Bản thân đã gặp phải chuyện gì vậy nè?
Hai người này đến đây để làm gì?
Thật ra bọn họ đã từng nghe rất nhiều về chuyện kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu ở
trong tu luyện giới nên cũng chẳng thấy lạ lẫm gì.
Nhưng có nằm mơ họ cũng không thể ngờ, lại có ngày loại chuyện này sẽ xảy ra
với bọn họ.
Trong mười hai người, Đoan Giác và Đoan Khiêm có tính tình nóng nảy nhất
một trái một phải nhảy vồ ra.
“Các ngươi nói cái gì?”
“Muốn chết à?”
Ở trước mặt Thánh Chủ cũng tới lượt hai tên Đạo Thần sơ giai như các ngươi
lên tiếng à?
Lại còn dám đến cướp động phủ của bọn ta, quả là không thể tha thứ được!
Ngay khi bọn họ đang muốn ra tay tiêu diệt hai con kiến hôi chưa trải sự đời
này thì lại bị Đoan Phong chưởng môn ngăn cản.
“Dừng tay!”
Hắn vẫn chưa quên mục đích đến Phi Tiên môn lần này của bản thân.
“Chúng ta đến là để giết chết Khương Thành, không phải là đến để đấu đá hơn
thua với cái loại yếu kém này.”
“Đừng có gây chuyện sinh sự thêm nữa!”
Nghe thấy truyền âm của hắn, Đoan Giác và Đoan Khiêm mới kìm lại lửa giận.
Nhưng ngay lập tức bọn họ lại bị hai vùng đạo hải bao phủ lấy.
Chỉ thấy hai Đạo Thần ở phía đối diện vô cùng hống hách ngang ngược.
“Sao hả, bọn ta kêu các ngươi cút, các ngươi lại còn ra vẻ hung hăng nữa à?”
“Ở trước mặt Đạo Thần cũng tới lượt đám Đạo Thánh các ngươi phản kháng
à?”
“Ở phân đường thứ nhất, có thể chiếm được động phủ như thế nào đều phải xem
thực lực, sẽ không ai quản các ngươi đâu.”
Hai người không hẹn mà cùng đồng loạt rút binh khí, kết nối thần đài, nở một
nụ cười tàn nhẫn tàn nhẫn ép sát đám người Đoan Phong.
“Nào nào nào, để bổn tọa dạy các ngươi, thế nào mới gọi là quy tắc của tu luyện
giới!”
Câu nói này đã khiến cho mọi người tức điên lên.
“Đúng là hiếp người quá đáng!”
“Hai con kiến hôi các ngươi, cứ giết chết là được!”
“Chờ đã!”
Đoan Phong vội vàng khuyên ngăn thêm lần nữa.
Dù cho trong lòng hắn cũng tức giận không thôi, nhưng vì nghĩ đến kế hoạch
lớn nên chỉ đành cố gắng kiềm chế lại bản thân, hắn tiếp tục truyền âm cho
mười một người còn lại.
“Sau này chúng ta chắc chắn sẽ giết chết hai tên này, nhưng không phải là bây
giờ,”
“Bọn họ đã gia nhập vào Phi Tiên môn, cũng nhận được lệnh bài, sinh mạng
được ghi chép trong danh sách của tông môn.”
“Nếu bây giờ chúng ta giết bọn họ, dù có xử lý gọn gàng sạch sẽ đến đâu,
trưởng lão của Phi Tiên môn vẫn sẽ phát giác có người đã chết!”
“Đến lúc đó, phân đường thứ nhất chắc chắn sẽ bị lục soát trên diện rộng, như
vậy rất bấy lợi cho kế hoạch của chúng ta.”
“Cần gì phải vì hai cái tên giun dế này mà làm lỡ chuyện quan trọng hơn kia
chứ?”
Đám người Đoan Giác và Đoan Khiêm tức đến mức lồng ngực phập phồng lên
xuống kịch liệt như sắp sửa nôn ra máu luôn vậy.
“Đừng giả vờ gì nữa hết, chúng ta trực tiếp xông thẳng vào trong giết hắn cho
rồi!”
