thành Cổ Thánh.
Hoặc là tiếp nhận đạo ấn, trở thành một nhánh của Thiên Đạo.
Những cái đó đều đã được xem như là cảnh giới cao hơn rồi.
Ngoài ra thì chẳng còn cách nào khác.
Nhưng giờ đây, Khương Thành chưa đến Thánh Tôn mà đã đột phá được cái
cận trên này rồi.
“Xem ra, tác dụng của việc dung hòa huyền văn và đạo tâm còn lớn hơn so với
tưởng tượng của ta nữa.”
Bản thân ca này của hiểu rõ được ý nghĩa bên trong đó.
Đạo được thăng cấp, đầu tiên sẽ giúp thánh giới mạnh hơn so với của những
người cùng cảnh giới khác.
Kèm theo đó là uy lực của nguyên thuật thường được sử dụng cũng sẽ trở nên
mạnh hơn.
Dẫu sao thì thánh giới cũng có thể gia trì cho công kích căn nguyên kia mà.
Kế đến, sau này nếu thăng cấp lên Cổ Thánh, căn cơ cũng sẽ vững chắc hơn rất
nhiều so với những người khác.
Tốn khoảng gần ba năm, cuối cùng Khương Thành cũng đã bổ sung đủ đến cận
trên của đạo tâm, khiến nó lại trở về trạng thái viên mãn.
Tiếp sau đó, hắn nhấn chọn huyền văn thứ hai.
Ngay sau khi huyền văn kiếm thăng lên thập thất trọng, quả cầu tròn đen trắng
lại mất cân bằng lần nữa.
“Lại đến nữa hả?”
Ngộ đạo tiên thụ cũng lại ra tay, giới hạn đạo tâm của hắn lại tiếp tục bị cưỡng
chế tăng lên.
Nhưng có lẽ vì đây là lần thứ hai, quả cầu tròn đen trắng kia hiển nhiên đã quen
hơn một chút nên trình độ không ổn định của lần này không hề kịch liệt như lần
trước.
Sau khi đã bình tĩnh, quả nhiên giới hạn đạo tâm của hắn lại có một khoảng
không để tăng thêm.
Theo một ý nghĩa nào đó, đạo tâm không viên mãn, cũng xem như hắn bị rớt từ
Thánh Chủ đỉnh phong xuống.
Nhưng sức chiến đấu lại không hề giảm sút, mà ngược lại còn tăng lên.
Lần này Khương Thành không lặp lại thao tác lần trước, thay vào đó, hắn nhấn
nút cho hết chín mươi tám huyền văn còn lại lên luôn thập thất trọng.
Và trong cái quá trình này, quả cầu tròn màu đen trắng và ngộ đạo tiên thụ cũng
liên tục hoạt động.
Một bên không ngừng rung chấn, một bên thì liên tục xoa dịu.
Trong cái vòng tuần hoàn cân bằng rồi lại mất cân bằng này, giới hạn đạo tâm
của hắn dần được nâng lên.
Đến khoảng bảy mươi mấy tám chục lần thì quả cầu màu đen trắng cũng dần
yên tĩnh lại.
Bởi vì nó đã quen được với huyền văn thập thất trọng, đạt đến sự cân bằng ổn
định, không cần ngộ đạo tiên thụ phải đứng ra thăng cấp đạo tâm nữa.
Bên ngoài nhìn vào, quả cầu tròn cũng không lớn là bao, nhưng kết cấu ở bên
trong đã khác một trời một vực so với lúc ban đầu rồi.
Ngay sau khi một trăm huyền văn đều được nâng hết lên thập thất trọng, giới
hạn đạo tâm của hắn cũng đã vượt xa so với trước đó gấp năm lần!
Vốn dĩ thánh giới quy tắc của Khương Thành đã cao cấp hơn thánh giới của
những người khác rồi.
