thân phận cũng không cao.
Nhưng có lẽ bởi vì quá kích động, họ thậm chí còn dám gào thét chất vấn với cả
Thiên giai thập nhị trọng.
“Đúng, bọn ta tuyệt đối không tin!”
“Khương Thành không thể nào mạnh như thế được?”
“Nếu những cường giả đỉnh cao như các ngươi đều vẫn ở đây thì sao bọn họ có
thể chết được?”
“Dù hắn có là Ma thai đi nữa, nhiều người như vậy lẽ nào không chạy nổi một
ai hay sao?”
Thành ca ở bên phía Phi Tiên minh xa xôi kia chờ đợi Thiên tộc đến tấn công
lại vô duyên vô cớ bị chụp cho một cái mũ lớn.
Nhưng vẫn còn may, Nguyệt Ảnh Hoàng đã lập tức giúp hắn lấy cái mũ này
xuống rồi.
“Bọn họ là bị Thu Vũ Tuyền giết chết.”
Sự thật này cũng không có cách nào giấu nổi.
Nếu không sau này những tộc nhân Thiên tộc khác nhìn thấy nữ nhân này lại
còn tưởng nàng ta là người của mình mất.
Hắn vừa dứt lời, cả tòa thành như muốn nổ tung.
“Điều này lại càng không thể!”
“Thu thần nữ là Thần thai mà, sao nàng ấy có thể ra tay với chúng ta được
chứ?”
Không lâu trước đây, trong số bọn họ còn có rất nhiều người nhớ nhung Thu Vũ
Tuyền nữa đấy.
Tin tức này đã hoàn toàn đánh đổ hình tượng của nàng ở trong lòng bọn họ, sao
có thể dễ dàng mà chấp nhận được.
“Nàng là người của chúng ta đó, là người bạn tốt nhất của Thiên tộc, các ngươi
đều đang buông lời bịa đặt…”
“Quả thật là Thu Vũ Tuyền.”
Tinh U Quốc sư vẫn luôn im lặng cuối cùng không thể không ra mặt.
“Nàng bị ý chí Thiên Đạo chi phối, bây giờ đã là kẻ địch của chúng ta rồi.”
“Nàng mới là Ma thai.”
“Ngươi nói cái gì?”
Tộc nhân Thiên tộc ở khắp nơi nghe được tin tức chạy đến đều sụp đổ ngay tại
chỗ.
Tiếp theo đó, rất nhiều người trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Tinh U Quốc sư gào
lên.
“Sao Thu Vũ Tuyền có thể là Ma thai được chứ?”
“Ngươi tiên tri kiểu gì thế?”
“Một lúc Thần thai một lúc Ma thai, ngươi xem tiên tri như trò chơi đó hả?”
“Là một Quốc sư, sao ngươi có thể ăn nói lung tung như vậy được?”
Nếu đổi lại là lúc bình thường, những tộc nhân Phàm giai và Địa giai mà dám
vô lễ như thế này đã sớm bị Tinh U Quốc sư lôi xuống trị tội rồi.
À không, nếu là lúc trước, những người này hoàn toàn không có cơ hội đứng
trước mặt hắn.
Nhưng bây giờ, hắn bị mắng đến mức đáp trả cũng không được.
Chỉ bởi vì bản thân phán đoán sai Thần thai và Ma thai, lời tiên tri của hắn đã
hoàn toàn trở thành một trò cười.
Nói nặng hơn thì xem như Thiên tộc đã xong đời chỉ vì cái miệng của hắn mà
thôi.
Nếu như hắn không phán đoán sai lầm mà vẫn luôn đối xử thật tốt với Thành
ca, giữ hắn ở lại Thiên tộc thì Nhật Thực Hoàng cũng sẽ không phải chết.
Dù cho có gặp phải tình cảnh như hiện giờ thì ít ra cũng có Khương Thành chắn
ở phía trước Vô Đạo kiếm.
“Mau chạy thôi!”
