Diên Lục Chính Thần của Trọng Liêm cung.
Là chủ nhà, cuối cùng hắn lấy lý do là việc thuộc bổn phận của mình, không cần
đến người ngoài nhúng tay vào để cướp đoạt lấy cơ hội lần này.
Cuối cùng, chính hắn và hơn tám mươi vị Thiên Thần thuộc về Trọng Liêm
cung một mình hưởng thụ đại tiệc triệu Long tộc.
Ngẫm nghĩ lại, hắn cảm thấy sư tử vồ thỏ cũng cần dùng toàn lực.
Vẫn cần phải nghiêm túc một chút để bày tỏ thái độ coi trọng đối với cuộc chiến
sắp tới.
Vì thế hắn lại điều thêm hơn ba ngàn Giới Thần đỉnh phong.
Nhìn đội hình chỉnh tề trước mắt, Diên Lục Chính Thần đắc ý vừa lòng.
“Đợi lát nữa chiến đấu, nhiệm vụ chủ yếu của các ngươi là đề phòng Long tộc
phá vòng vây bỏ chạy.”
“Đừng khiến cho ta thất vọng!”
Các Thiên Thần và Giới Thần biết được nhiệm vụ tác chiến lần này ầm ầm đồng
ý.
“Cung chủ cứ yên tâm đi!”
“Sẽ không có một con cá nào lọt lưới!”
“Chỉ là Long tộc, chạy thoát một con coi như chúng ta thua.”
“Vật liệu đế khí của ta còn ở trên thân đám Long tộc kia đó.”
Thành ca không hề hay biết gì về việc Trọng Liêm cung tụ tập lực lượng hùng
hậu canh phòng bên ngoài suối nguồn.
Bởi vì hắn vẫn luôn có phong cách liều lĩnh, từ đầu đến cuối không hề quen
phái trinh sát.
Vì thế đương nhiên đã khiến đám người Khúc Vọng và Xung Diễm lo lắng.
“Khương đạo hữu, chúng ta có nên tạm dừng lại, phái người đi trước thăm dò
đường đi không?”
“Lỡ như phía trước có kẻ địch mai phục…”
Thành ca thầm nhủ ta ước gì có kẻ địch.
Như vậy mới có thể thuận tay kiếm được về chút chiến lợi phẩm.
Phái thám báo trinh sát hướng đi của kẻ địch trước, tránh khỏi chiến đấu, như
vậy chẳng phải hoàn toàn không có thu hoạch gì sao?
Vì thế hắn xua tay, quay đầu lại chính đáng nghiêm túc nói: “Mạng của thám
báo cũng là mạng, tại sao ta có thể để cho bọn họ đi đến chỗ nguy hiểm nhất bỏ
mạng chứ?”
Mặc dù lời này rất không có đạo lý, nhưng hiệu quả ra vẻ nổi bật, bên trong
Long tộc bộc phát ra tiếng ủng hộ rung trời.
Đám người Khúc Vọng và Xung Diễm dở khóc dở cười, nhưng không có cách
nào thay đổi quyết định của Khương hôn quân được.
Cho nên, người nhận được tình báo của Trọng Liêm cung lại là Chúa tể Thanh
Sắc.
Vài vị Hư Đế nhìn vào trong tấm gương trước mặt, trên đó chính là hình ảnh
triệu Long tộc tiến lên.
“Nếu như bọn họ tiếp tục đi tới, sau nửa canh giờ nữa sẽ rơi vào vòng vây tấn
công.”
“Diên Lục Chính Thần tự mình dẫn đội, cao thủ Trọng Liêm cung xuất ra hết,
cục diện chết chóc không hơn không kém!”
“Bọn họ lại còn không thay đổi tuyến đường?”
“Chẳng lẽ bọn họ không phái người đi dò đường sao?”
“Thật hoang đường, đây thật sự đang lấy vận mệnh toàn bộ Long tộc ra làm trò
đùa!”
“Chúa tể, cùng ta có cần nhắc nhở bọn họ không?”
Sắc mặt Thanh Sắc khó coi.
Hồi lâu sau, mới thản nhiên nói: “Không cần.”
Theo ý hắn, lần này Khương Thàn mang theo Long tộc phản bội Uy Tướng chi
nhãn, vậy nên nhận một lần dạy dỗ bằng máu.
Như vậy cũng có thể cảnh tỉnh các tộc quần và tông môn khác trong suối nguồn,
khiến cho bọn họ thấy rõ hậu quả khi rời khỏi đây nghiêm trọng đến cỡ nào.
Một vị chúa tể như hắn nhiều lắm ra mặt vào thời điểm sau cùng, cứu mười mấy
người quen cũ Khúc Vọng và Xung Diễm này ra, không hơn là được.
Theo thời gian trôi đi, trên mặt gương cuối cùng đã mất đi bóng dáng của đám
người Khương Thành.
Vậy có nghĩa rằng bọn họ đã rời khỏi phạm vi bao trùm của pháp tắc, lập tức sẽ
đối diện trực tiếp với Diên Lục Chính Thần.
Nghĩ đến đây, rất nhiều Hư Vương và Hư Tướng đồng thời không nhịn được trở
nên sốt ruột.
Nhưng mà bọn họ lại không hề biết, những đương sự như Khương Thành và Kỷ
Linh Hàm, Lam Đề, Lăng lại không hề sốt ruột chút nào.
Khi triệu Long tộc cuối cùng rời khỏi khu vực pháp tắc bao trùm, Diên Lục
Chính Thần cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mặt.
Hai bên trái phải và trước sau của đại quân Long tộc đều xuất hiện Thiên Thần
và Giới Thần đỉnh phong.
