kiếm.
Không nói đến phòng ngự, cái gì cũng có thể xuyên thủng, quả thực vô cùng
thần kỳ.
Thanh kiếm này Khương Thành và Thu Vũ Tuyền đã từng lần lượt có được, đã
chém giết ba vị trong tứ đại Thánh chủ của Tiên tộc.
Mang lại cho bọn họ cảm giác vô cùng tự hào và an toàn.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày thanh kiếm này lại vung về
phía bản thân mình.
Hơn nữa còn vung lên mãnh liệt hơn so với mấy lần trước.
Không có cách nào, trước kia là ý thức của Khương Thành và Thu Vũ Tuyền
điều khiển thanh kiếm đó.
Mà lần này là ý chí của Thiên Đạo.
Đương nhiên uy lực cũng là nước lên thì thuyền lên.
“Ma thai!”
“Nàng chính là Ma thai!”
Giọng nói sắc nhọn và thảm thiết của Tinh U quốc sư vang vọng khắp nơi.
Chỉ là không có được bao nhiêu người có thể nghe thấy nó.
Sau một kiếm, chiến trường vốn ồn ào và sôi sục cũng yên tĩnh trở lại.
Con số hàng chục triệu quân tinh nhuệ của Thiên tộc hầu như đã chết chẳng còn
lại bao nhiêu.
Số lượng người còn sống rải rác chưa tới mười người.
Trong số mấy người này bao gồm Tinh U quốc sư và hai vị hoàng đế, còn có
một vài vị thân vương thiên giai thập nhất trọng.
Ba người còn có thể sống sót sau đó là kết quả của việc bọn họ là ba người đầu
tiên liều mạng ngăn cản.
Nhưng mà bọn họ cũng đã bỏ ra một cái giá khổng lồ.
Thân thể của Thiên tộc không quan trọng, bị hủy hoại rồi cũng có thể dễ dàng
cải tạo.
Nhưng linh ý của bọn họ không thể nào che giấu được ở dưới một kiếm này,
cũng phải chịu tấn công mang tính hủy diệt giống như trước.
Sau một kiếm, thiên địa mà ba người có thể nắm trong tay từ mấy tỷ dặm co rút
lại chỉ còn mấy chục triệu dặm.
Linh ý của bọn họ bị cắt thành rất nhiều phần, phần lớn đều tan vỡ ngay tại chỗ.
Cũng không còn uy thế trước đó nữa.
Trên thực tế, thứ mà Vô Đạo kiếm có thể cắt ra chính là vật hữu hình, còn ý
thức thuộc về vật vô hình, vốn dĩ có thể thoát khỏi đòn tấn công.
Nhưng rất đáng tiếc.
Thiên tộc đã tu luyện ý thức thành linh ý hùng mạnh, chẳng khác gì từ vô hình
đã luyện thành hữu hình.
Vậy nên rất trùng hợp rơi vào phạm vi nghiệp vụ của Vô Đạo kiếm, biến thành
mục tiêu bị cắt ra.
“Không!”
Cảm nhận được sự vắng vẻ yên tĩnh ở phía sau, tâm trạng của bọn họ hoàn toàn
sụp đổ rồi.
Thậm chí còn không muốn tin tất cả những chuyện vừa mới xảy ra là sự thật.
“Không…”
“Tại sao có thể như vậy?”
Bởi vì có rất nhiều Tộc nhân chết đi, thậm chí bọn họ còn không xuất hiện cảm
giác tức giận nữa rồi.
Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng còn sống sót cũng đã cũng không còn
khí phách cấp trên lúc trước.
Cả người hồn bay phách lạc, giống như cây đại thụ chọc trời bị đổ sau cơn bão
táp vậy.
“Chết rồi.”
“Đều chết cả rồi…”
Tinh U quốc sư lắc đầu với vẻ mặt đờ đẫn, lẩm bẩm tự nói.
“Không nên như vậy chứ!”
Trải qua bao nhiêu năm chiến đấu anh dũng như vậy, rõ ràng bọ họ cũng đã tiêu
diệt được tứ đại thánh địa của Tiên tộc rồi, không phải vận mệnh của Thiên tộc
cũng nên thay đổi rồi sao?
Tại sao vào khoảnh khắc bọn họ đang cực kỳ hưng thịnh đó đột nhiên lại
chuyển biến bất ngờ, rơi vào vực sâu rồi?
Sự thay đổi nhanh chóng này vô cùng dữ dội.
“Tại sao ngươi phải làm như vậy?”
Hắn phát điên nhìn Thu Vũ Tuyền ở đối diện không có bất cứ cảm xúc nào,
khàn giọng lên án.
“Tại sao!”
Nếu như Thành ca có mặt ở đây, nhất định sẽ không nhịn được than phiền.
Không phải ngươi cũng đã tiên đoán người ta là Ma thai sao?
Ma thai làm ra chuyện này không phải là lẽ đương nhiên?
Thu Vũ Tuyền ở đối diện không trả lời mà chỉ giơ tay phải lên lần nữa.
Một động tác đơn giản như vậy cũng đã làm cho bọn họ sợ đến mức hồn bay
phách lạc.
“Trốn!”
“Chạy mau!”
Tinh U quốc sư và hai vị hoàng giả hoàn toàn không dấy nổi bất cứ ý chí chiến
đấu nào cả.
Còn năm tên thiên giai thập nhất trọng ở phía sau bọn họ đã hoảng hốt tháo
chạy giống như thỏ con bị giật mình từ lâu.
Nhưng lần này bọn họ cũng không gặp phải công kích.
Tay phải của Thu Vũ Tuyền vung lên cũng không xuất hiện mấy đường cắt nữa.