“Đừng nên manh động, cái tên Khương Thành này mang trong mình số mệnh
vô cùng lớn, chúng ta không thể khinh địch được!”
Được hắn xoa dịu một trận, mọi người mới dần kiềm chế được bản thân.
“Lần này ta nhớ kỹ rồi!”
“Hai tên Đạo Thần này, sau này bắt buộc phải giao cho ta xử lý!”
“Ta sẽ khiến bọn chúng muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.”
Truyền âm của bọn họ, hai Đạo Thần sơ giai kia cũng không nghe thấy.
Mắt thấy mười hai “Đạo Thánh” ở trước mặt không hề lấy ra binh khí, cũng
không thúc đẩy pháp cảnh, hai người này chỉ nghĩ rằng bọn họ đã sợ rồi.
Thế là càng thêm kiêu căng hung hãn.
“Còn không mau cút đi à?”
“Có phải muốn chết hay không?”
“Đừng có tự tìm nhục nhã nữa!”
Bọn họ cũng chẳng dám giết người ở đây, chủ yếu chỉ dựa vào thực lực để ra
oai dạo dẫm mà thôi.
Đoan Phong đành hít sâu một hơi, dùng ánh mắt như nhìn người chết để nhìn
hai người này.
“Các ngươi hãy tự mình cẩn thận lấy.”
Nói xong hắn mang theo mười hai Đạo Thánh rời khỏi chỗ này, nhường lại
động phủ.
Nỗi sỉ nhục to lớn đáng xấu hổ này đã để lại dấu ấn sâu sắc ở trong lòng của
bọn họ.
Điều này khiến cho cả ngày hôm đó, đạo tâm của bọn họ đều không vững gì
mấy, không thể nào bình tâm để mà tu luyện được.
Khoảng thời gian sau đó, mười hai Đạo Thánh mỗi người sử dụng thần thông
của riêng mình, bắt đầu hành động thâm nhập vào nơi xung quanh Khương
Thành.
Là một chưởng môn, Thành ca sống ở khu vực trung tâm nhất của Phi Tiên
môn.
Nó nằm ở bên trong một tòa hậu điện được xây phía sau cách chính điện hai
dặm.
Tình báo này bọn họ đã phải tốn cả một ngày mới nghe ngóng được.
Sau khi xác định được vị trí của mục tiêu thì tiếp theo đó là nên tiếp cận như thế
nào.
Phi Tiên môn cũng giống như những tông môn khác, được chia làm ba khu vực
lớn đó là khu vực trung tâm, khu vực nội môn và khu vực ngoại môn.
Đệ tử ngoại môn không được phép tự tiện xông vào khu vực nội môn.
Đám người Đoan Phong và Đoan Dịch là môn đồ của phân đường thứ nhất vậy
nên chỉ có quyền đi ra vào hoạt động ở khu vực của ngoại môn, hơn nữa mỗi
lần đi như vậy đều không được ở lại quá ba ngày.
Thế nên dù bọn họ có thể dễ dàng trà trộn vào trong đó, nhưng chắc chắn cũng
sẽ khiến Khương Thành cảnh giác mà nhỉ?
Vậy thì kế hoạch thích sát hắn cũng xem như hỏng bét rồi.
Vì thế chỉ có thể lựa chọn cách khác.
Ở ngày thứ ba đầu tiên, Đoan Phong Thánh Chủ lợi dụng cơ hội đang ở bên
ngoài khu vực ngoại môn, dựa vào việc tặng quà mà thành công nhận được sự
“tán thưởng” của một trưởng lão ngoại môn.
Sau đó, hắn nhờ vào tầng quan hệ này đã đạt được một cơ hội tiến vào nội môn.
Kế đến Đoan Phong tiếp tục dựa vào thế tiến công “tiền tài mở đường”, lôi kéo
được ba đệ tử nội môn cấp Đạo Thánh, có được “tình hữu nghị” với bọn họ.
Ba tên đệ tử nội môn này giúp hắn mua chuộc được một vị trưởng lão nội môn,
cuối cùng thành công thăng lệnh bài của Đoan Phong từ phân đường thứ nhất
lên thành cấp bậc nội môn.
