khỏi kìm nén mừng thầm trong lòng.
Theo như nàng thấy, Khương Thành đã trúng thuật kích tướng của mình.
“Được! Là do ngươi nói đó.”
“Nếu lần này không có được ba tôn chủ ủng hộ ngươi, vậy hy vọng sau này
ngươi có thể an phận, đừng phạm thượng nữa!”
Khương Thành mỉm cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Lam Anh vẫn còn lo lắng.
Nàng muốn nhân cơ hội này hoàn toàn dập tắt khả năng Khương Thành lên ngôi
minh chủ, tránh cho tương lai lại phức tạp.
“Các ngươi đều nghe thấy hết rồi đó.”
“Lần này bọn ta đã cho hắn cơ hội cạnh tranh vị trí minh chủ, mà hắn cũng đã
chấp nhận.”
“Nhưng cơ hội này phải trả giá, nếu thất bại, vậy dù tương lai hắn có thực lực gì
cũng không thể tranh đoạt tiếp nữa!”
Sao mọi người không hiểu ý của nàng cơ chứ.
Đây là lo lắng sau này Khương Thành thật sự trở thành Cổ Thánh, đến lúc đó lại
có một trận tranh đoạt cho nên đã sớm chặn đường.
Thành thật mà nói, điều này không có lý.
Nhưng những Thánh Tôn và Thánh Chủ ở đây cũng không dám nói gì trước mặt
Lam Uyên Cổ Thánh.
Lam Anh vốn còn tưởng đệ tử Phi Tiên môn sẽ lớn tiếng phản đối, sau đó mặc
cả gì đó, kết quả khiến nàng bất ngờ là Ấn Tuyết Nhi và Tần Sướng hoàn toàn
không lên tiếng.
Cứ như vậy ngầm nhận phương án bỏ phiếu của nàng.
Đợi đến khi nàng biểu diễn xong, lúc này Ấn Tuyết Nhi mới có ý cười cười.
“Có thể bắt đầu chưa?”
“Ta chắc chắn ủng hộ Khương chưởng môn, cho nên hắn có một phiếu, không
thành vấn đề chứ?”
Phiếu này của nàng ủng hộ Khương Thành vốn nằm trong dự đoán của tất cả
mọi người.
Lam Anh vốn không hoảng sợ.
Trong mắt nàng, đây là phiếu duy nhất mà Khương Thành có thể nhận được.
Với tư cách trả đòn, nàng lập tức đứng dậy chống đối với đối phương.
“Ta không ủng hộ Khương Thành làm minh chủ, hắn hoàn toàn không xứng!”
Nói xong, nàng còn cố ý khiêu khích trừng mắt nhìn Ấn Tuyết Nhi một cái.
Mà sau khi nàng bày tỏ thái độ, lập tức có người hưởng ứng ngay.
“Ta cũng không ủng hộ Khương Thành làm minh chủ!”
Mấy Thánh Tôn và Thánh Chủ khác ở đây cũng không bất ngờ, nếu Cửu Đình
cung ủng hộ Khương Thành thay cho Lam Uyên Cổ Thánh thì đó mới là chuyện
lạ.
Lần này bỏ phiếu bầu minh chủ quan trọng nhất vẫn phải xem hai tôn chủ cuối
cùng.
Trước mắt bao người, tôn chủ Yêu tộc mặt không biểu cảm đứng dậy, nhìn
Thành ca một cái thật sâu.
Sau đó cao giọng mở miệng: “Ta ủng hộ Khương Thành làm minh chủ.”
“Ha ha…”
Lam Anh vừa mới cười ra tiếng thì nụ cười trên mặt lập tức cứng đơ.
Nàng vốn muốn đắc ý thêm một chút, tiện thể chế nhạo Ấn Tuyết Nhi với
Khương Thành.
Nhưng bây giờ như vậy, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Có phải tôn chủ Yêu tộc đó nói thiếu một chữ “không” hay không?
Tất cả mọi người trong ngoài điện đều kinh ngạc không thôi.
“Cái gì?”
“Băng Phượng lại ủng hộ Khương Thành sao?”
“Có nhầm lẫn hay không, nàng và Khương Thành không thân thiết không quen
biết, sao có thể đắc tội Cổ Thánh, hướng về phía bên đó chứ?”
Lam Uyên Cổ Thánh không mở miệng, nhưng đôi mắt chợt co rút đó đã đủ để
biểu hiện tâm trạng của hắn.
Mà Việt Thiền lại vỗ mạnh lên bàn.
“Cơ Dao, ngươi có ý gì?”
Lam Anh khó tin nhìn mỹ nữ lạnh lùng trước mặt, trong mắt tràn ngập thất
vọng, cứ như đối phương đã phụ mình.
“Cơ Dao tỷ tỷ, sao ngươi lại ủng hộ hắn, rõ ràng chúng ta quen biết…”
Tôn chủ Yêu tộc đó cắt ngang lời nàng.
“Ta với Khương Thành thân hơn.”
Không sai, nàng từng là thủ lĩnh của Phượng tộc Yêu giới - Băng Phượng Cơ
Dao.
Năm đó ba ngàn chân giới trở về tổ chức lại Nguyên Tiên giới, Khương Thành
đã cố ý dẫn nàng đến chân giới Băng, còn bảo lão đại Băng Cực Thiên Tôn bên
đó che chở nàng.
Kể từ lúc đó, Phượng tộc đã chung sống chung với Băng tộc.
