Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xây dựng Thê Vũ quán, Khương Thành bắt đầu chờ đợi kẻ địch chạy

đến cửa kiếm thù.

Hắn chẳng đi đâu cả, chỉ ở một cái lầu nhỏ bên hồ.

“Thái thượng hóa đạo” hai phần trước sau đều đã đưa cho Ngộ Sơn.

Nhưng mà, đám người Trường Dương và Trường Tân cũng đã từ bỏ việc tu

luyện “thần thuật”.

Bọn họ đã không còn bất cứ hi vọng gì với việc tu luyện ra linh ý nữa, chỉ có

Ngộ Sơn vẫn ngày ngày luyện công vô dụng.

Những ngày tháng rảnh rỗi sóng yên biển lặng kéo dài cả một tháng.

Thành ca có phần chịu không nỗi nữa.

“Chuyện gì vậy, ta đắc tội đồng thời nhiều Thánh Chủ như vậy sao lại chẳng có

ai đến báo thù?”

“Còn chưa kể khi tiêu diệt U Mộc tộc thì những tộc quần xung quanh cũng nên

đến xem thử chứ nhỉ?”

“Sao một chút động tĩnh cũng không có thế này?”

“Lẽ nào nhân duyên của U Mộc tộc kém đến vậy? Sống chết chẳng ai thèm lo?”

Hắn vốn không hề biết sự suy đoán của bản thân thật sự đúng.

U Mộc tộc do có đặc tính sống kí sinh, lại thêm phong cách hành sự lạ kì đời

nên chẳng hề được nhưng Mộc Tộc khác thích chút nào.

Hai bên không những không qua lại gì, ngược lại còn tích lũy thù hận.

Những Mộc tộc khác nếu biết được tin Thánh Chủ của U Mộc tộc bị tiêu diệt,

không chừng sẽ cười to, tặng cho hắn một ngọn cờ gấm nữa.

Còn về sự truy sát toàn diện của ba tông môn một liên minh kia thì quả thực rất

dữ dội.

Nhưng do bên này là địa bàn của U Mộc tộc nên những tông môn khác không

tiện can dự vào.

Khương Thành chưa rời khỏi đây xem như là biến tướng của việc “không biết

gì”.

Theo thời gian từng ngày trôi qua, ca này dần dần không ngồi yên được nữa.

“Tiếp tục như thế này không được.”

“Đã hơn một tháng rồi mà không có thu hoạch gì cả rồi.”

Hắn triệu tập Ngộ Sơn và đám người Trường Dương lại.

“Ta dự định sẽ rời khỏi đây, rừng núi xa xăm, căn bản sẽ chẳng có ai đến gây

chuyện.”

“Vậy nên tạm biệt tại đây, cáo từ!”

Mọi người ngây cả ra.

Đại lão, sóng yên biển lặng đó, không có ai đến gây chuyện chẳng phải nên vui

sao?

Tại sao ngược lại ngươi lại như không hài lòng vậy?

Ngộ Sơn lại lần nữa nước mắt lưng tròng níu giữ.

“Sư tồn, ngươi không thể bỏ rơi bọn ta được.”

“Nếu ngươi đi thì bảo bọn ta phải sống làm sao đây?”

Nhìn thấy tên này lại sắp chạy đến ôm chân mình, Thành ca liền né tránh.

“Trước giờ ra chưa từng nói sẽ nhận một đồ đệ như ngươi.”

“Hơn nữa bây giờ các ngươi đã cắm rễ ở Tiên Võ châu rồi, thái thượng hóa đạo

cũng đã cho các ngươi hết rồi, còn có gì mà không thể sống chứ?”

“Cũng không thể cứ mãi ở bên các ngươi thế này đến già được đúng không?”

Ngộ Sơn nghĩ lại thì thấy cũng phải.

Vị diện chỉ tử vốn chính là đi đến đâu cũng gây chuyện, sao có thể ở mãi ở một

chỗ năm này qua năm nọ được?

“Vậy sư tôn ngươi dự định đi đâu, bọn ta đi cùng ngươi.”

“Đi cùng ta, vậy sơn môn Thê Vũ quán mới vừa xây dựng không cần nữa à?”

“Chỉ cần có sư tôn ở đây, bất cứ nơi nào cũng là Thê Vũ quán.” Ngộ Sơn tiện

tay nịnh nọt một cách chuyên nghiệp.

Khương Thành cũng sắp bị hắn đánh bại luôn rồi.

Cái thứ trâu bò này có đá cũng đá không đi rồi.

Thế là hắn cố ý nói: “Sau khi ta đi, ta sẽ xây dựng lại Phi Tiên môn.”

“Chẳng hề có tí quan hệ gì với Thê Vũ quán của các ngươi cả, vậy nên ngươi

không cần phải đi theo ta nữa rồi.”

Nói xong, hắn phất tay áo định bay đi.

“Chờ một chút!”

Ngộ Sơn lại lần nữa đuổi đến.

“Sư tôn, ta nghĩ kĩ rồi, ta cũng muốn gia nhập Phi Tiên môn.”

Lời này vừa nói ra, đừng nói là Khương Thành, đến cả đám người Trường

Dương và Trường Linh cũng đều mang vẻ mặt sụp đổ.

Chúng ta đã ở Thê Vũ quán mấy chục tỷ năm, một lão tổ lập phái như ngươi lại

đột nhiên muốn mặc kệ theo người rồi?

Hơn nữa còn muốn gia nhập tông môn của người khác?

Chuyện này cũng kì cục quá rồi nhỉ?

“Sư tôn, ngươi thế này là vô lí quá rồi nhỉ?”

