của Ngự La thánh địa.
“Đúng thế, bọn ta lại không phải là đến cướp đoạt Ngân Ngọc Tủy.”
“Cơ duyên Ngân Ngọc Tủy hỗn độn kết thúc rồi, hiện tại đến lượt những
chuyện khác thôi.”
“Giải quyết ân oán tông môn, đây cũng coi như là phá hoại quy củ sao?”
Tận mấy vị Thánh Chủ đỉnh phong của tông môn khác xung quanh ha ha cười
lớn.
“Như vậy tự nhiên sẽ không tính là phá hoại quy củ.”
“Cuộc tranh đoạt Ngân Ngọc Tủy hỗn độn đã xong, đương nhiên có thể làm
chuyện khác.”
“Giải quyết ân oán tông môn hợp tình hợp lí!”
Gia Vương và Hạo Vương vừa rồi còn lặng im không lên tiếng cũng bắt đầu
phụ họa theo.
“Không phải bọn ta không muốn giúp Phi Tiên môn các ngươi chủ trì công đạo,
mà là người ta ra tay hợp tình hợp lí.”
“Ai bảo hai bên các ngươi có mâu thuẫn chứ?”
Đám người Trường Dương và Trường Linh suýt nữa đã bị tức đến chết.
Đám người này cũng vô sỉ quá rồi nhỉ?
“Đây không phải chính là mang danh nghĩa ân oán tông môn cướp đoạt Ngân
Ngọc Tủy sao?”
“Lẽ nào sau khi bọn họ ra tay sẽ ngó lơ Ngân Ngọc Tủy sao?”
“Không thể nói như vậy được đâu.”
Nhìn thấy Phi Tiên môn sắp bị vây công, Hạo Vương đều đã vui đến mặt mày
hớn hở rồi.
“Cướp được Ngân Ngọc Tủy hỗn độn lại không phải là có được kim bài miễn
chiến, lẽ nào người khác không thể tìm các ngươi báo thù sao?”
Thánh Chủ đỉnh phong của những tông môn khác liên tục gật đầu.
“Đúng thế, làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Phi Tiên môn các ngươi tự mình chọc lấy thị phi, tự mình dọn dẹp đi, đừng
mong chờ bọn ta giúp đỡ ra mặt.”
Bọn họ ước gì đánh nhau đi.
Ngược lại không phải là bọn họ cũng có thù với Thành ca, mà là sau khi
Khương Thành bị giết, Ngân Ngọc Tủy hỗn độn sẽ lại lần nữa trở thành vật vô
chủ.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ lại có cơ hội tranh đoạt rồi.
Có mất Thánh Chủ đỉnh phong đều đã không che giấu ý đồ của mình chút nào
nữa.
“Khương Thành, bọn ta chỉ cho ngươi một con đường sáng vậy.”
“Ngự La thánh địa tìm ngươi báo thù, ngươi có thể tìm trợ thủ mà!”
“Chỉ cần chủ động dâng Ngân Ngọc Tủy hỗn độn cho bản tọa, ta có thể đồng ý
ngươi, thay ngươi cản lại lão thất phu Vô Đường này!”
Nếu như chủ động giao, Ngân Ngọc Tủy hỗn độn sẽ không trở thành vật vô chủ
nữa.
Đám người Vô Đường nhất thời tức giận: “Vệ Chủng Thánh Chủ, ngươi có ý gì
vậy?”
“Đây là thù oán giữa bọn ta và Phi Tiên môn, có liên quan gì đến Chí Tà cung
các ngươi chứ?”
“Nếu như các ngươi nhúng tay vào, vậy thì cứ đợi khai chiến về mọi mặt đi!”
Vệ Chủng Thánh Chủ bình tĩnh không sợ, bởi vì Chí Tà cung bọn họ cũng có
Thánh Tôn trấn giữ.
“Nói giống như bọn ta sợ Ngự La thánh địa lắm đấy.”
“Khương Thành, còn không mau đưa ra quyết định?”
“Nơi này có thể bảo vệ ngươi hoàn chỉnh rời đi không có mấy người đâu?”
“Đạo Thần cao giai như ngươi căn bản không cứng chiếm cứ thần vật, đạo lí
này còn không hiểu rõ hay sao?”
“Ta đúng thật là không hiểu rõ.”
Khương Thành lại thở dài một hơi, tiện tay móc ra một thanh đạo kiếm bát giai.
“Ca vốn đã nôn nóng không chờ được muốn chiến đấu một trận với Ngự La
thánh địa rồi, các ngươi nhảy ra đây nhiều chuyện làm cái gì?”
“Còn muốn Ngân Ngọc Tủy làm thù lao, ngươi cảm thấy ta cần sao?”
“Đang nghĩ cái gì vậy chứ?”
Bị hắn oán giận một tràng như vậy, đám người suýt nữa đều sững sờ.
Có phải cái tên này bị điên rồi không?
Cũng đã bị Ngự La thánh địa vây lại rồi, lại còn muốn đắc tội thêm một Chí Tà
cung, oán giận cái chết đến không đủ nhanh sao?
À cũng đúng, dù sao hắn cũng lập tức sẽ bị giết rồi, cũng không để ý nhiều đến
việc đắc tội mấy người nữa.
“Ha ha ha, nói hay lắm!”
Vô Đường ngửa mặt lên cười to.
“Khương Thành, ngươi cuối cùng cũng dám làm dám chịu!”
“Vệ Chủng, ngươi đã nghe thấy chưa, người ta không cần ngươi nhiều chuyện,
đừng tự mình đa tình nữa.”
Vệ Chủng Thánh Chủ kia sắc mặt xanh xám.
Chỉ có thể vừa lùi về phía sau nhường nơi giao chiến lại, vừa cười lạnh lấy lại
tôn nghiêm.
“Tự mình tạo nghiệp không thể sống!”
Cuối cùng, trong sân chỉ còn lại năm tên Thánh Chủ đỉnh phong và tám mươi
hai vị Thánh Chủ bình thường, cùng với hơn hai nghìn tên Đạo Thần của Ngự
La thánh địa.
Về phần Phi Tiên môn bên này lại chỉ có một mình Khương Thành.
Hai bên xa xa hướng mặt về nhau, đội hình chênh lệch xa đến nỗi khiến người
ta rơi lệ.
Đám người Ngộ Sơn và Trường Dương Trường Linh đều rất biết điều lui đến
“khán đài”.
Hành động này khiến cho mọi người đều vô lực chế giễu.
“Không phải chứ?”
“Không cần cả trợ thủ, lẽ nào hắn định một mình xuất chiến?”
“Cho dù toàn bộ chút ít người của Phi Tiên môn cộng lại cũng chỉ là nhiều hơn
mấy quỷ chết oan thôi nhỉ?”
“Đúng thế, toàn bộ Phi Tiên môn đều lên cũng không thay đổi được kết cục bị
diệt.”
Đám người Vô Đường cũng chậm rãi rút vũ khí ra.
Nội tình của Ngự La thánh địa chung quy vẫn xa không bằng Hám Thiên cung,
vũ khí năm vị Thánh Chủ đỉnh phong bọn họ dùng cũng vẫn là đạo khí bát giai.
Về mặt trang bị, Khương Thành không hề yếu thế chút nào.
“Đừng tưởng rằng một mình ngươi gây chuyện một mình ngươi gánh là xong
đâu.”
“Cũng đừng tưởng rằng một mình ngươi xuất chiến, bọn ta sẽ đơn đả độc đấu
với ngươi.”
Thân là chưởng môn, Vô Đường Thánh Chủ không phải là thế hệ nhân từ
nương tay đâu.
“Người của Phi Tiên môn, hôm nay không một ai chạy thoát được.”
Khương Thành không hề phí lời với hắn.
Trực tiếp giơ tay chính là tổ hợp công kích “Thái Thượng Hóa Đạo” cộng thêm
nguyên thuật tam bách trọng.