Sau đó, mấy chân giới ở Nguyên Tiên giới loạn chiến, các tộc hỗn chiến, thập
Thiên Đế quật khởi, hai tộc này cũng trải qua biến cố.
Trong cuộc chiến tranh giành thần vị, bọn họ đã gặp được Khương Thành.
Nhưng cuộc chiến kết thúc, trở về Nguyên Tiên giới chỉ mấy ngày lại đánh bậy
đánh nhầm vào Khư giới, bởi vì gần đó vừa hay có dòng suối tiến vào Khư giới.
Phía sau Cơ Dao là Băng tộc.
Băng tộc vốn định đề cử Băng Cực Thánh Tôn.
Chỉ là có rất nhiều Yêu tộc sinh sống ở Yêu giới năm đó cũng hội tụ lại trên
Đông Trúc đảo.
Ví dụ như Bạch Hổ Đại Đế, Nhĩ Thử Đại Đế, Cổ Viên Đại Đế…
Những Yêu tộc này còn là Thánh Chủ, có người đã là Thánh Tôn.
Bọn họ cũng muốn tranh vị trí tôn chủ.
Sau cùng, Phi Tiên môn âm thầm xe chỉ luồn kim, Yêu tộc với Băng tộc tập thể
đề cử Cơ Dao, song phương đều có thể trở thành đại diện cho người của mình.
Mà Băng tộc vốn thuộc một nhánh trong Linh tộc lại được không ít tộc quần
đặc thù ủng hộ.
Cuối cùng, trên đảo đã hình thành lực lượng mạnh mẽ thứ ba do Cơ Dao dẫn
đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt của rất nhiều người trong điện không thể hiểu nỗi, Cơ Dao
hiếm khi giải thích mấy câu.
“Khương Thành từng là Yêu chủ tộc ta, sở dĩ bọn ta không chùn bước đến Đông
Trúc đảo chính vì tên của hắn.”
Điều này…
Lam Anh và Việt Thiền như mới tỉnh lại từ trong mộng.
“Nói như vậy, ngươi, ngươi đã sớm quen biết với Phi Tiên môn rồi sao?”
Băng Cực Thánh Tôn và đám đại đế như Bạch Hổ, Cổ Viên cười ha hả trong
điện.
“Đó là điều tất nhiên!”
“Ngày đầu tiên bọn ta đến đảo thì đã liên lạc với Phi Tiên môn.”
“Chỉ vì để Cửu Đình cung các ngươi an tâm cho nên bình thường mới giả vờ
không quen biết, luôn âm thầm trao đổi tin tức.”
Nếu ngay từ đầu, Băng tộc và Yêu tộc công khai ủng hộ Phi Tiên môn, lực
lượng đó quá mạnh mẽ, Cửu Đình cung thực sự sẽ đứng ngồi không yên.
Nói trắng ra, Phi Tiên môn và Băng tộc Yêu tộc là cố ý yếu thế.
Nhường chỗ cho Cửu Đình cung, như vậy bọn họ mới có thể yên tâm làm đồng
minh.
“Được, rất được!”
Sắc mặt Lam Uyên Cổ Thánh trầm xuống, hắn cảm giác bản thân như bị đùa
giỡn, tất nhiên tâm trạng cũng không ổn.
Mà rất nhiều Thánh Chủ ở ngoài điện cũng bị biến cố này làm cho kinh ngạc
nghị luận sôi nổi.
Băng tộc và Yêu tộc rõ ràng đứng về phía Khương Thành, cho dù hôm nay có
đổi minh chủ hay không thì Đông Trúc đảo cũng sắp thay đổi rồi.
Lam Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc kịch liệt.
“Vậy thì các ngươi cũng chỉ có hai người ủng hộ.”
“Băng tộc và Yêu tộc có mạnh đến đâu thì có ích lợi gì, chỉ có một tôn chủ thì
vẫn chưa đủ.”
Nàng ngồi xuống bên cạnh Từ tôn chủ, cố nặn ra nụ cười ngọt ngào, thâm tình
khoác tay lên cánh tay của hắn.
“Từ đại sư, ngươi không phải là người quen của Khương Thành đúng chứ?”
Từ tôn chủ đó mỉm cười gật đầu, cho nàng một ánh mắt an tâm.
“Đương nhiên là ta khác với Băng Phượng.”
Nghe được câu nói này, đám người Lam Uyên và Việt Thiền như ăn được viên
thuốc an thần.
Mà Lam Anh thì vui rạo rực dựa đầu lên trên vai của Từ đại sư.
“Ta biết ngay là ngươi đáng tin, sẽ không làm ta thất vọng.”
Chỉ cần Từ tôn chủ không chọn Khương Thành vậy thì Thành ca sẽ không nhận
được ba trong năm phiếu, theo ước định, từ đó hắn sẽ không có duyên với minh
chủ nữa.
Lam Anh đang muốn sớm tuyên bố kết quả thì nghe thấy một âm thanh quen
thuộc rõ ràng hiền hòa truyền đến bên tai.
“Ta ủng hộ Khương Thành làm minh chủ.”
Vẫn chưa đợi nàng phản ứng lại, nam tử bên cạnh đã đẩy nàng ra.
Sau đó đứng dậy, khom người sâu về phía Khương Thành.
“Từ Tử Xuyên, đệ tử đời thứ ba của Phi Tiên môn bái kiến Khương chưởng
môn!”