Tuy rằng số lượng của bọn họ kém Long tộc rất xa, nhưng thực lực tổng thể của
hơn tám mươi Thiên Thần vẫn ở trên Long tộc.
Khoảnh khắc ra sân, ba khốn trận cửu giai và mấy kết giới cấm chế không rõ
cùng ngăn cách tinh vực này ra.
Lập tức, đội ngũ xuất hiện tán loạn.
Diên Lục Chính Thần cầm một cây trường thương trong tay, phẩm giai cũng là
đế khí lăng tiên.
Hắn chậm rãi bay đến trước mặt Khương Thành, giống như hoàng đế đang lên
triều, phải gọi là uy phong tám phương.
“Thật sự không ngờ, ngươi vẫn thật ngu xuẩn khi mang theo nhiều Long tộc
như vậy đi ra tìm cái chết.”
Vẻ mặt của hắn hơi nghiền ngẫm.
“Ta đã hơi hoài nghi có phải ngươi là kẻ nằm vùng không, cố ý hại Uy Tướng
chi nhãn.”
Thành ca nhìn xung quanh, không thấy được Chính Thần khác, trong lòng hơi
thất vọng.
“Sao lại chỉ có một nhà ngươi vậy? Chính Thần và thần điện khác đâu?”
Diên Lục Chính Thần vốn còn định thi triển kỹ năng chế giễu một chút, lập tức
đã bị bùng nổ.
Có ý gì, chê Trọng Liêm cung của ta không đủ phân lượng?
Ta đường đường Chính Thần đến ‘Hầu hạ’, ngươi còn không vừa lòng sao?
“Thật sự không biết sống chết!”
Hắn không nói thêm gì nữa, trực tiếp ra tay với Khương Thành.
Hắn vừa ra tay, cùng lúc ấy Thiên Thần và Giới Thần đỉnh phong ở bên ngoài
đương nhiên cũng không nhàn rỗi.
Vì thế một trận đại chiến được rất nhiều người âm thầm chú ý đến đã nhanh
chóng bùng nổ như vậy.
Mới vừa khai chiến Khương Thành còn hơi tức giận.
Không phải bởi vì không đánh lại Chính Thần, mà hơn tám mươi Thiên Thần
kia đồng thời ra tay, khiến cho hắn không thể một mình tiêu diệt tất cả kẻ địch.
Ở trong kế hoạch ban đầu của hắn, kết quả tốt nhất chính là một mình tiêu diệt
tất cả kẻ địch.
Nếu không được, vậy dùng Kiếm đạo hoàn mỹ làm một đợt.
Như vậy nếu có chiến lợi phẩm đều sẽ thuộc về mình.
Nhưng không có cách nào, vòng vây của Trọng Liêm cung rất rải rác, hơn nữa
còn trộn lẫn với Long tộc, nên Kiếm đạo hoàn mỹ không có không gian để thi
triển.
Mà sau khi hắn và Diên Lục Chính Thần giao thủ, hơn tám mươi vị Thiên Thần
với ba mươi ngàn Giới Thần đỉnh phong đã đồng thời bị chặn lại.
Người chặn bọn họ không phải là Long tộc, mà là đám người Khúc Vọng, Xung
Diễm và Tiên Việt.
Ba ngàn người này mới vừa trở về từ Lạc Tiên đảo, bên Trọng Liêm cung
không có ai biết bọn họ cả.
Lại thêm vào việc trực tiếp tu nguyên, cho nên ngoài mặt cảnh giới không cao.
Trước đó đừng nói Diên Lục Chính Thần, kể cả Huyết Đế cũng không hề coi
trọng bọn họ.
Trong kế hoạch tác chiến đã được định ra của Trọng Liêm cung, ngay từ đầu ba
ngàn người này chưa hề được cân nhắc đến, chẳng qua chỉ được coi là hàng
tặng kèm thuận tay bị giết khi việc thành mà thôi.
Nhưng bây giờ sau khi chỗ hàng tặng kèm này ra tay, Thiên Thần và Giới Thần
đỉnh phong của Trọng Liêm cung đã mài đao xoèn xoẹt, định giết hàng loạt lập
tức cảm thấy sự hiểm ác tàn khốc trong giới tu luyện.
Là người đầu tiên khai phá ra kiếm đạo của kỷ nguyên thứ hai, thực lực của
Khúc Vọng hoàn toàn không hề thua kém gì Kỷ Linh Hàm.
Cổ kiếm trong tay lão nhân này rung lên, mới qua ba giây, Thiên Thần ở đối
diện đã không có lực đánh lại.
Vì thế hắn rất thuần thục cuốn một Thiên Thần gần đó vào trong vòng vây.
Việc này dẫn đến bất mãn mãnh liệt của Xung Diễm.
“Khúc lão nhân, đây là con mồi của ta, cút ngay!”
“Cái gì là của ta của ngươi chứ, ai cướp được thì là của người đó…”
Cảnh tượng tương tự phát sinh ở mỗi góc trên chiến trường.
Ba ngàn cao thủ giống như hổ vào bầy dê, ai nấy đều có sức chiến đấu cấp
Thánh Tôn.
Chỉ tám mươi ba Thiên Thần của Trọng Liêm cung vốn không đủ để cho họ
phân, cuối cùng rất nhiều người chỉ có thể tạm chấp nhận ngậm ngùi lựa chọn
ba mươi ngàn Giới Thần đỉnh phong kia.
Trọng Liêm cung mới vừa khai chiến đã bị đánh tan, cảnh tượng này khiến
Long tộc vốn đang luống cuống tay chân trợn tròn mắt.
Bọn họ chợt phát hiện, trận chiến này vốn không hề liên quan gì đến mình cả,
chỉ cần nhìn xem đại thần biểu diễn là được.