So với khi quyết đấu với Dương Ly Tông lần trước, lần này khác biệt lớn nhất
của hắn không phải là tu vi tiên lực cuối cùng cũng đã tăng lên đến Đạo Thần
cao giai.
Chút tiên lực đó ở trước mặt nhiều Thánh Chủ như vậy chỉ là hạt muối bỏ bể.
Thế nhưng linh ý đột phá đến thập nhất trọng lại hiệu quả nhanh chóng.
Vốn dĩ hắn chỉ có thể khống chế lực Thiên Địa của hơn hai nghìn vạn dặm, hiện
nay đã bùng nổ đến ba trăm triệu dặm xung quanh.
Suýt nữa đều đã bao trùm hết toàn bộ những Đạo Thánh và Đạo Tôn bên ngoài
kia.
Căn nguyên của ba trăm triệu dặm trong chốc lát đều bị “Thái Thượng Hóa
Đạo” khống chế.
Năm tên Thánh Chủ đỉnh phong ngược lại là nhờ vào đạo mạnh mẽ, nhanh
chóng đã đánh phá phong tỏa của Thái Thượng Hóa Đạo, lần nữa kết nối với
căn nguyên mở ra thánh giới.
Nhưng những Thánh Chủ bình thường kia đối mặt với sự phong tỏa của linh ý
thập nhất trọng lại vẫn cần phải một chút thời gian.
Cuộc mở màn ngắn ngủi này, những Thánh Chủ xem chiến bên ngoài kia đã
không thể bình tĩnh được nữa.
Trước khi khai chiến, bọn họ ngược lại cố hết khả năng đánh giá cao lực chiến
đấu của Khương Thành một chút.
Cảm thấy lấy danh tiếng năm xưa của hắn chắc chắn không thể xem như Đạo
Thần cao giai bình thường.
Có điều Đạo Thần cao giai đối mặt với nhiều Thánh Chủ như vậy cũng không
đủ nhìn đâu, chắc chắn là trong nháy mắt sẽ bị vỗ chết thôi.
Ai ngờ rằng…
“Ba trăm tòa căn nguyên thần đài!”
“Chuyện này làm sao có thể?”
“Căn nguyên sao lại bị phong tỏa rồi?”
“Sao hắn lại làm được vậy?”
“Đây còn là Đạo Thần ư?”
Phần lớn người trong bọn họ không hề biết chiến tích của Khương Thành ở
Thương Lan đại lục, lúc này ai cũng giống như nhìn thấy quỷ.
Trong tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác, chiếc lông vũ mà nguyên thuật
tam bách trọng hóa thành đã bay xuống trên thánh giới của Vô Đường Thánh
Chủ.
Ầm!
Thánh giới đại viên mãn kịch liệt chấn động, giống như gặp phải trời phạt.
Khe hở nhỏ bé xuất hiện, kèm theo đó là sắc mặt của bản thân Vô Đường Thánh
Chủ cũng đột nhiên trắng bệch, liên tục lui về sau ba bước.
Tuy nhiên ngay sau đó, thánh giới của hắn đã bắt đầu tự chữa lành.
Một kích hủy thiên diệt địa này của Khương Thành chỉ là mang đến một lần
trọng thương cho hắn, vẫn còn chưa thể nói là sát thương mang tính hủy diệt.
Đạo hành của Thánh Chủ đỉnh phong đã là hạn mức cao nhất của vị diện, thánh
giới của bọn họ không dễ dàng hủy như thế đâu.
Có điều, Khương Thành dường như là sớm đã dự đoán được điều này.
Một kích này của hắn, mục đích cũng không phải là vì để tiêu diệt Thánh Chủ
đỉnh phong trong chốc lát.
Dựa vào nguyên thuật tam bách trọng, hắn thành công ngăn cản đám người Vô
Đường và Vô Sanh trong chớp mắt.
Trong chớp mắt này, hắn đã phát khởi ý thức tấn công những Thánh Chủ phía
sau kia.
Đó mới là một kích chí mạng thật sự của hắn.