Di sâu sắc nhìn thoáng qua những Tiên nhân và các tộc sinh linh bốn phía.
“Biết vì sao năm đó bọn họ có thể xuất hiện ở Lạc Tiên đảo không?”
“Vì sao?”
“Hẳn là ngươi còn nhớ ta từng nói, những sản phẩm thất bại như chúng ta được
chế tạo ra, đều có sẵn thiên phú khác biệt với Tộc quần nhỉ?”
Khương Thành hơi giật mình, sau đó đột nhiên trợn to mắt, bởi vì hiểu được ý
của hắn.
“Ngươi nói…. thiên phú này đến từ bọn họ?”
“Đúng vậy.”
Giọng nói của Di trở nên đều có chút mờ ảo.
“Năm đó bọn họ đều là người nổi bật từ mỗi Tộc quần, hoặc là thiên tài đứng
đầu thời đại nào đó, sở dĩ có thể lưu lạc đến Lạc Tiên đảo đều không phải là
trùng hợp, mà là các Giáng Thần giả cố ý làm.”
“Tác dụng của bọn họ ở trên đảo, chính là bị thu thập thiên phú, dùng thiên phú
đó để đắp nặn Chân Thần. Chỉ là bản thân bọn họ cũng không biết mà thôi,
thậm chí bọn họ cũng không biết bản thân luôn bị Giáng Thần giả nhìn nhắm
vào.”
Xùy!
Lượng thông tin lớn này khiến cho Thành ca cũng không nhịn được hít ngược
khí lạnh.
Cảm thấy hơn chục ngàn sinh linh có thực lực cường hãn đó, tất cả đều chỉ là tài
liệu bị cầm tù nuôi dưỡng mà thôi.
Hơn một nghìn đệ tử Phi Tiên môn cuối cùng cũng lưu lạc đến đảo này một
cách ‘ngoài ý muốn’, sau lưng thúc đẩy cũng là Giáng Thần giả?
Cho dù thoạt nhìn không có bất kì thương tổn gì đối với bọn họ, Thành ca vẫn
không thể không vui mừng.
May mà bản thân chạm vào pháp tắc tuần hoàn thiên địa, khiến cho pháp tắc
chấn động, tạo ra một khe hở cho đệ tử xông ra.
“Thiên phú như thế nào có thể bị thu thập?”
Di bất đắc dĩ địa lắc đầu.
“Cái này ta cũng không rõ.”
“Đảo này vô cùng ảo diệu, theo ta phỏng đoán, nó hấp thu chuyển hóa pháp tắc
tuần hoàn thiên địa chính là vì để hỗ trợ thu thập thiên phú.”
“Chẳng qua, hiện tại bị chúng ta xem như vũ khí chiến tranh tiến công Tu Thần
lưu.”
Trong nhất thời Khương Thành cũng không biết nên đánh giá như thế nào.
Thứ còn lại trong nội tâm chỉ có đầy chấn động.
Cái tên Giáng Thần giả này, trước đó rất sớm hắn đã nghe qua, nhưng mãi đến
giờ phút này, cuối cùng mới ý thức được phân lượng của ba chữ này nặng bao
nhiêu.
Ở trước mặt bọn họ, Tiên Mẫu đại biểu cho Thiên Đạo hình như cũng chưa tối
cao như vậy.
“Vì sao Giáng Thần giả không ở Lạc Tiên đảo?”
Di xòe tay: “Vậy phải hỏi bản thân bọn họ.”
“Bọn họ là một đám người?”
“Đúng vậy.”
“Bọn họ mạnh như vậy, vì sao ở ba kỷ nguyên cũng không để lại truyền thuyết
gì?”
Cẩn thận ngẫm lại, với năng lực của Giáng Thần giả, muốn làm chút chuyện lớn
kinh thiên động địa hẳn là dễ dàng nhỉ?
Nhưng hiện tại Khương Thành tiếp xúc qua cao thủ của ba kỷ nguyên, cũng
không nghe đến ai bình thường bàn luận đến Giáng Thần giả.
Đa phần đều không biết tồn tại của bọn họ.
“Cái này cũng quá khiêm tốn rồi ha?”
Di thản nhiên nói: “Mục tiêu của bọn họ cũng không phải là chinh phục vị diện
này, cũng không phải cướp lấy Thiên Đạo, mà là tiến thêm một bước, siêu thoát
ngoài vị diện.”
“Bình thường chỉ lo chế tạo Thần ra như thế nào cho càng hoàn hảo hơn, căn
bản không để ý tới sự hỗn loạn ở ngoại giới.”
“Cho dù là hai kỷ nguyên trước diệt thế hay là 3000 căn nguyên phân tán ra,
bọn họ đều không rời núi.”
“Nói thật, lần này bọn họ đột nhiên trợ giúp Tu Thần lưu, giao cho càn linh
châu và chính thức tham gia vào trận đại kiếp này đến ta còn thấy lạ nữa.”
“Cái này không giống phong cách của bọn họ.”
Thành ca nhún vai: “Người cũng sẽ thay đổi thôi.”
Nói xong, hắn dự định mang theo đệ tử Phi Tiên môn rời khỏi Lạc Tiên đảo.
Về phần ba nghìn sinh linh như Khúc Vọng và Xung Diệm kia, để bản thân bọn
họ lựa chọn gia nhập hay không là được, không cần phải can thiệp quá nhiều.