“Thê Vũ quán là do ngươi sáng lập ra, cứ thế mà vứt đi à…”

Ngộ Sơn chả thèm bận tâm vung tay: “Nếu các ngươi có cảm tình quá sâu đậm

với Thê Vũ quán thì có thể tiếp nối cái bảo tọa của Thê Vũ quán này, ta không

có ý kiến.”

“Dù sao thì chỉ là năm đó ta nổi hứng nên tùy tiện xây dựng một tiểu môn phái

mà thôi.”

“Cũng chẳng có gì mà không thể cắt đứt cả.”

Những lời nói kiểu không chịu trách nhiệm này suýt chút khiến mấy đệ tử tức

chết.

Trường Linh dựng đôi lông mày lá liễu lên, chất vấn ngay trước mặt.

“Chẳng phải lúc trước ngươi nói phải xem Thê Vũ quán là nhà, không thể quên

đi đạo thông này, phải thề bảo vệ hay sao?”

Ngộ Sơn chìa tay với vẻ mặt vô tội: “Tùy ý nói thôi mà, mỗi một tông môn đều

sẽ nói mấy lời thế này với đệ tử cả.”

“Ngươi!”

Trường Linh suýt chút bị cái tên không biết xấu hổ này chọc cho tức chết.

Nàng hít sâu một hơi, cười lạnh.

“Ta không cần biết, năm đó ngươi đã lừa ta vào.”

“Ngươi đừng có mơ mà chạy, ta sẽ không để ngươi yên đâu.”

Nàng trước giờ vẫn chẳng hề tôn kính Ngộ Sơn như ba sư huynh, quả thực là có

lí do.

Ba người Trường Dương, Trường Bách, Trường Tân đều là những đệ tử Ngộ

Sơn nghiêm túc thu nhận lúc hắn đi vân du tứ phía.

Còn Trường Linh thì bị day theo.

Có một năm, Trường Linh vẫn chỉ là một Tôn Giả tham gia báo danh ở cuộc

khảo hạch tuyển người mới của thánh địa đỉnh cấp, biểu hiện xuất chúng.

Lúc đó Ngộ Sơn vẫn là một Đạo Thần trung giai là khách mời đến xem đã động

tâm bất chính.

Trước lúc vòng ba khảo hạch kết thúc, vòng bốn vẫn chưa bắt đầu, tên này đã

mạo nhận là người phụ trách cấp cao của thánh địa.

Lừa Trường Linh nói nàng đã được chọn trước rồi, có thể gia nhập vào “Thê Vũ

quán” được đặc biệt xây dựng để chuyên môn bồi dưỡng thế hệ sau của thánh

địa để tiếp nhận sự dạy bảo càng chuyên nghiệp hơn, hưởng thụ được đãi ngộ

còn cao hơn của đệ tử chân truyền.

Trường Linh lúc đó ngây thơ chưa hiểu chuyện vốn chưa từng gặp qua nhiều

chuyện lòng người hiểm ác nên cũng tin vào lời dối trá của hắn.

Vui vẻ theo hắn rời khỏi thánh địa, rời khỏi cuộc khảo hạch, đến Thê Vũ quán

xa xôi.

Sau khi đến đó, Ngộ Sơn nếu không phải dạy dỗ một một với nàng thì cũng sắp

xếp nàng bế quan dài lâu, gọi với một cái tên hay là huấn luyện đặc biệt.

Căn bản chẳng thể gặp được ba người khác.

Cho đến một tỷ năm sau, đột nhiên khi trò chuyện cùng Trường Dương sư

huynh, Trường Linh cuối cùng mới biết được chân tướng.

Thê Vũ quán này chẳng hề có chút quan hệ nào với cuộc khảo hạch năm đó

mình tham gia cả.

Ấn tượng của nàng với Ngộ Sơn cũng tự nhiên không còn tốt nữa.

Mãi ôm trong mình sự canh cánh về ân sư và tên lừa đảo.

Bởi vì chuyện đào góc tường này bị bại lộ nên Ngộ Sơn đắc tội với thánh địa

đỉnh cao, không thể không trốn đông trốn tây, cũng không dám mở rộng quy mô

của Thê Vũ quán.

Cho đến về sau hắn trở thành Thánh Chủ, cuối cùng mới dám lộ ra chút tăm

hơi.

“Nếu ngươi đã muốn gia nhập Phi Tiên môn thì ta sẽ cùng ngươi đi.”

“Năm đó ngươi lừa ta, đừng nghĩ có thể đi là xong!”

Đối với sự uy hiếp của nàng, Ngộ Sơn không những không muộn phiền, ngược

lại còn vui mừng khôn xiết.

“Vi sư biết ngươi chu đáo nhất mà.”

“Chu đáo cái đầu quỷ nhà ngươi!” Trường Linh nhịn không được, lại lần nữa

véo tai lão đầu này.

Nhìn thấy nàng cũng quyết định gia nhập Phi Tiên môn, lại liên tưởng đến sự

thần kì của Khương Thành, Trường Dương và Trường Bách, Trường Tân nhìn

nhau một cái, cuối cùng cùng nhau gật đầu.

“Khương sư tổ, bọn ta cũng chuẩn bị gia nhập Phi Tiên môn đó.”

“Vẫn mong ngươi có thể thu nhận.”

Thành ca có phần dở khóc dở cười.

“Các ngươi thế này là qua loa quá rồi nhỉ?”

“Cơ nghiệp tông môn đang tốt đẹo, nói mất là mất à?”

Lời của hắn chỉ mới vừa nói, bên tai đã vang lên tiếng ầm ầm.

Thê Vũ quán lại bị nổ tung lên trời lần thứ ba.

Mà lần này là tự tay Ngộ Sơn Thánh Chủ ra tay.

“Bây giờ không còn cơ nghiệp nữa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK