Sát cơ trong mắt Vô Đường và Vô Sanh thoáng chốc mất đi.
Nếu như ở một khắc trước, bọn họ sớm đã nhào sang rồi.
Cho dù là vì “Vạn Tượng Luân Chuyển” hay là vì trả thù cho năm Thánh Chủ
đã bị giết, đó cũng đều là lí do đủ để ra tay rồi.
Nhưng bây giờ bọn họ lại không dám nữa.
Phi Tiên môn là một nhà với Hám Thiên cung!
Ra tay với Khương Thành há chẳng phải giống như ra tay với Hám Thiên cung
hay sao?
Cho bọn họ mượn một trăm lá gan cũng không dám làm việc tự tìm đường chết
như vậy.
Một Hám Thiên Cổ Thánh là có thể nhẹ nhàng san bằng cả Ngự La thánh địa
rồi.
Vô Đường Thánh Chủ chỉ có thể thu hết sát ý lại, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Khương chưởng môn cười cho rồi, bọn ta muốn ra tay với ngươi lúc nào chứ?”
Vô Sanh hộ pháp thì trực tiếp chắc tay.
“Bọn ta vốn không hề có địch ý với Phi Tiên môn, cáo từ.”
Thù hận của bọn họ dành cho Phi Tiên môn đương nhiên sẽ không chấm dứt tại
đó, chỉ là rõ ràng là trước mắt không thể ra tay, chỉ có thể mở đường hồi phủ rồi
tính kế lâu dài.
“Đứng lại!”
Sở dĩ Khương Thành hào hứng đến Tiên Cực đại lục là vì cái gì chứ?
Còn chẳng phải là để đánh Ngự La thánh địa sao?
Hơn tám mươi Thánh Chủ đó, lần này nếu giết hết thì có thể thu hoạch được
một mánh lớn rồi.
Kết quả đối phương không những không ra tay, ngược lại còn cười bồi, chuyện
này khiến hắn sao chịu được đây?
Hắn cũng khó chịu vô cùng!
“Các ngươi làm cái gì vậy?”
“Lúc trước không phải nói gì mà sắc phong hộ pháp, muốn lừa ta đến đây để
giết à?”
“Bây giờ ta đây đã đến rồi, các ngươi ại không giết nữa, chuyện này là trò màu
mè gì đây? Có thể sảng khoái chút không?”
Trong lòng Vô Đường thầm mắng mỏ, bọn ta cũng muốn sảng khoái lắm chứ.
Nếu như ngươi không có Hám Thiên Cổ Thánh bảo kê, vậy thì bọn ta nhất định
sẽ còn sảng khoái hơn cả trong tưởng tượng của ngươi.
“Khương chưởng môn thật sự đã hiểu lầm bọn ta rồi.”
“Bọn ta sắc phong ngươi làm hộ pháp đơn thuần là có ý tốt, nào có chút ý đồ
hãm hại ngươi đâu chứ?”
“Cách nói gì mà lừa ngươi sang đây để giết đúng là lời đồn ác ý mà, nó cũng
làm tổn hại nghiêm trọng đến thành ý của bọn ta.”
Lời này của hắn khiến trên dưới Phi Tiên môn đều muốn nôn.
Ngươi xem bọn ta như đứa trẻ ba tuổi à?
“Mà ta còn giết hết năm Thánh Chủ của các ngươi đó, trong đó còn có cái tên
Khánh Việt, là người của các ngươi nhỉ?”
“Lẽ nào các ngươi không muốn báo thù sao?”
Bọn ta muốn chứ, muốn đến sắp phát điên rồi.
Mong ước trả thù của bọn ta chính là nổi sóng cuồn cuộn cắt đứt phần quan
trọng, nếu như bây giờ dẹp hết đê diều thì ngay lập tức có thể khiến ngươi tan
tành.
Ngươi còn dám nhắc chuyện này trước mặt bọn ta à?
Hơn tám mươi Thánh Chủ nén lại sự tức giận trong lòng, mặt ai nấy đều tái
xanh.
Vô Đường Thánh Chủ lại lần nữa gượng cười.
“Bọn họ đã mạo phạm Phi Tiên môn, là họ tự tìm đường chết.”
“Khương chưởng môn giết bọn họ cũng là vì để dạy dỗ cho bọn ta, bọn ta há lại
trách ngươi chứ.”
Gia Vương ở một bên cũng sắp không nghe nỗi nữa rồi.
Lão huynh à, người ta đã giết năm Thánh Chủ của các ngươi đó, thế mà các
ngươi cũng nhẫn nhịn được?
Đừng nể mặt ta, cũng đừng kiêng kị thái độ của Hám Thiên Cổ Thánh, mạnh
dạn vào.
Khương Thành cũng ngơ ngác, thất vọng vô cùng, hắn cũng cảm thấy trắc trở
vô cùng.
Đối phương thế này là là sợ Hám Thiên Cổ Thánh đó.
Nghĩ đến đây, hắn không thể không có phần hối hận.
Sớm biết như vậy thì trước đó đã không nên có quan hệ với thứ quái vật bá đạo
này rồi.
Vì để xóa tan ý kiêng kị của kẻ địch, hắn vô cùng thành khẩn nói ra sự thật.
“Thật ra các ngươi nhìn nhầm rồi, Phi Tiên môn bọn ta chẳng phải cùng một
bọn với Hám Thiên cung, chỉ là vô tình gặp gỡ mà thôi.”
“Ta cũng chẳng có căn cơ hay chỗ dựa gì ở Tiên Cực đại lục cả.”
