Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta là Hóa Quần thần quan của Thiên Hạnh Cung, phụng mệnh Cực Vọng

Chính Thần đến đây đón các vị trở về.”

Hóa Quần vừa đi lên đã đi thẳng vào vấn đề nói ra ý đến.

Vì để tìm được đám người Lưu Duyên, hắn cũng đã phí chút lực.

Sau khi đám người này đến Nguyên Tiên giới, không đến mấy tháng đã bị bắt ở

Chí Vi thánh địa, từ đó sống những ngày tháng tối tăm không có mặt trời.

Ngoại giới căn bản không có mấy người biết bọn họ đã trở về, càng không biết

tung tích của bọn họ.

Hơn nữa Tử Đình châu là địa giới của người tu tiên, không phải là địa bàn của

Thiên Hạnh cung.

Có điều cũng chỉ là phí chút sức lực mà thôi.

Một Thần Cung phát động toàn lực, điều đó có nghĩa là hàng nghìn thần quan

cùng thi triển sở trường, hàng ngàn tông môn và tộc quần dốc toàn bộ sức lực,

hàng nghìn thần sứ và bộ hạ vì đó bôn ba.

Đó là lực lượng rộng lớn cỡ nào chứ?

Cho dù người từng nhìn thấy đám người Lưu Duyên và Thiên Lâm chỉ có một

người cũng co thể bị điều tra ra từng chút một.

Sau đó lần theo quỹ đạo hành động lúc trước của bọn họ, cuối cùng cũng đã tìm

được Chí Vi thánh địa.

Nhìn bề ngoài, người tìm được bọn họ là năm mươi vị thần quan và thần sứ này.

Thực ra sau lưng ẩn chứa sự cố gắng của vô số người.

“Đón bọ ta trở về?”

Có lẽ là quanh năm luyện đan luyện đến vô cảm rồi, đám người Lưu Duyên và

Thái Hành đều đã sắp quên đi suy nghĩ, đến nỗi trong thời gian ngắn không tiêu

hóa được câu nói này.

Mà Huyễn Chí và Huyễn Du ở một bên lại mang sắc mặt đại biến.

Đột nhiên xông đến một đám thần quan, vốn dĩ bọn họ còn suy đoán rốt cuộc đã

xảy ra chuyện lớn gì.

Nằm mơ cũng không ngờ rằng lại là đến vì đám người Lưu Duyên và Thiên

Lâm.

Những Đế Đan Sư này chỉ là Đạo Thánh Đạo Tôn nhỏ bé mà thôi mà, sao có

thể kinh động đến Thiên Thần đích thân đến đây?

Lúc này, bọn họ hối hận đến xanh cả ruột.

Sớm biết sau lưng bọn họ còn có chỗ dựa vững chắc đáng sợ như thế, khi xưa

nói cái gì cũng không dám đối xử như vậy.

Nhưng chuyện cũng đã làm rồi, bây giờ diệt khẩu trước mặt cũng đã muộn rồi,

chỉ có thể nghĩ cách lừa qua.

“Không biết các vị Thượng Thần tìm bọn họ có chuyện gì thế?”

“Bọn họ đã gia nhập Chí Vi thánh địa của bọn ta được một khoảng thời gian rồi,

luôn sống như cá gặp nước đấy.”

“Chỉ là bọn họ u mê luyện đan không thể tự rút ra được, không muốn giao lưu

với mọi người, ngược lại khiến các vị Thượng Thần chê cười rồi.”

“Bọn ta muốn bọn họ nghỉ ngơi một chút, nhưng các ngươi cũng thấy rồi đấy,

tính cách của luyện đan sư chính là cổ quái như vậy, ha ha…”

Lưu Duyên và Thiên Lâm cuối cùng cũng tỉnh thần lại.

Nghe thấy những lời vô sỉ này của bọn họ, sự phẫn nộ trong lòng cuối cùng

cũng lại vọt lên lần nữa.

