Không có nó thì họ vẫn có thể thuận lợi nặn lại huyền thể, đột phá đến Đế
Huyền cảnh.
Nhưng đối với Khương Thành thì vấn đề này khá lớn.
Hiện giờ tầng thứ sáu bị phong bế, hắn cũng không thể đi lên được, vậy há
chẳng phải không thể đột phá nổi à?
“Không được, ta phải nghĩ cách chủ động lên đó một chuyến.”
Có ma mới biết bao giờ tên Chung Thác kia mới định xuống chịu chết.
Nếu hắn định chờ một chục ngàn năm thì minh cũng phải chờ chục ngàn năm à?
Mà nhỡ đâu tận trăm ngàn năm thì sao?
Lúc đấy hoa cũng tàn rồi.
Không có ký hiệu thông hành, sau cùng hắn chú ý tới phân thân của Chung
Thác.
Thân là phân thân của Chung Thác, chắc là bọn chúng có thể trà trộn vào tầng
thứ sáu nhỉ?
Biết được Khương hiền giả muốn chủ động “thân chinh” tầng thứ sáu, Tân
Linh, Thân Lương và mọi người vội vàng tới khuyên ngăn.
“Khương hiền giả, tầng thứ sáu là địa bàn của đối phương, đầm rồng hang hổ
nguy cơ trùng trùng.”
“Đúng vậy, hơn nữa tầng thứ sáu còn có Ảnh tộc thường lui tới.”
“Đất trống ở tầng thứ sáu nhiều lắm, bất lợi cho chiến đấu.”
“Sao không chờ hắn chủ động đánh tới đây?”
Khương Thành cũng lười giải thích, trực tiếp sờ lên bạch thạch đeo trước ngực,
mượn danh nghĩa A Linh dùng tạm vậy.
“Đây là ý của thần Bạch Huyền.”
Hả chuyện này…
Mọi người lập tức đổi giọng.
“Đại hiền giả thân chinh có ý nghĩa phi phàm, trận chiến này tất thắng không
cần bàn cãi.”
“Lần này hành động bất ngờ, có thể nói là nét bút của thần, nhất định sẽ đánh
cho Chung Thác không kịp trở tay.”
“Tộc Bạch Huyền ta nào có thói quen bị động phòng ngự, đương nhiên phải chủ
động tiến công mới phù hợp với khí chất của tộc ta.”
“Đánh ra, chắc chắn phải đánh ra.”
“Đúng vậy, lão phu vừa bói một quẻ, chuyến này đại cát.”
“Bọn ta muốn theo đại hiền giả xuất chinh…”
Khương Thành bĩu môi, liếc nhìn đám bô lão “gió chiều nào xoay chiều đấy”.
Đúng là danh tiếng A Linh còn hơn một trăm câu nói của hắn nữa.
“Các ngươi bớt bớt đi.”
“Mang theo các ngươi đi, ta lại phải phân tâm bảo hộ các ngươi, cần gì phải
vậy?”
“Khụ khụ…”
Nghe đau lòng ghê gớm, vẻ mặt mọi người hơi lúng túng.
“Ờ thì bọn ta cũng chỉ có lòng đánh giặc thôi mà.”
“Đúng vậy, chúng ta tha thiết muốn báo đáp dân tộc, chắn chắn thần Bạch
Huyền có thể cảm nhận được.”
Khương Thành không muốn chung sống với đám mặt dày mày dạn này nữa.
Lần hành động này, hắn chỉ dẫn Lê Hàn Ngọc theo.
Nguyên nhân rất đơn giản, hai con chó là do nàng thuần phục, dễ dàng khống
chế.
Hai người hai chó rất nhanh đã đi tới cửa thông đạo tầng ba, thông đạo hướng
đến tầng hai, bốn, năm đều mở.
Duy chỉ có cửa thông hướng tầng sáu là đóng thật chặt.
Khương Thành gật đầu với Lê Hàn Ngọc, nàng bèn thúc hai phân thân của
Chung Thác đi về phía cánh cửa.
Ngay khi hai phân thân tiếp cận lối vào tầng thứ sáu trong phạm vi ba trượng,
một khung cảnh thần kỳ xảy ra.
Cánh cửa tầng sáu cứ thế tự động mở ra.
Thật ra chuyện này cũng rất bình thường.
Ký hiệu thông hành để vào cửa tầng sáu là Chung Thác tự đánh dấu lên mỗi
người.
Mà bản thân ký hiệu cũng phải mang khí tức của hắn mới có hiệu lực được.
Luận về khí tức của hắn thì còn gì có thể thuần khiết hơn phân thân nữa.
“Hóa ra lại dễ thế à?”
Khương Thành ngẩn ra, biết sớm thì mình đã chẳng chờ ở dưới này lâu vậy.
Khi bắt được phân thân thứ nhất là có thể đi lên rồi mà.
Mang theo hai cái phân thân, hai người đi xuyên qua, cứ thế mà bước vào tầng
thứ sáu.
So với tầng thứ ba thì huyền khí ở tầng này nồng nặc hơn gấp mấy lần nhưng
quy tắc thiên địa lại mỏng manh hơn rất nhiều.
“Ai đó?”
“Cửa vào tầng thứ sáu đã phong bế cả trăm năm, ai dám xông vào?”
“Giết chết không tha.”
Cửa ải này còn có người trông coi à?
Trong chớp mắt đã có một đám cao thủ của ba tộc vây quanh.
Trong đó có Thiên Huyền cảnh, còn có hơn mười vị Đế Huyền cảnh.
