Trong không trung truyền đến một tiếng thở dài kéo dài.
Sau đó, một tên nam tử mặc bạch y, dáng người thẳng tắp dung nhan tuấn tú
như ngọc, từ từ xuất hiện bóng dáng.
Sau khi nhìn rõ dung nhan người này, sắc mặt của rất nhiều Đạo Thánh và Đạo
Tôn của Long tộc có mặt kịch biến.
Mà những Bán Long tộc kia lại là nhướng mày vui mừng.
“Lại là một vị Đạo Thần!”
“Lăng Hiển!”
“Vậy mà lại là hắn!”
“Hắn không phải là Huyết Đế của Thiên Cung sao, sao lại đến nơi này?”
“Sao hắn lại đứng cùng với Lạc Tu, hơn nữa còn giúp đỡ hắn?”
Huyết Đế đứng sừng sững ở bên cạnh Lạc Tu không nói một lời, chỉ thản nhiên
nhìn xuống phía dưới.
“Huyết Đế, chuyện nơi này không liên quan đến ngươi đâu nhỉ?”
Năm xưa Thương Tật cũng từng ở Nguyên Tiên giới, đương nhiên quen biết
Thập Thiên Đế.
“Đây là ân oán giữa Long tộc và Bán Long tộc bọn ta, huống hồ bọn ta cũng
không tiến công Thiên Cung của ngươi, một người ngoài như ngươi hà tất phải
nhúng tay vào?”
“Người ngoài?”
Lạc Tu đắc ý cười ra tiếng.
“Hiện tại cuối cùng cũng đã biết sợ rồi à, còn trông mong cầu tình sẽ khiến
Lăng huynh rút đi?”
“Nói thật với các ngươi, Lăng huynh và ta đều là thành viên của Vô Thượng
Đạo Cấp, hắn được ta cố ý mời đến giúp đỡ đấy.”
“Đây mới là át chủ bài cuối cùng của ta!”
“Các ngươi lấy cái gì đấu với ta?”
Thành viên của Vô Thượng Đạo Cấp?
Tin tức này đã khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.
Ngay cả Khương Thành cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
Lạc Tu là một thành viên của Vô Thượng Đạo Cấp thì cũng thôi đi, đường
đường là Huyết Đế thế mà cũng như thế?
Lẽ nào những Thiên Đế mất tích kia đều đã tiến vào Vô Thượng Đạo Cấp?
Bọn họ không định trở về Thiên Cung nữa à?
Mà tất cả Long tộc có mặt lúc này đã tuyệt vọng.
Một Lạc Tu giết không chết đã đủ khiến người ta đau đầu, hiện tại thế mà lại
xuất hiện một Huyết Đế có chí bảo Thiên Đạo, này còn đánh cái gì nữa?
“Ha ha ha ha…”
Toàn bộ những cao thủ của Bán Long thế gia kia đều hoan hô lên.
“Thật tốt quá!”
“Đây đúng thật là xoay chuyển tình thế, tìm được lối thoát trong cảnh khốn khó
mà!”
Bọn họ vốn dĩ như cha mẹ chết, tưởng rằng ngày tận thế giáng đến, lúc này hận
không thể cất giọng ca vàng.
“Hóa ra người cười đến cuối cùng vẫn là Bán Long tộc chúng ta!”
“Gì mà một kiếm này một kiếm nọ chứ, đều chỉ là phí sức.”
“Bọn ta có hai vị Đạo Thần, các ngươi lấy cái gì đấu với bọn ta?”
Có lẽ là trước đó bị Khương Thành đè ép quá mạnh, lại có lẽ là vừa rồi sau khi
nhìn thấy Lạc Tu “chết rồi” tâm thái sụp đổ, ánh mắt nhìn Long tộc của bọn họ
lúc này tràn đầy tàn nhẫn vặn vẹo.
“Long mạch vĩnh hằng, những Long tộc các ngươi tương lai sẽ rất thảm, ta đảm
bảo!”
“Lần này suýt nữa bị các ngươi làm loạn thành công, bọn ta sẽ rút ra bài học,
sau này sẽ không cho các ngươi một chút xíu cơ hội trèo lên nào nữa đâu.”
“Những nghiệt long ti tiện các ngươi cứ vĩnh viễn ở trong bùn lầy đi!”
“Các ngươi sẽ không còn cái ngày nhìn thấy ánh mặt trời nữa đâu…”
Khương Thành có hơi cạn lời đối với chuyện này.
Hiện tại hắn cảm thấy Bán Long tộc này đúng thật là có hơi không bình thường.
Lẽ nào là bởi vì người không ra người rồng không ra rồng, hai bên đều không
chào đón, sau khi coi mình thành một nhóm nhỏ bị bỏ rơi, cảm thấy toàn thiên
hạ đều có lỗi với mình, tâm lí dần dần biến thái rồi?
Hắn khẽ lắc đầu, tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ này.
“Làm Thiên Đế tốt lành ngươi không làm, chạy đến đây giúp hắn làm cái gì?”
Câu hỏi này của hắn đương nhiên là hỏi Huyết Đế.
Có điều vẫn chưa đợi Huyết Đế trả lời, Lạc Tu dương dương đắc ý ở một bên đã
cướp lời.
“Thế nào, cuối cùng cũng phát hiện chuyện này vượt ra khỏi mong đợi của
ngươi rồi?”
“Vô Thượng Đạo Cấp không phải là ngươi có thể hiểu được đâu, mà cả đời này
ngươi cũng không thể hiểu được.”
“Lăng huynh, đừng nhìn hiện tại tiên lực và thần hồn khí tức của người này đều
cực kì yếu ớt, thực ra hắn cực kì khó đối phó.”