Cả quá trình này chỉ dùng mất năm ngày, nhưng Đoan Phong đã phải bỏ ra mấy
trăm bình đế đan bát phẩm và các loại thiên tài địa bảo.
Tuy nhiên tất cả đều vô cùng đáng giá.
Hắn thành công rời khỏi phân đường thứ nhất và có được chỗ đứng vững chắc ở
trong khu nội môn của Phi Tiên môn.
Kế tiếp chính là nghĩ cách tiến vào khu vực trung tâm.
Chỉ là cái khu vực không dễ tiến vào như vậy.
Khu vực trung tâm chỉ có trưởng lão nội môn và đệ tử chân truyền mới được
phép tiến vào.
Mà trước mắt thì Phi Tiên môn hoàn toàn không có những hoạt động tuyển
chọn hay cuộc thi gì liên quan đến đệ tử chân truyền.
Cũng càng không có cơ hội biểu hiện lập công vì tông môn.
Trước mắt những người có thể trở thành đệ tử chân truyền đều là những đồ đệ
mà các Đạo Thần nhập môn đầu tiên mang theo.
Điều này khiến Đoan Phong vô cùng thất vọng, hắn không nhịn được muốn
chửi thật lớn.
Đồng thời đứng ở góc độ là chủ một phái, hắn cũng điên cuồng oán trách.
“Cái tông môn này thật là thối nát quá đi mất, hỗn loạn tồi tệ cùng cực!”
“Trưởng lão tùy tiện đã có thể mua chuộc, thiên tài đệ tử không có một người
nào là đàng hoàng ngay ngắn có nề nếp, hoàn toàn là thối rửa từ trong căn cơ,
cái môn phái kiểu này sẽ không lâu dài được đâu, rất nhanh thôi sẽ suy đồi
ngay!”
“Rõ ràng đã có nhiều người mới gia nhập như vậy lại không biết bắt lấy cơ hội
để mà phát triển, quản lý một tông môn tốt đẹp thành ra như thế này, Khương
Thành và Ngộ Sơn kia làm cái gì không vậy chứ?”
Sau khi oán trách xong, hắn chỉ đành tiếp tục nghĩ cách khác.
Người có thể ở trong khu vực trung tâm ngoài các trưởng lão nội môn và đệ tử
chân truyền ra thì còn có những người hầu phụ trách hầu hạ các trưởng lão.
Nếu như hắn có thể trở thành người hầu của Khương Thành, vậy chẳng phải
chuyện tập kích ám sát sẽ dễ dàng hơn rất nhiều à.
Nhưng bản thân hắn đường đường là một Thánh Chủ đấy!
Sau khi trải qua một hồi đấu tranh tâm lý, Đoan Phong cuối cùng vẫn quyết
định nhịn nhục gánh vác trọng trách lớn này.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ đến là, muốn trở thành người hầu cũng vô
cùng khó khăn, bởi vì vị trí này có rất nhiều sự tranh giành sứt đầu mẻ trán.
Cạnh tranh cũng khá là khốc liệt.
Ngay lúc Đoan Phong tính tiếp tục dùng “tiền tài mở đường” thì hôm ấy Phi
Tiên môn lại bị tấn công.
Ầm ầm ầm!
Trong tiếng vang lớn liên miên không dứt, sơn môn trực tiếp bị nổ sập.
Trên bầu trời ở phía xa bị sương mù hoặc xanh hoặc đen hoặc đỏ bao phủ lấy,
mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ được bóng người.
Nhưng dù là ai cũng có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ truyền đến
từ bên trong sương mù kia.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Là ai tới vậy hả?”
“Khương chưởng môn mạnh như thế mà lại có người dám đến tấn công Phi
Tiên môn của chúng ta à?”
Khi sương mù tản đi, mười sáu sinh linh hình dáng khác nhau xuất hiện trước
tầm mắt của mọi người.
Con ngươi của Đoan Phong không khỏi co rút.
Bởi vì mười sáu sinh linh này hắn đều nhận ra hết.