Đám người Trường Dương, Trường Linh và Diệu Du ở đằng sau cũng xanh mặt
cả, trong lòng bất giác mắng nhiếc Khương chưởng môn làm bậy.
Đối phương hiểu lầm thì ngươi cứ để người ta hiểu làm đi là được rồi.
Ngươi nói ra làm gì chứ?
Chê những tháng ngày của Phi Tiên môn quá tốt chứ gì?
Đồng tử đám người Vô Đường và Vô Sanh ở đối diện co lại, suýt chút là ra tay
rồi.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại từ thầm lắc đầu.
Không, tiểu tử này đang lừa mình!
Hám Thiên cung để bản thân các ngươi đến địa bàn của mình khai tông lập phái
rồi, thế mà còn không có quan hệ gì?
Dù có là tông môn phụ thuộc cũng không có tư cách làm hàng xóm với tổng bộ,
hiểu không?
Thế mà còn không phải cùng một bọn, lại còn tình cờ gặp gỡ?
Ngươi dụ quỷ à?
Nhất định là muốn lừa bọn ta ra tay, hại bọn ta bị Hám Thiên Cổ Thánh trừng
phạt đây.
Đây đúng là một cái hố lớn, tuyệt đối không được nhảy xuống!
Vô Đường chỉ có thể giả ngốc.
“Khương chưởng môn nói vậy là có ý gì?”
“Ngươi không phải cùng một bọn với Hám Thiên cung, lại không có chỗ dựa gì,
nó có liên quan gì đến Ngự La thánh địa bọn ta chứ?”
Thế này rồi mà các ngươi còn không dám ra tay?
Thành ca đã có phần hận rèn sắt không thành thép rồi.
“Vậy các ngươi hung hăng chạy sang đây làm gì?”
“Vừa rồi rõ ràng còn nói xông sang đây là vì Phi Tiên môn, đừng có nghĩ là ta
không nghe thấy.”
Vô Đường cười ha ha chắp tay.
“Bọn ta ngưỡng mộ Phi Tiên môn đã lâu, nghe thấy ngươi đến Tiên Cực đại lục,
đặc biệt có lòng sang đây nghênh đón, thuận tiện thể hiện sự hoan nghênh.
“Nay đã gặp được quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, không hỗ là thiên
kiêu cái thế chống đỡ Thiên cung năm ấy.”
Hắn cũng nói như là trong lời có lời rồi.
Ý muốn nhắc nhở Gia Vương, Hám Thiên cung các ngươi không phải là bạn bè
gì với tên tiểu tử này, muốn thầm gây li gián một chút.
Người lớn nói chuyện đến đây thôi.
“Cáo từ!”
Nói xong, năm Thánh Chủ đỉnh phong mang theo tám mươi trưởng lão điên
cuồng chạy như bay rời khỏi.
Gia Vương mang vẻ mặt bí bách nhìn theo khoảng không không còn bóng
người, hận không thể mở miệng chửi bới.
Bọn ta có vướng mắc với tên tiểu tử này mà còn cần các ngươi nhắc nhở hả?
Ngươi muốn giết hắn thì tự mình ra tay, còn mong mượn tay bọn ta giết người
chắc?
Đúng là sợ hãi không được chuyện mà.
Khương Thành cũng thất vọng vô cùng.
Một đám cừu béo cứ vậy mà xổng mất, trong lòng cũng rỉ máu rồi.
Một lần gặp gỡ, cả ba đều mang tâm tư bất mãn.
Khi bọn họ tiếp tục khởi hành đến Phù Du hải, đám người Vô Đường rất nhanh
cũng đã trở về lại Ngự La thánh địa.
Vừa đến nơi, Nguyên Ly Thánh Tôn đã đích thân đến nghênh đón.
“Khương Thành đâu?”
“Còn không mau lôi hắn ra đây, bổn tọa muốn tự mình xử lí hắn!”
Sắc mặt của lão đầu này có phần dữ tợn, suy cho cùng thì cũng có mối thù giết
đồ đệ yêu dấu không đội trời chung mà.
Toàn thân Vô Đường run lên, ngập ngừng nói: “Bọn ta chưa thể ra tay…”
“Cái gì?”
Nguyên Ly Thánh Tôn tức giận: “Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, năm Thánh
Chủ đỉnh phong mà không xử được một tên Khương Thành?”
“Thái thượng trưởng lão bớt giận, vốn không phải vì bọn ta đánh không lại hắn,
chỉ là vì hắn có quan hệ với Hám Thiên Cổ Thánh…”
Vô Sanh hộ pháp liền nói rõ đầu đuôi, kể hết mọi chuyện vừa xảy ra ban nãy.
Nguyên Ly Thánh Tôn nghe thấy vừa tức vừa giận.
“Đáng ghét!”
“Há lại có lí này!”
“Hám Thiên cung sao có thể che chở người này, lẽ nào cái chết của đồ đệ ta lại
có liên quan đến bọn họ?”
“Đúng là hiếp người quá đáng mà!”
“Chuyện này ta nhất định sẽ đích thân tìm đến Hám Thiên Cổ Thánh, tìm một
lời giải thích.”
Lời này vừa nói ra, bóng dáng hắn đã biến mất tại chỗ.
Còn ở bên kia, Phi Tiên môn cũng đã sắp đến được địa giới Phù Du hải.
Trong đội ngũ, thần sắc của Lăng khẽ động như đã phát giác ra được điều gì.
“Ta nhớ ra có một chuyện nên đi giải quyết trước, lát nữa sẽ tụ họp với các
ngươi ở Phù Du hải.”
Nói xong còn chưa đợi Thành ca mở miệng, nàng đã rời khỏi đội ngũ, một mình
bay về phương xa.