“Chạy càng xa càng tốt!”
“Tập trung ở đây thì chỉ có nước trở thành một đám vật hi sinh kế tiếp dưới Vô
Đạo kiếm mà thôi.”
Hắn vừa dứt lời, ánh sáng trên bầu trời đột nhiên tắt hẳn.
Ngay sau đó, một vầng sáng màu vàng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu của mọi
người.
Ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ nhìn thấy một chiếc thạch bút dài khoảng một
thước đang lơ lửng giữa trời.
Xuyên thấu qua vầng sáng màu vàng bọc xung quanh, chiếc bút nhìn có vẻ vô
cùng bình thường, nhưng dù là Tinh Diệu Hoàng hay Nguyệt Ảnh Hoàng đều
không dám xem thường nó.
Bởi vì bọn họ lại một lần nữa cảm nhận được ý chí của Thiên Đạo.
“Đấy là cái gì?”
“Sao Thiên Đạo lại có binh khí?”
“Cẩn thận!”
Chiếc thạch bút rạch ra một chuỗi ký tự đầy trừu trượng ở trên không trung.
Tất cả Thiên tộc đang có mặt đều không thể hiểu được ý nghĩa của nó,
Chỉ có thể nhìn thấy những bột phấn màu vàng tung bay còn chưa kịp rải rác
khắp mọi ngõ ngách của Vân Điên linh cảnh thì đã biến mất không thấy tung
tích rồi.
Nhìn có vẻ như không hề có tính sát thương chút nào.
“Mặc kệ nó là cái gì, cứ đánh hạ nó cái đã!”
Dù cho trước đó đã bị thương nặng thì lúc này cả ba vị Thiên giai thập nhị trọng
và năm vị thập nhất trọng vẫn bắt tay nhau điều động lực thiên địa ở xung
quanh cuốn lấy chiếc bút kia.
Nhưng dù cho công kích ngợp trời như thế đánh vào chiếc bút kia thì cũng chỉ
một đi không trở lại mà thôi.
Chiếc bút kia lại không chịu chút tổn hại nào.
Và ngay giây tiếp theo, cả tòa Hoàng thành lại dấy lên âm thanh gào rống liên
tiếp không thôi.
Gào gào gào!
Lực thiên địa điên cuồng tàn phá bừa bãi.
Vừa khéo đó lại là công kích mà tám vị cao thủ điều động lúc nãy.
Những công kích này không chỉ nổ banh mọi ngóc ngách ở trong Hoàng thành
mà thậm chí còn tạo thành vết thương chí mạng cho những tộc nhân Thiên tộc
đang ở trong thành nữa.
Không biết đã có bao nhiêu người phải táng mạng bên trong vụ oanh tạc trên
diện rộng này.
“Sao lại như thế này?”
“Sao công kích của chúng ta lại đánh ngược lại bản thân chúng ta chứ?”
Các cường giả đều biến sắc.
Nhưng sau khi trải qua lúc trước, hiện giờ khả năng chịu đựng của bọn họ cũng
đã mạnh hơn gấp mấy lần rồi.
Bọn họ vội vàng thôi thúc linh ý, tạo nên một cái lồng bảo vệ ở trên đầu của tất
cả tộc nhân.
Qua trận công kích vừa rồi, số lượng tộc nhân Thiên tộc ở trong thành đã giảm
đi một nửa.
Nhìn thấy được Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng đều tức đến muốn nổ
mắt.
Nhưng chuyện tiếp theo còn quỷ dị hơn nữa.
Chiếc thạch bút tiếp tục chuyển động ở trên không, viết xuống những ký tự trừu
tượng.
Tinh U Quốc sư cảm thấy lòng đầy nôn nóng, dường như ý thức của bản thân
không được ổn định cho lắm, giống như đang bị một lớp sương mờ ảnh hưởng
vậy.
Không chỉ riêng hắn mà cả Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng ở bên cạnh
cũng đều cảm thấy như thế.