Dù sao cũng là cánh cửa trọng yếu, có trọng binh gác cũng là chuyện bình
thường.
Nhưng khiến Khương Thành vô cùng bất ngờ là tên mập đứng ở trung tâm thế
mà lại chỉ có Địa Huyền cảnh nhị trọng.
Chuyện gì vậy trời?
Chỉ thấy hình thể tên này như một núi thịt, trên gương mặt tròn to như cái mâm,
ngũ quan đều chụm hết vào một vùng nhỏ ở giữa.
Cho nên mắt cũng híp cả lại, chỉ có thể nhìn thấy một tí kiêu ngạo hống hách.
Khương Thành bay đến trước mặt, đối phương cũng chẳng biết hắn nhưng nhìn
hắn thì thấy rất khó ở.
“Sao trên đời còn có người đẹp hơn Chung đại ca của ta được?”
“Bắt tên này về nghiêm hình tra tấn.”
“Đại ca ta đã hạ lệnh phong tỏa cửa ải cả trăm năm nay, xem xem chúng làm thế
nào ra vào trái phép được.”
Hắn ra lệnh một tiếng, hơn mười tên Đế Huyền cảnh xung quanh lập tức nhận
lệnh, tất cả đều xông về phía Khương Thành.
Thân là Đế Huyền cảnh, Địa Huyền cảnh đứng trước mặt họ chỉ là con kiến hôi
mà thôi.
Phất tay một cái là có thể tiêu diệt một đám.
Nhưng họ lại phải nghe theo lời của tên mập này.
Nguyên nhân rất đơn giản, tên mập Bàng Hải này là bạn của Chung Thác.
Có người nói khi Chung Thác còn nhỏ bị đối xử lạnh nhạt, duy chỉ có tên Bàng
Hải ăn chơi trác táng bị người ta chán ghét ruồng rẫy này có thể chơi cùng với
hắn.
Nhưng cũng giống như đại bộ phận vị diện chi tử, bạn bè bên cạnh rất nhanh đã
không còn theo kịp tiết tấu của hắn nữa.
Tư chất tu luyện của Bàng Hải cực kém, cảnh giới Địa Huyền cảnh đều do sau
này Chung Thác cố ý sai người chiếu cố hắn, vô số tài nguyên chồng chất gánh
còng lưng mới nâng lên được.
Sau khi phi thăng đến thượng tầng, Bàng Hải lập tức chiếm được quyền vị cực
cao.
Làm bạn bè của Đế Tôn chính là địa vị dưới một người trên vạn người.
Hắn vốn là một tên quý tử quần là áo lượt, hôm nay đã thành vua một cõi, có
thể thấy tác phong hoang đường đến mức nào.
Mỗi ngày mang theo một đám Đế Huyền cảnh hoành hành ngang ngược, ở
Huyền giới ta cần ta cứ lấy, để vơ vét mỹ nhân và trân bảo mà tùy ý diệt tộc,
phô hết huy phong.
Mà bản thân Chung Thác biết rõ như vậy nhưng vẫn lấy cớ “bồi thường” cho
huynh đệ, mắt nhắm mắt mở bỏ qua, cực kỳ dung túng.
Cao thủ ba tộc nào dám không nghe hắn?
Nhưng khi bọn chúng giết tới bên cạnh Khương Thành mới chợt thấy được Lê
Hàn Ngọc và hai phân thân đế tôn đang quỳ rạp trên đất.
Lần này, mọi người sợ đến hồn phi phách lạc.
“Đế tôn!”
“Trời đựu!”
“Là hắn! Thật sự là hắn, khí tức giống nhau!”
Chẳng cần Khương Thành xuất thủ, những cao thủ ba tộc như chạy như trốn
chết mà bay về.
Bàng Hải đang nằm trên giường lớn, được mỹ nữ hầu hạ, còn đang chờ Khương
Thành bị áp giải tới đây.
Vừa nhìn thấy cao thủ ba tộc tay không quay về, nhất thời giận dữ.
“Các ngươi làm ăn kiểu gì đấy?”
“Có mỗi tên tiểu tặc như vậy mà cũng không bắt được, các ngươi còn có tác
dụng gì?”
Một tên Đế Huyền cửu trọng hoảng hốt giải thích: “Hắn, hắn là Khương
Thành!”
Bàng Hải chẳng bận tâm, “Khương Thành thì sao, trước mặt Chung đại ca ta
cũng chỉ là sâu bọ thôi.”
Hắn vừa dứt lời thì thấy được Lê Hàn Ngọc và hai tên phân thân của đế tôn
đang quỳ rạp dưới đất.
Nhất thời vẻ mặt tên này trở nên cực kỳ đặc sắc.
Khi thì nghi hoặc, khi thì khiếp sợ, khi thì hoảng loạn…
Cuối cùng, hắn lại dừng lại trên người Lê Hàn Ngọc, bị dung mạo tuyệt thế của
nàng mê hoặc.
Chỉ thấy tên mập xoa tay, núi thịt rung rung, từ từ bò dậy từ trên giường lớn.
Cười hề hề hai tiếng: “Tiểu mỹ nhân là ai thế? Sao lại dắt phân thân của đại ca
ta tới đây?”
“Dám làm chuyện nhục nhã thế này là tội tày trời đấy.”
Hắn lạch bạch lê thân thể to lớn, đi về phía Lê Hàn Ngọc.
“Nếu không có ca ca đây xin cho ngươi thì kết cục của ngươi sẽ rất thảm đấy.”