Nhưng giờ đây, nó lại còn mạnh gấp năm lần dựa trên cái cơ sở đó, hệ quả kéo
theo là sức chiến đấu tăng vọt đột ngột.
Trong tương lai có phải đối mặt với những Thánh Tôn và Thiên Thần khác thì
hắn còn chẳng cần sử dùng đến nguyên thuật, cứ trực tiếp dùng thánh giới đụng
độ là đã có thể nghiền ép được kẻ địch rồi.
“May mà có được một viên đạo hạch dùng mãi không hết.”
“Nếu không nhiều đạo như thế, ta biết đi đâu kiếm đây chứ?”
“Xem ra lần này phải cảm ơn Tiên Mẫu đã giúp đỡ rồi.”
Hơn trăm năm sau đó, hắn vẫn luôn chìm đắm trong việc hấp thu đạo hạch,
hoàn toàn bỏ mặc những chuyện bên ngoài.
Cuối cùng, khi viên đạo hạch chỉ còn lại mười phần trăm, đạo tâm của hắn cuối
cùng đã viên mãn.
“Mười phần trăm còn lại này đợi mai sau thăng lên huyền văn thập bát trọng rồi
lại dùng.”
Sau đó, hắn bắt đầu tiến công lên cảnh giới Thánh Tôn.
Cả quả trình này chẳng hề gặp chút trắc trở nào, dưới tình huống quy tắc, tiên
lực, thần hồn và đạo tâm đều vững vàng đạt chuẩn thì việc đột phá vốn là một
chuyện hiển nhiên như trăng đến rằm trăng tròn.
Thành trì cảnh giới rầm rầm vỡ nát, hắn tựa như mở ra một cánh cửa hoàn toàn
mới vậy.
Quà tặng của quy tắc thiên địa cũng đến đúng hẹn.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng đạo tâm của bản thân đang trải qua một lần thăng
hoa mà trước nay chưa từng có.
Đồng thời, thánh giới vượt xa giới hạn của những Thánh Tôn bình thường kia
của hắn cũng tự động hiện lên.
Trước khi những người khác trong Phi Tiên môn bị động tĩnh này chấn động thì
quả cầu tròn màu đen trắng và thánh giới đã đồng loạt hiện ra hai cái ảo ảnh.
Nó giống như hai hóa thân đặc biệt vậy.
Ảo ảnh của thánh giới đột ngột thu nhỏ, bay vào trong quả cầu tròn màu đen
trắng.
Ảo ảnh của quả cầu cũng bành trướng dữ dội, lao vào trong chính giữa thánh
giới.
Giữa cả hai hoàn thành một mối liên hệ hoàn toàn mới.
Trước lúc đó, mặc dù thúc giục đạo tâm có thể lấy ra thánh giới, thao túng thánh
giới, nhưng nó giống như đang triệu hồi và thao túng một vật ngoài thân vậy.
Nhưng giờ đây, hai thứ này đã dung hòa với nhau, không phân ta ngươi nữa.
Chỉ với một ý nghĩ, hắn đã biến thánh giới vốn tựa như lĩnh vực trở thành một
thanh trường kiếm sắc bén lạnh thấu xương.
Lại một ý nghĩ nữa, trường kiếm hóa thành làn sương mờ, bao trùm lấy cả
người hắn.
Lúc các tu sĩ ở hạ giới tu luyện thường luôn theo đuổi sự hợp nhất giữa người
và trời, còn các Thánh Tôn thì lại là hợp nhất với đạo.
Đây cũng là “hợp đạo” dựa trên một ý nghĩa nào đó.
Cùng một đạo, sau khi trải qua “hợp đạo”, uy lực cũng sẽ vượt xa những Thánh
Chủ đỉnh phong khác mấy lần.
Đến bước này, Khương Thành bỗng có một cảm tưởng kỳ diệu đầy khó hiểu
rằng phía trước đã chẳng còn đường để đi nữa rồi.