Đang muốn nghiêm giọng vạch trần, nhưng ngay sau đó trong đầu lại vang lên

ong ong.

Đám người Huyễn Chí và Huyễn Du âm thầm phát động nô ấn, bọn họ căn bản

không có cơ hội mở miệng.

Có điều Hóa Quần thần quan cũng không phải người đơn thuần gì.

Sống nhiều năm như thế, cảnh tượng gì mà hắn chưa gặp qua.

Tiếng “đan nô” vừa rồi kia của Huyễn Tàng, hắn đã nghe rõ ràng rồi.

“Ồ? U mê luyện đan, sống như cá gặp nước?”

Ánh mắt như chim ưng của hắn từ trên mặt một đám cấp cao thánh địa chậm rãi

quét qua, mang theo ý dò xét nồng đậm.

“Đúng thế đúng thế!”

“Các vị luyện đan sư ở chỗ bọn ta sống rất tốt đấy, không muốn đi đâu cả.”

Huyễn Chí còn bày ra một khuôn mặt tươi cười.

“Dựa theo quy tắc của giới tu luyện, đã gia nhập một tông môn đó chính là

người của tông môn đó.”

“Người ngoài… Khụ khụ, ta không phải là nói ngươi là người ngoài nhé… Chỉ

là người ngoài cuộc nhúng tay vào dường như có hơi không thỏa đáng.”

“Nếu như cưỡng hành dẫn bọn họ đi, phá hoại quy tắc… khó tránh có hơi mất

thể thống…”

“Vậy sao?”

Hóa Quần cười lạnh một tiếng, ngay sau đó thánh giới hóa thành một chiếc ô

lớn lấp lánh kim quang.

Chiếc ô đó treo lơ lửng ở trên lò luyện đan, vừa vặn đều bao trùm hết toàn bộ

đám người Lưu Duyên và Thiên Lâm Bắc Hà ở trong phạm vi.

Vẫn chưa đợi Huyễn Chí và Huyễn Du kinh hô đã thấy trên đỉnh đầu đám người

này đột nhiên có hơn hai mươi mảnh tròn màu trắng to cỡ móng tay bay ra.

Tấm tròn đó không phải ngọc cũng không phải vàng, dưới sự chiếu rọi kim

quang của chiếc ô lớn, lại lấp lóe ra những tầng ảo ảnh quỷ dị.

Ngay sau đó tiếng rên rỉ vang lên, ảo ảnh rít lên một trận thê lương, hóa thành

từng đạo khói xanh, biến mất trong hư không.

Đám người Huyễn Chí và Huyễn Du phía sau sắc mặt đột nhiên trắng bệch như

gặp lôi kích.

Những tấm tròn màu trắng kia chính là “nô ấn” bọn họ gieo ở trong cơ thể đám

người Lưu Duyên, kí thác một sợi phân hồn của bọn họ.

Bây giờ nô ấn bị diệt, phân hồn cũng bị phá hủy theo, thần hồn của bọn họ đã bị

phản phệ.

Có điều chuyện càng nghiêm trọng hơn vẫn ở phía sau.

Sau khi nô ấn biến mất, đám người Lưu Duyên và Thiên Lâm, Thái Hành đã

khôi phục tự do.

Đến bây giờ bọn họ vẫn không biết đám người Hóa Quần là ai, cũng không biết

Thiên Hạnh cung có lai lịch gì.

Nhưng oán khí và hận ý những năm nay quả thực đã quá sâu, không thể nhịn

thêm một giây nào nữa.

“Bọn họ nói dối!”

“Những tạp chủng này đã nô dịch bọn ta nhiều năm rồi!”

“Ép bọn ta trở thành con rối luyện đan, ngày đêm không nghỉ, động một tí là

trừng phạt! Đáng hận! Đáng giận!”

Hóa Quần thu lại thánh giới, hững hờ nhìn xuống dưới một đám cấp cao thánh

địa.