Di cũng không ngăn cản, chỉ là chậm rãi thở dài.
“Tính ra, thiên phú hơn mười ngàn sinh linh, ta mới đạt được chín loại.”
Con số này cực kỳ ngoài dự kiến của Thành ca.
“Mới chín loại?”
Hắn vốn còn nghĩ cho rằng đương nhiên, thiên phú hơn mười ngàn đó khẳng
định tất cả đều rót hết lên người Di.
“Sao có thể ít như vậy?”
Di lắc đầu.
“Nếu xem từng sinh linh chúng ta như mỗi dung khí, vậy thiên phú mà dung khí
này có thể cất chứa chung quy cũng có hạn.”
“Chín loại thiên phú đứng đầu tụ về một thân đã đủ kinh người rồi.”
“Chỉ là đáng tiếc, chuyển luân đăng bàn trong Lạc Tiên trì, còn có hơn vạn thiên
phú lưu hỏa không tự sáng, cho đến ngày tương lai bị dập tắt cũng khó thấy.”
“Chuyển luân đăng bàn? Thiên phú lưu hỏa?”
Thành ca nhạy bén ngửi được mùi vị của cơ duyên.
“Chẳng lẽ năm đó hàng vạn loại thiên phú mà Giáng Thần giả thu thập, đến nay
còn giữ lại?”
“Đúng vậy.”
Di dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấu ruột gan phèo phổi của hắn.
“Ngươi muốn lấy được những thiên phú đó?”
“He he.”
Thành ca chà xát tay.
“Vừa nãy ngươi cũng đã nói, đặt ở đó cũng không tự sáng, để cho ta hấp thu coi
như là tận dụng tối đa, còn tốt hơn dập tắt lãng phí!”
“Ta cũng không phải vì bản thân, mà là vì để những thiên phú lưu hỏa đó không
tịch mịch nữa.”
Nhìn tên chẳng biết xấu hổ này, Di suýt chút nữa cạn lời.
“Thiên phú của ngươi đã đủ cao rồi, vượt qua bình sinh mà ta gặp, cần gì còn đi
hấp thu thiên phú lưu hỏa?”
Hắn tùy tiện thổi phồng một cái khiến Thành ca vô cùng hưởng thụ.
Nhưng mà thứ vị ca này coi trọng hơn vẫn là lợi ích thực tế.
“Làm người phải có chí tiến thủ, há có thể thỏa mãn hiện trạng, đương nhiên ta
muốn đã tốt phải tốt hơn, nâng cao một bước.”
Di khoát tay: “Ngươi thật sự không cần cái đó.”
Thành ca trừng mắt, cũng thi triển pháp khích tướng.
“Thế nào, ngươi không nỡ?”
“Không phải chứ, tốt xấu ngươi cũng là đại lão đứng đầu, tuy rằng quá thời thời
gian rất dài, nhưng không đến mức nhỏ mọn không có tầm nhìn như vậy chứ?”
Quá, quá thời?
Di suýt chút nữa bị hắn làm nghẹt đến thở không ra hơi.
Suy nghĩ lời trong lòng của ngươi nên giấu ở trong lòng, có thể đừng nói ra
trước mặt ta hay không?
“Không phải ta không nỡ để ngươi đến Luân Chuyển Đăng Bàn, mà là thiên
phú lưu hỏa không thể mạo muội hấp thu, bằng không sao bản thân ta không
thử chứ?”
“Kỳ thật rất nhiều thiên phú xung đột với nhau, sở dĩ ta chỉ dung hợp chín loại
chính là do năm đó sau khi bọn họ thử vô số lần, cuối cùng tìm được thứ có thể
tương thích trên người ta nhiều nhất chỉ có chín loại này.”
“Hiện tại Giáng Thần giả đều không ở đây, cũng không ai giúp ngươi điều phối
thiên phú này tương thích hay không, chính ngươi đi hấp thu thật sự rất nguy
hiểm, cho dù chỉ là hơn một loại cũng có thể phá vỡ cân bằng trong cơ thể của
ngươi.”
Ý ngoài lời nói của hắn chỉ là Khương Thành không hấp thu được.
Nhưng đáng tiếc, trong từ điển của Thành ca không có ‘không được’.
Nói thật, vốn dĩ hắn cũng chỉ là có chút suy nghĩ đối với thiên phú lưu hỏa này,
cũng không phải rất chấp nhất.
Với thực lực lúc này của hắn, cho dù hơn hai thiên phú, ý nghĩa cũng không
lớn.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Di cũng không được, vậy nếu bản thân đi, chẳng phải
chính là đè ép đối phương một bậc sao?
Loại cơ hội làm màu này, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
“Lão phu tự có chừng mực, không cần ngươi quan tâm.”
“Ngươi mau dẫn ta đến chuyển luân đăng bàn đó đi!”
Di còn có thể nói cái gì?
“Ta đi rồi về.”
Khương Thành chỉ dặn dò các đệ tử Phi Tiên môn một câu đã bay vào trong
thạch điện bạch ngọc kia.
Di bị hắn ném sau lưng, khóe miệng hơi cong lên.
Vừa rồi hắn cố ý nhắc tới thiên phú lưu hỏa, cũng không phải là không lựa lời,
càng không phải là có lòng tốt tặng cơ duyên cho Khương Thành.