân là Yêu Vương, tốc độ của nó là nhanh nhất.
Cho dù không cần Truyền tống trận, trong một ngày cũng có thể bay được mấy
nghìn vạn dặm.
“Vậy à, thế người cứ từ từ mà bay.”
Tam Nhãn Hổ còn chưa nói xong, Khương Thành đã khởi động truyền tống
trận.
Chớp mắt đã đi được một nghìn vạn dặm.
Bây giờ Truyền tống trận tứ giai một ngày có thể dùng được 4 lần.
Đợi hắn ta dùng hết 4 lần thì cũng cách núi Di La không xa nữa.
Tam Nhãn Hổ mà vẫn đang còn hoang mang ở Phi Tiên Môn.
Cho dù nó kéo dài Thần niệm như thế nào cũng đều không tìm được tung tích
của Khương Thành.
“Vãi, tên tiểu tử này học được tiên thuật thật rồi à?”
Đợi đến khi nó bay đến địa giới của vương triều Can Tinh thì Khương Thành đã
tới Thánh Địa Minh Tâm rồi.
Nhưng sau khi tới đây, hắn ta ngoài việc cảm nhận được linh khí ở đây tương
đối dồi dào ra thì không có phát hiện ra cánh cửa vào núi hùng vĩ tráng lệ nào
cả.
Vừa đi đến gần thêm chút, thì đột nhiên có hai người con gái từ trên hai cây đại
thụ bay xuống.
“Đứng lại, ngươi là ai?”
“Thánh Địa Minh Tâm, không được tự ý xông vào!”
Thì ra không đi sai.
Bởi vì đây là nơi của Lam Đề nên Khương thành vẫn rất là khách sáo.
“Xin chào, ta tới tìm Lam Đề.”
“Lam Đề tỷ?”
“Ngươi là gì của nàng? Tìm nàng ta làm gì?”
Khương Thành cười nói: “Ta là Khương Thành, là bạn tốt nhất của nàng ta, mau
đi nói nàng ta ra đón tiếp ta, ngoan.”
Hai cô gái này hiển nhiên chưa từng gặp qua kiểu nói chuyện như vậy, sắc mặt
đột nhiên biến lạnh.
Một người trong hai người mắng: “Tên trộm từ đâu ra, dám đến Thánh Địa ăn
nói bừa bãi, láo xược…..”
Cô gái kia đưa tay chặn nàng ta lại.
“Đợi chút!”
“Hắn ta không nói dối, đúng là bạn tốt của Lam Đề tỷ”
“Hả?”
“Lam Đề cũng có loại bạn như thế này?”
“Thực lực của ngời này ta nhìn không ra, chắc chắn không kém.”
Bọn họ nói chuyện cũng không tránh mặt Khương Thành, điều này làm hắn ta
thấy rất kì lạ.
Lúc nãy vẫn là tiểu quỷ cản đường chuyên nghiệp, mà giờ thái độ đột nhiên dịu
lại.
Hơn nữa bọn họ làm sao biết mình không nói dối?
“Ngươi đến giúp Lam Đề phải không, mời vào!”
“Đi theo bọn ta!”
Hai người mặt mày vui vẻ, vô cùng thân thiết, giống như là Khương Thành là
người nhà vậy.
Khiến cho Thành ca tặc lưỡi lấy làm lạ.
Hắn còn cho rằng còn phải phô rachút thực lực, khoe chút cơ bắp mới vào được.
Bay theo sau hai người bọn họ, rất nhanh hắn được mở rộng tầm mắt.
Dọc đường hoàn toàn không thấy những kiến trúc nhà đá mà toàn bộ đều là cây
cối.
Chỉ là những cái cây đó to đến mức không tưởng tượng được, tán cây lên tới vài
dặm, thậm chí có một số cây hình thành nên một thôn xóm tinh xảo.
Có thể nhìn thấy có người đang sinh sống dưới đó.
Thỉnh thoảng có người từ trong hốc sâu ở trên cây vẫy tay chào hai người con
gái kia.
Thành ca âm thầm kinh ngạc, ngoài ăn mặc và tướng mạo không giống ra thì
khung cảnh ở đây giống y như Tinh Linh mà trước đây hắn nghe qua.
Tiếp tục đi thêm mười dặm nữa, phía trước đột nhiên xuất hiện một gốc cây to
chọc trời tới mười vạn dặm, cao vút xuyên vào tầng mây.
“Mời!”
Nói xong, hai người con gái xông thẳng vào cây to đó.
Đm, muốn làm gì đây?
Nhưng tiếp theo, hắn ta phát hiện hai cô gái đó giống như đầu xuyên vào nước,
cứ vậy mà đi vào được bên trong cây to đó.
Cảm nhận kĩ một chút, Khương Thành không phát hiện có trận phát ở đây cả.
Sau khi đi theo vào, hắn ta liền nhìn thấy một khung cảnh phồn hoa.