Đúng vậy, Thánh Tôn chính là điểm cuối.
Sau khi hợp đạo, tiên nhân đã hết không gian để tiếp tục phát triển.
Khương Thành lại càng thấm thía những lời nói kia của Vô Định Cổ Thánh.
Nếu như ví von tu luyện như leo núi, vậy lúc tu sĩ đạt đến Thánh Tôn, cũng xem
như đã đến đỉnh núi rồi.
Muốn tiếp tục tiến về phía trước, hoặc là đổi một ngọn núi càng cao hơn, ví dụ
như Thiên Đạo.
Đây cũng là nguyên nhân những Thánh Tôn kia lại ráo riết tranh giành đạo ấn.
Hoặc là chuyển hóa đạo thành căn nguyên, bản thân mình tự bắc thêm thang,
mở ra một con đường hoàn toàn mới.
Đây là lựa chọn của Chiến Đế và Vô Định Cổ Thánh.
Khương Thành không có quá nhiều khái niệm về thời gian, bởi vì lúc này hắn
đã nghênh đón lôi kiếp rồi.
Ngay giờ phút này, cả Tiên Võ châu bỗng nhiên chìm vào trong bóng tối.
Đó không phải là do trời sụp tối, mà là vô số đám mây đen đã che lấp ánh sáng
mặt trời, dáng vẻ như sắp nghiền nát và phá hủy toàn bộ Tiên Võ châu.
Cái loại tối đen kia không chỉ cản trở tầm nhìn, thậm chí còn khiến cho thần hồn
không thể cảm nhận được bất cứ sự tồn tại nào.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì thế?”
Sau khi mọi người mở miệng nói chuyện thì mới phát hiện, bản thân đã không
còn nghe thấy âm thanh nữa.
Cái cảm giác ngột ngạt và bức bối đến tận cùng khiến cho lòng người bất an đến
mức gần như sụp đổ.
Nhưng đây mới chỉ là giai đoạn ủ của lôi kiếp mà thôi.
Người duy nhất có thể xuyên thấu sự che phủ của Thiên Đạo, nhìn thấu mọi thứ
là Vô Định Cổ Thánh đang ngồi xếp bằng ở trên đỉnh mây xa xôi.
Sau khi phát giác được tình huống của Khương Thành, hắn cũng phải lộ ra vẻ
mặt ngạc nhiên, lấy làm lạ.
“Chỉ mới qua hơn trăm năm mà đạo tâm của hắn đã trở nên mạnh như thế rồi
sao?”
“Xem ra ta đánh giá hắn quá thấp rồi!”
“Có lẽ, hắn sẽ trở thành người đầu tiên thành công…”
Đùng đoàng đoàng!
Tiếng sấm rền vang chạm đến mỗi một người đang ở trong góc tối.
Tia chớp xé rách chân trời, cuối cùng chiếu sáng Khương Thành đang ở trên
cao.
“Là Khương chưởng môn!”
Mọi người trong Phi Tiên môn ở bên dưới cũng hô lên đầy kinh ngạc.
Đám người Quy Tàng và Lưu Duyên vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Có chuyện gì thế này?”
“Địch tập kích hả?”
Đám người Ngộ Sơn và Trường Dương cũng xem như có kinh nghiệm.
“Đây là thiên kiếp, xem ra sư tôn lại đột phá rồi.”
“Hẳn đột phá Thánh Tôn nhỉ?”
“Thánh Tôn đỉnh phong thực chất vẫn là cảnh giới Thánh chủ, khi đột phá sẽ
không gây ra động tĩnh lớn như thế này.”
“Chỉ có Thánh Tôn mới có được sự thay đổi như thế.”
“Thật khó tin, chỉ trong hơn trăm năm ngắn ngủi, hắn lại trực tiếp bỏ qua Thánh
Chủ đỉnh phong, đột phá lên thẳng Thánh Tôn.”