Ngược lại, thân hình của nàng trở nên càng mờ ảo hơn.
Mười mấy giây sau đã biến mất trong thiên địa.
Mấy người hoảng hồn chưa bình tĩnh được lần lượt dừng lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao nàng lại không tiếp tục đuổi giết nữa rồi?”
Với tư cách là đại lão đứng đầu, ý chí của bọn họ mạnh hơn những người khác
rất nhiều.
Cho dù gặp phải đả kích khổng lồ như vậy cũng có thể bình tĩnh bàn luận.
“Chẳng lẽ nàng chỉ có sức mạnh của một đòn đó thôi sao?”
“Một kiếm vừa rồi là ý chí của Thiên Đạo mượn nàng để ra tay.”
“Có lẽ, ý thức của chính bản thân nàng vẫn còn. Sau một kiếm ý thức của nàng
đã phục hồi rồi?”
“Không rõ lắm.”
Tinh U quốc sư lắc đầu.
“Cái này cũng không có nghĩa là nàng đã thay đổi trở lại, chỉ dựa vào một người
làm sao có thể thắng được ý chí của Thiên Đạo chứ?”
“Nàng đã hoàn toàn là một Ma thai rồi!”
“Bây giờ chúng ta phải nghĩ xem làm thế nào để ngăn cản công kích tiếp theo
của nàng.”
Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng chỉ có thể im lặng.
Vừa rồi linh ý của bọn họ gần như đã bị đả kích hủy diệt, thực lực đã giảm
mạnh chín mươi phần trăm rồi.
Hơn nữa đây không phải là tiêu hao bình thường mà là tổn thương trọn đời.
Muốn khôi phục lại như cũ thì lại phải mất mất chục tỷ năm.
Thiên Đạo và Thu Vũ Tuyền làm gì có chuyện để cho bọn họ ở lại lâu như vậy
được.
Hơn nữa, cho dù có khôi phục lại như cũ thì phải làm như thế nào đây?
Lấy gì để ngăn cản khi đối mặt với một kiếm vừa rồi?
Còn hai thân vương thiên giai thập nhất trọng không nhịn được nhìn về phía
Tinh U quốc sư như muốn nói gì đó.
Không phải ngươi nói Thần thai chính là khắc tinh của Ma thai sao?
Nếu Thu Vũ Tuyền là Ma thai, vậy Khương Thành chính là Thần thai rồi.
Để cho Khương Thành đối phó với nàng chẳng phải có thể hay sao…
Nhưng những lời nói giấu trong cổ họng này, chính bọn họ cũng không có mặt
mũi nói ra khỏi miệng.
Nghĩ lại xem tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, còn không phải là để xuất chinh
tới Phi Tiên minh và tấn công Khương Thành hay sao?
Mấy người chạy về Vân Điên tiên cảnh, tộc nhân Thiên tộc ở lại đây còn không
biết tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì đâu.
Nhưng bọn họ cũng không cho là sẽ chiến thắng trở về giống như lần trước.
Bởi vì thần sắc của tất cả tám người quay trở lại đều trông rất tệ.
“Nhanh lên!”
“Mau rời khỏi đây thôi!”
Thậm chí Tinh Diệu Hoàng còn không còn kịp nói rõ tình hình mà vội vàng hạ
lệnh sơ tán.
“Con dân Thiên tộc của ta, lập tức rời khỏi Vân Điên tiên cảnh!”
“Không nên tụ tập chung ở một chỗ, tất cả tản ra trốn đi.”
Không sai, Vô Đạo kiếm rất mạnh, gần như không thể nào ngăn cản được.
Nhưng Vô Đạo kiếm cũng có một thiếu sót không được tính là quá lớn - đó
chính là chỉ có thể tập trung tiêu diệt một đám người trước mắt.
Chỉ cần Thiên tộc lùi về phía sau và phân tán ở khắp nơi thì ít nhất hơn phân
nửa còn có thể sống sót.
Dù sao Thu Vũ Tuyền cũng không thể nào đuổi giết từng người một đúng
không?
Cho dù ý chí của Thiên Đạo có phần thảnh thơi nhưng cũng không có khả năng
này.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao phải rút lui, hơn nữa còn phải trốn đi?”
Nghe được mệnh lệnh này, tất cả tộc nhân Thiên tộc bên trong hoàng thành đều
ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu cho lắm.
Có người mơ hồ có dự cảm xấu.
“Chẳng lẽ chúng ta lại thua Phi Tiên minh sao?”
“Không thể nào, hai vị hoàng đế và một vị quốc sư dẫn đội, còn có đại quân
khổng lồ như vậy nữa!”
“Cho dù tấn công Tái Nguyên thánh địa chúng ta cũng không phái quá nhiều
người như vậy.”
“Còn đại quân của chúng ta thì sao?”
“Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều chết hết rồi?”
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Bắt gặp ánh mắt, hoặc chấn động, hoặc kinh hãi, hoặc sợ sệt, hoặc khó mà có
thể tin nổi, thậm chí Tinh Diệu Hoàng còn không biết phải nói ra chân tướng
như thế nào.
“Bọn họ… Đúng là tất cả đều đã chết rồi.”
Nguyệt Ảnh Hoàng vừa mới dứt lời, tòa thành khổng lồ trên bầu trời lập tức rơi
vào tình cảnh hỗn loạn.
Tiếng gào khóc giày vò tâm can và gào thét điên cuồng vang vọng tận mây
xanh.
“Không…”
“Bọn ta không tin!”
“Nhiều người như vậy, làm sao có thể chết hết toàn bộ chứ?”