Mà sau khi nói xong câu đó, toàn trường im như thóc.
Mọi người ngơ ngác nhìn vào con Tước yêu đang giơ vỏ kiếm, thực lực thấp
kém nhỏ yếu này.
Hoàn toàn không dám tin…
Nói thật, chưởng môn Hắc Hồ tông và các trưởng lão, vốn nghi ngờ trong bóng
tối có Yêu tộc khác đang ẩn núp.
Kẻ ra tay, nhất định là cao thủ ở trong bóng tối.
Nhưng mà hiện tại xem ra, dường như bọn họ đã đoán sai.
Vừa rồi mấy người kia, đều là do Tước yêu này dùng “vỏ kiếm” giết chết?
Không thể nào đâu nhỉ?
Chuyện này cũng quá không hợp lý, chưởng môn Hắc Hồ tông không có cách
nào để tin được.
Hắn quyết định thăm dò một chút.
Bèn ra vẻ bình tĩnh nói: “Kêu người của ngươi xuất hiện đi, hành động của bọn
tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi, Yêu tộc chỉ có chút đạo hạnh này thôi sao?”
Thải Anh không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn nhìn sang trái theo
ánh mắt của hắn.
Thành Ca hận rèn sắt không thành thép, chỉ có thể tiếp tục dạy nàng.
“Xuy… Ngươi cho rằng Hắc Hồ tông này của ngươi là cái thá gì chứ, còn cần
người giúp đỡ? Thật đúng là tự cho mình tốt đẹp!”
Giọng điệu ban đầu của hắn là vô cùng châm biếm.
Nhưng Thải Anh học được, lại là một loại phong cách khác.
Đối mặt với uy áp của cao thủ cấp Tiên Tôn, nàng sợ hãi.
Sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi.
“Xuy xuy xuy xèo xèo xèo… Ngươi cho rằng… Ngươi, Hắc Hồ tông của của
ngươi, là là là thá gì chứ… Còn cần người giúp đỡ sao… Thật thật thật đúng là
tự cho mình tốt đẹp.”
Vừa nói ra câu này, sự tức giận của tất cả mọi người ở đây đều lên đến đỉnh
điểm.
Rõ ràng giọng điệu của Tước yêu này đang run lẩy bẩy, nhưng với những gì
nàng nói ra, cảm giác nhục nhã vậy mà lại càng thêm mãnh liệt.
Giống như một con thỏ trắng nhỏ tội nghiệp đột nhiên tát mình.
Bị cường giả cưỡi lên mặt thì cũng thôi, bị kẻ yếu cưỡi lên mặt thì xem là gì?
“Là ngươi làm?”
Chưởng môn của Hắc Hồ tông trong cơn giận dữ lại có thể kiềm chế được, sắc
mặt âm trầm như nước như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Trong lòng Thải Anh sợ hãi, kìm không được lại rụt cổ.
“A?”
Nàng lại không biết nên trả lời như thế nào.
Thành ca đã sắp tuyệt vọng rồi, em gái ngươi cũng đã làm màu, còn không biết
nên tiếp tục làm như thế nào sao?
“Ngươi không có mắt sao?”
“Ngươi, ngươi… Ngươi không có mắt sao?” Thải Anh kiên trì nói.
“Không cần thêm một cái sao, khí thế cũng yếu đi nhiều lắm.” Thành Ca cho
một đánh giá kém.
“Ồ ồ.”
“Tốt, tốt lắm!”
Chưởng môn của Hắc Hồ tông tức giận đến mức cười to.
“Ha ha ha ha, không ngờ Hắc Hồ tông ta vậy mà lại bị người khác xem
thường.”
“Giết!”
“Giết!”
Tinh thần quần chúng của Hắc Hồ tông đang phẫn nộ, tiếng giết làm chấn động
bầu trời.
Luồng sát khí đẫm máu ngưng tụ lại thành thực chất rồi phát ra, dưới sự gia trì
của Ma tu bí thuật, đủ loại hơi thở tiêu cực như nóng nảy, thô bạo, khát máu, sợ
hãi tràn ngập ở trong đây.
Cho dù có Tiên Hồn của Khương chưởng môn bảo vệ, những hơi thở tiêu cực
này cũng không có đụng được đến Thải Anh, nhưng nàng vẫn bị dọa đến phát
run lẩy bẩy.
Nhưng câu tiếp theo của Thành Ca lại đến nữa.
“Di ngôn của các ngươi nói xong chưa?”
Thải Anh chỉ có thể vừa sợ hãi, vừa tiếp tục châm biếm.
“Di ngôn của các ngươi… Nói xong chưa?”
“Di ngôn?”
Chưởng môn của Hắc Hồ tông chậm rãi tế ra Tiên Nhẫn của chính mình, khóa
chặt Thải Anh ở phía đối diện.
“Ta mặc kệ ngươi có con át chủ bài gì, có thể giết chết bạn của ngươi, thì có thể
giết chết cả ngươi!”
Dưới sự chỉ dạy của Thành Ca, Thải Anh không tốn chút sức nào để đáp lại.
“Ngu xuẩn, thật sự cho rằng lúc nãy ngươi đã giết chết ta?”
Mặc dù giọng điệu của Thải Anh vẫn yếu đuối y như trước, tiếng nói cũng nhỏ,
nhưng sau khi đã học được nhiều câu như vậy, tốt xấu cũng không hề lắp bắp
giống như lúc trước.
“Cái gì, ngươi chính là con Tước yêu lúc trước?” Chưởng môn của Hắc Hồ tông
vô cùng khiếp sợ.
Chuyện này không có khả năng, lúc trước rõ ràng bọn họ đã giết chết con Tước
yêu đó.
Trước khi đi, thậm chí còn chém thêm một đao.
“Sao ngươi có thể vẫn chưa chết?”
“Lúc trước tỷ chỉ là buồn chán cố ý đùa giỡn đám người ngu xuẩn các ngươi, để
các ngươi tự cho rằng mình rất lợi hại mà thôi, không ngờ rằng các ngươi còn
xem là thật.” Thải Anh nói như thế.
“Đáng chết!”
Chưởng môn của Hắc Hồ tông và đám môn đồ không thể chịu đựng được sự
chế giễu này nữa.
Cho dù không có lý do là sự đối địch của hai giới Ma Yêu, cho dù vốn dĩ không
hề có nút thắt, hiện tại bọn họ cũng hận không thể lập tức bầm thây vạn đoạn
con Tước yêu bên ngoài thì tỏ vẻ yếu đuối, nhưng trên thực tế lời nói lại vô
cùng ác độc đáng hận.
Mà Thành Ca cũng không để bọn họ có cơ hội biểu diễn.
Trước khi bọn họ ra tay, Tiên Hồn đã xung kích bao phủ qua.
Sau đó toàn trường trở nên yên lặng.
Tất cả môn đồ của Hắc Hồ tông đồng loạt ngã từ trên cao xuống, không còn bất
kì âm thanh gì nữa.
Thải Anh giơ vỏ kiếm ngơ ngác đứng im tại chỗ, thật lâu cũng không thể phát ra
tiếng.
Nàng không hề bị dọa tè ra quần.
Dù sao cũng đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng vĩ đại Yêu chủ chém giết đại quân
của hai giới Tiên Ma.
Nhưng vào lúc đó bên cạnh còn có một đống Tước yêu, xung quanh còn có các
đồng đội Yêu giới đằng đằng sát khí khác.
Mà lần này bên cạnh nàng lại không có người nào khác, cảm giác là không
giống nhau.
“Bọn họ… Đều đã chết?”
Nàng có hơi không phản ứng lại được.
Vốn dĩ còn tưởng rằng sau khi đã nói ra nhiều lời độc địa như vậy, sắp phải
nghênh đón sự tàn phá như phong ba bão táp.
Kết quả lại không có, thậm chí còn không nhìn thấy quá trình chiến đấu.
Vậy là kết thúc rồi?
“Đương nhiên, được rồi được rồi, nên làm chính sự rồi.” Chuyên gia diệt phái -
Thành Ca thúc giục.
“Chính sự gì?”
“Chiến lợi phẩm, còn có những thứ ngươi bị cướp đi không thể không tìm lại!”
“Vậy những người này cũng không quản sao?”
“Quản cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chôn cất cho bọn cướp? Nhanh lên!”
“Ồ ồ…”
Tước yêu rất nhanh lại bắt đầu bận rộn.
Nhặt chiến lợi phẩm cũng là một môn học.
Lúc bắt đầu nàng không hề có chút đầu mối, nhất là một tông môn lớn như vậy,
không biết bắt tay vào làm từ đâu.
Nhưng dưới sự chỉ điểm của của một chuyên gia như Thành Ca, rất nhanh đã có
đường có lối.
Theo việc quét rỗng của từng phòng trong cung điện, Hắc Hồ tông dần dần chỉ
còn lại có một cái vỏ không.
Mà Thải Anh cũng tìm lại được nhẫn trữ vật và Tiên Kiếm lúc trước đã bị cướp,
sau khi biến trở lại hình người, lại đeo vào Thiên Cơ Tàng Vân Trụy một lần
nữa.
Niềm vui của việc thu hoạch, đã làm giảm bớt nỗi ám ảnh khi nàng bị giết lúc
trước.
Sau khi bận rộn khoảng một ngày một đêm, nàng cuối cùng mới thu thập xong.
“Bây giờ chúng ta đi đâu, là tiếp tục bay về hướng lối vào Huyền Giới sao?”
Vốn dĩ Thành Ca cũng không có ý định lãng phí thời gian, nhưng ngay sau đó
Tiên Hồn của hắn lại nhận ra cái gì.
“Có người đi về hướng bên này.”
“A? Ở đâu?”
Thải Anh lại hoảng sợ.
Ai biết người tới có thực lực ra sao, lỡ như Tiên Hồn của Yêu chủ cũng không
xử lý được thì sao?
Hơn nữa hiện trường còn có nhiều xác chết như vậy.
Bất kì kẻ nào đi qua đây, cũng có thể nhìn ra vấn đề lớn nhỉ?
“Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây nhỉ?”
Nàng đã không thể chờ được muốn chạy khỏi nơi rắc rối này.
“Ngươi bảo một kẻ đường đường là Yêu chủ như ta chạy trốn?”
Thải Anh nghĩ thử thì cũng đúng, thật sự rất có tổn hại tới thân phận của Yêu
Chủ, vì thế chỉ có thể lo lắng bất an mà đứng tại chỗ chờ đợi.
Sau khoảng một phút, một phi thuyền hoa lệ dài khoảng trăm dặm bay đến vùng
trời của Hắc Hồ tông.
Giống như một đám mây đen, ánh sáng ở phía dưới đều tối sầm trong nháy mắt.
Phi thuyền dừng lại, sau đó cửa khoang mở ra, vài tên Ma tu chậm rãi bay
xuống.
Thành Ca khẽ cảm giác cảnh giới một chút.
“Hai tên Ma Vương bốn tên Ma Tôn, tàm tạm.”
Trong mắt hắn thì những kẻ này căn bản không đáng kể.
Nhưng thật ra vẫn rất tò mò, bởi vì những kẻ này rõ ràng không cùng cấp bậc
với Hắc Hồ tông.