Hiện tại hắn thật sự không dám giữ lại Khương Thành nữa.
“Mặc dù trận chiến đấu vừa rồi ngươi cũng đứng ngoài quan sát rồi, nhưng chi
tiết trong đó, sợ là không trải nghiệm được.”
“Kiến nghị tiếp theo đây ngươi toàn lực chém giết hắn, đừng cho hắn bất kì cơ
hội nào, bằng không hắn cực có khả năng lại tạo ra bất ngờ lần nữa…”
Khóe miệng Huyết Đế co rút.
Thầm nghĩ kiếm đạo hoàn mỹ và lực trọc, ta còn thật sự đã từng trải nghiệm
qua, hơn nữa còn sớm hơn ngươi.
Không cần ngươi nhắc nhở.
“Ài!”
Nhìn ánh mắt nghiền ngẫm kia của Khương Thành, hắn lại thở dài một hơi.
Trong lòng người trong cuộc chính là sự hối hận, hối hận đến nỗi ruột cũng đã
xanh.
Sớm biết “Thương Thành Đại Đế” làm loạn Thiên Long giới bên này kia chính
là Khương Thành, hắn nói cái gì cũng sẽ không đến tiếp tay làm việc xấu.
Làm đến hiện tại đâm lao thì phải theo lao.
Giúp Khương Thành đi, Vô Thượng Đạo Cấp bên kia không thể giải thích.
Giúp Lạc tu đối phó Khương Thành… Vẫn là bỏ đi.
Hắn còn muốn sống thêm mấy năm đấy.
“Hay là, ta tiến cử cho ngươi một chút, ngươi cũng gia nhập Vô Thượng Đạo
Cấp thế nào?”
“Biến chiến tranh thành tơ lụa như vậy, chuyện của Thiên Long giới các ngươi
có thể thương thượng được.”
“Vui vẻ hòa thuận cũng rất tốt đấy…”
Lạc Tu có hơi nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.
Mặc dù mỗi một từ đều có thể nghe hiểu, nhưng kết hợp lại với nhau, sao lại cổ
quái như thế chứ?
“Lăng huynh, ngươi đùa cái gì vậy chứ? Sao ta và hắn có thể biến chiến tranh
thành tơ lụa chứ?”
“Đã đến bước này, đương nhiên là không chết không ngừng, không tồn tại bất kì
cứu vãn gì nữa!”
“Diệt cỏ phải diệt tận gốc, mối họa ngầm như vậy sao có thể giữ lại?”
“Huống hồ ngươi cũng không phải là người nhân từ như thế đâu nhỉ?”
Hắn cảm thấy có phải đầu Lăng Hiển hồ đồ rồi không.
Ngươi đường đường là Thiên Đế đấy.
Đối mặt với một Đạo Thánh, ngươi thận trọng như vậy làm gì?
Trực tiếp đi lên giết chết đối phương đi, còn thiện ý khuyên bảo, có đáng
không?
Vậy mà ngay cả giới thiệu tiến vào Vô Thượng Đạo Cấp cũng nói ra được.
Lẽ nào ngươi tạm thời nổi lên trái tim yêu quý người có tài?
Quả thực là vô lí!
“Đúng thế!”
Khương Thành đối diện cười híp mắt gật đầu.
“Hắn nói rất có lí, chúng ta không có khả năng giảng hòa.”
“Về phần Vô Thượng Đạo Cấp kia của các ngươi, nếu như mời ta đi làm lão
đại, vậy ta ngược lại có thể suy nghĩ một chút.”
Lạc Tu ở một bên cười nhạo.
“Ngươi thật sự là tự cao tự đại, Đạo Thánh cỏn con cũng không có tư cách tiến
vào Vô Thượng Đạo Cấp…”
Huyết Đế lại không hề thấy như vậy.
Nếu như tính cả lần vừa rồi kia, vậy Khương Thành đã từng giết hai Đạo Thần
ở trước mặt hắn rồi.
Thực lực như vậy tiến vào Vô Thượng Đạo Cấp không có vấn đề chút nào.
Càng huống hồ, sau lưng hắn còn có đám điên kia nữa mà.
Hắn chỉ có thể cười khổ lắc đầu: “Ngươi như vậy khiến ta rất khó xử đấy, có
thể nể mặt ta không?”
Khương Thành bĩu môi: “Ngươi làm tiểu đệ kiểu gì vậy, mỗi lần đều muốn đại
ca nể mặt ngươi?”
“Lần này không cần phải nói nữa, nếu như ngươi không muốn ra tay thì né qua
một bên đi.”
“Tốt! Rất tốt!”
Huyết Đế vẻ mặt tức giận chỉ vào hắn, cứ như đã bị làm cho tức giận.
Sau đó, hắn ngoan ngoãn bay đến nơi xa, làm ra tư thái chẳng giúp bên nào.
Lạc Tu trợn tròn mắt.
Bán Long tộc vừa rồi còn đang hoan hô chúc mừng hóa đá.
Ngay cả Long tộc và Thu Vũ Tuyền bên dưới cũng đều sững sờ.
Không phải đã nói Huyết Đế là át chủ bải cuối cùng của Lạc Tu sao?
Sao Khương thành thuận mồm nói một câu đã trực tiếp khiến hắn rút lui rồi?
Còn có thể như vậy?
Còn nữa, vừa rồi Khương Thành gọi hắn là tiểu đệ, sao hắn cũng không phản
bác?
“Lăng Hiển, ngươi làm gì vậy?”
Lạc Tu hiển nhiên không hiểu nổi chuyện hoang đường như vậy.
Đến nỗi cũng không gọi Lăng huynh nữa.