Nhưng đến cả bọn họ mà cỏn vậy thì những tộc nhân Thiên tộc kém xa bọn họ
chỉ có càng thảm khốc hơn thôi.
Có rất nhiều người đột nhiên nát tan linh ý, biến mất khỏi thế giới này.
Cũng có người trong lúc hoảng loạn chạy trốn đột nhiên lảo đảo ngã nhào
xuống đất, sau đó vừa đúng lúc lại bị rơi vào vết nứt không gian không biết từ
đâu mà có, bị trận gió mạnh thổi cắt cho tiêu tán.
“Chuyện này, sao lại như vậy chứ?”
“Ta biết rồi!”
Đột nhiên Nguyệt Ảnh Hoàng thét lớn một tiếng.
“Đây chẳng phải là đạo Mệnh Số của Thiên Uyên Thánh Chủ năm đó hay sao?”
“Chiếc bút kia đã thay đổi số mệnh của tất cả mọi người!”
“Chúng ta thì còn miễn cưỡng chống lại được ảnh hưởng của nó, nhưng tộc
nhân của chúng ta thì sẽ chống không nổi!”
Là một đối thủ lâu đời của Tiên tộc, năm đó hắn đã từng có tiếp xúc qua với
Thiên Uyên Thánh Chủ, biết rõ được cái mệnh số thánh giới kia của hắn sau khi
tế ra thì đáng sợ bao nhiêu.
“Cái gì?”
Vài vị thân vương ở bên cạnh cũng biến sắc theo.
“Không phải Thiên Uyên Thánh Chủ đã sớm chết rồi sao?”
“Tại sao đạo mệnh số của hắn vẫn còn tồn tại được chứ?”
“Sau khi hắn chết đi, Thánh giới tàn tạ đã bị Thiên Đạo thu lại mất rồi!”
Cuối cùng Tinh U Quốc sư cũng phản ứng lại.
“Mất đi ý thức của hắn thì Thiên Đạo sẽ có thể bá chiếm Thánh giới của hắn
rồi.”
“Chiếc bút kia, chính là Đạo lúc trước của Thiên Uyên Thánh Chủ!”
Nếu như lúc này Tiên nhân của Thiên cung ở kỷ nguyên thứ ba có mặt, thì chỉ
cần liếc mắt bọn họ đã nhận ra chiếc bút ở trên không trung kia.
Không phải đó là Mệnh Nguyên bút, một trong những Thiên Đạo chí bảo dược
Nguyên Đế nắm giữ đó hay sao?
Thật ra tác dụng chủ yếu của Thiên Đạo chí bảo này là trợ giúp, chứ không phải
là chí bảo dùng để sát phạt giống như Vô Đạo kiếm và Hám Thiên phủ.
Mệnh Nguyên bút không quá thích hợp dùng cho chiến đấu.
Nếu như đang ở thời kỳ đỉnh phong thì chắc chắn những vị Thiên giai thập nhị
trọng có mặt tại đây đều có thể một mình chống lại nó.
Nhưng lúc này tất cả bọn họ lại đều đang ở trạng thái suy yếu, vậy nên chỉ có
thể trơ mắt đứng nhìn số mệnh của những tộc nhân ở tầng dưới tiếp tục bị thay
đổi bởi Mệnh Nguyên bút dưới sự thao túng của ý chí Thiên Đạo.
Những người chết ngay tại chỗ chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Có rất nhiều người bị thay đổi số mệnh, dù ngay lúc này sẽ không nhận ra có gì
khác thường, nhưng vài ngày sau hoặc vài tháng có lẽ sẽ bộc phát ra.
Tinh U Quốc sư đã dự đoán được cảnh tượng đó, nhưng bây giờ hắn lại không
có cách nào ngăn cản.
Chỉ có thể lớn tiếng kêu lên, muốn để mọi người bình tĩnh lại, giữ vững linh ý,
đừng làm quá nhiều chuyện để tránh số mệnh của bản thân có thời cơ bị bóp
méo.