Đám người Huyễn Chí, Huyễn Du đã điên cuồng dập đầu.

Còn Huyễn Tàng chỉ còn hơi tàn ở nơi không xa lại mang sắc mặt như màu đất.

“Tha mạng, xin tha mạng!”

“Bọn ta cũng không phải cố ý đâu.”

“Nếu như sớm biết bọn họ là người của Thiên Hạnh cung, bọn ta nói gì cũng

không dám như vậy, nhất định sẽ đối đãi như tiền bối!”

“Thực ra ý định ban đầu của bọn ta cũng là tốt cho bọn họ mà…”

Hóa Quần thần quan thậm chí đã lười giao lưu với những người này thêm nữa.

Hắn chỉ liếc nhìn mười bốn tên Giới Thần Sứ đỉnh phong phía sau kia một cái,

hai người phía sau ngầm hiểu ý.

Thế là ngay sau đó, mười bốn thánh giới đỉnh phong mênh mông rộng lớn tàn

sát bừa bãi xuất hiện.

Trong điện vang lên tiếng kêu thảm liên tục không ngừng.

Mà tiếng kêu thảm này rất nhanh đã lan ra ngoài điện.

Đối với Chí Vi thánh địa mà nói, đây chính là ngày tận thế.

Đám người Huyễn Chí và Huyễn Du không phải là chưa từng nghĩ đến muốn

chống lại.

Nhưng chênh lệch thực lực quá lớn.

Thánh địa của bọn họ tổng cộng cũng chỉ có ba Thánh Chủ bình thường, các

trưởng lão còn lại chỉ là Đạo Thần.

Mà chuyện bây giờ đối mặt lại là sự tàn sát của mười bốn Giới Thần đỉnh

phong.

Đây hoàn toàn chính là một trận đả kích nghiền ép.

Bọn họ lúc này giống như đám người Lưu Duyên, Thiên Lâm khi xưa gặp phải

bản thân bọn họ, yếu ớt đến không có chút lực phản kháng nào.

Hóa Quần thần quan không thèm để ý đến bọn họ.

Mà bay thẳng đến trước mặt đám người Lưu Duyên.

Mặc dù không quen biết, nhưng ánh mắt đám người tràn đầy cảm kích.

“Đa tạ tiền bối cứu giúp!”

“Ơn này suốt đời khó quên…”

Hóa Quần khoát tay.

“Các ngươi cũng không cần xưng ta là tiền bối. Tính ra ta và các ngươi cũng coi

như là cùng chung một nơi, còn là hậu bối của các ngươi.”

Đám người chợt sửng sốt.

“Không biết lời này của các hạ có ý gì?”

Hóa Quần thản nhiên nói: “Cung chủ của Thiên Hành cung ta Cực Vọng Chính

Thần, chính là Huyền Đế của Thiên Cung lúc trước.”

“Hả?”

Cuối cùng đám người cùng đã yên tâm, trong lòng cũng là trăm cảm xúc lẫn

lộn.

“Vậy mà lại là Huyền Đế đến cứu bọn ta sao?”

“Thật là ông trời có mắt, lần này thật là may mà có lão nhân gia hắn.”

Hóa Quần thần quan rất muốn nói, đúng thế, bọn ta là đặc biệt đến cứu ngươi

đó.

Nhưng nhiệm vụ trước mặt vẫn phải bàn giao với Khương Thành đấy, muốn

giấu cũng không giấu được.

Chỉ có thể nói thật ra chân tướng.

“Khụ! Là Khương Thành phó thác Cực Vọng Chính Thần tìm kiếm các ngươi,

cho nên bọn ta mới được phái đến đây.”

“Bây giờ các ngươi có hai lựa chọn.”

“Hoặc là, bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp Khương Thành.”

“Hoặc là, gia nhập vào Thiên Hạnh cung bọn ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK