Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đây Khương Thành đã vào Lí thế giới ba lần, đều là cơ hội mà hệ thống

hack hồi sinh cho.

Không giống với ba lần đó, lần này hắn không nhìn thấy được những cây đại

thụ chọc trời cho mình đánh gãy nữa.

Tiên lực, tu vi và căn nguyên, cảm ngộ các thứ đều không hề gia tăng.

Nhưng hắn chắc chắn một trăm phần trăm, nơi đây chính là Lí thế giới.

Thành ca nhớ lại một chút, bản thân hình như chưa bị giết chết nhỉ.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống không hề vang lên, sao có thể vào được đây

một cách lạ lùng thế?

Nhưng mà lúc này, thứ hắn quan tâm hơn đó chính là bản thân mình.

Rất nhanh, Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn,

nhưng mà hai người này lúc này lại không nhìn thấy hắn.

Mà là kiểu mặt mày hoang mang nhìn khắp nơi, giống như người mù đang dò

tìm tình huống xung quanh vậy.

Cho đến khi Khương Thành đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, hai người

mới vui mừng nắm lấy tay hắn.

“Thành ca!”

“Khương chưởng môn!”

“Tốt quá rồi, may mà chúng ta không lạc nhau.”

“Bên ngoài Lạc Tiên đảo nguy hiểm quá, bọn ta suýt chút lạc ở đây rồi.”

“Lạc Tiên đảo?”

Thành ca nhất thời tắt nụ cười.

“Đây là Lí thế giới, không phải Lạc Tiên đảo.”

Kỷ Linh Hàm lắc đầu: “Lạc Tiên đảo mà ban đầu chúng ta ở, xung quanh có

những lực pháp tắc quỷ dị như vậy đây.”

“Nếu không phải trong quá trình đến Nguyên Tiên giới, hai pháp tắc xuất hiện

nhiều vết nứt, bọn ta thậm chí còn bị nhốt ở đó đến nay cơ.”

“Cái gì?”

“Lực pháp tắc?”

Thành ca khẽ kinh ngạc, cuối cùng hắn cũng ý thức được có gì đó không đúng.

“Lí thế giới lẽ nào chính là pháp tắc thiên địa tuần hoàn?”

“Không phải chứ?”

“Nếu nới như thế thì ta sớm đã tiếp xúc với lực pháp tắc rồi?”

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đây chính là chân tướng.

Vậy ba lần chặt cây trong Lí thế giới giết chết kẻ địch trong thế giới hiện thực

kia vốn là chuyện li kì phi thường rồi.

Làm kiểu như ma chú của Vu tộc vậy.

Trước nay Khương Thành đều xem nó như công cụ hack cưỡng hành giết chớp

nhoáng của hệ thống, giống như mấy đạo cụ súng nước, quạt giấy vậy, chỉ có

điều là dùng Lí thế giới cho quá trình này thôi.

Bây giờ xem ra, trong này vẫn thật sự có chút nguyên lí.

Pháp tắc thiên địa tuần hoàn là khung vận hành của Nguyên Tiên giới.

Tất cả mọi thứ dù là Thiên Đạo, căn nguyên hay là sinh linh, toàn bộ đều ở

trong khung này.

Nếu như Lí thế giới thật sự là pháp tắc, vậy bản thân mình chặt cây khi đó giống

như kiểu phá vỡ quy luật của cả thế giới rồi.

Những kẻ địch bị giết ở bên ngoài xem như đã được gì?

Đối với pháp tắc thiên địa tuần hoàn chí cao mà nói, đó chỉ là mấy đồ gãi ngứa

mà thôi.

“Nếu như vậy thì Lí thế giới lúc trước ta đi vào có lẽ là pháp tắc thứ ba.”

“Còn bây giờ là trong pháp tắc thứ nhất.”

Mang theo Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh, hắn không ngừng đi quanh thế giới

“trừu tượng” này, lục t đi tìm Mạc Trần và Đan Thái.

Hai người cũng đang tìm tòi ở vị trí cũ, cẩn thận như đám người mù.

Choh đến khi Khương Thành đến trước mặt mới kinh ngạc.

“Khương chưởng môn, sao ngươi có thể tìm được bọn ta vậy?”

“Đúng thế, ở đây ngoài gió bão ra cũng chỉ còn gió bão, nguy hiểm đến mức

không nhìn thấy chút sinh cơ nào. Ngươi lại có thể đi lại nơi đây không bị cản

trở, đúng là quá thần kì rồi.”

“Đối với Khương chưởng môn mà nói, chuyện thế này chẳng phải là đương

nhiên sao, sao còn phải kinh ngạc chứ?”

“Năm đó nếu có Khương chưởng môn ở Lạc Tiên đảo thì bọn ta sẽ không bị

giam cầm lâu như vậy rồi.”

Khi đón nhận sự tâng bốc của hai người một cách thuần thục, Khương Thành lại

có một thắc mắc.

“Gió bão?”

“Ở đây có gió bão sao?”

Trong mắt hắn, tất cả mọi thứ phía trước chính là một thế giới trừu tượng có

những đường tuyến và những vệt mực tạo thành.

Làm gì có gió bão chứ?

Lẽ nào cảnh tượng mà bản thân nhìn thấy không giống với những gì đám người

Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần nhìn thấy ư?

“Sao lại có thể như thế được?”

Hắn lại lần nưa cảm thấy thắc mắc.

“Lẽ nào thể chất của một nhân vật chính như ca quá đặc biệt, không giống với

những người khác à?”

Miệng thì nói như thế nhưng trong lòng hắn cũng thật sự nghĩ vậy.

So với những người khác, sự khác nhau lớn nhất của hắn chính là đã vào Lí thế

giới ba lần.

Chẳng lẽ vì trước đây từng đến đây trước nên hệ thống đã có mình một buff đặc

biệt gì đó hả?

Cuối cùng hắn cũng tìm ra được đáp án.

Sau đó hắn đưa bốn đệ tử đi tìm kiếm xung quanh, lại tìm được Lam Đề và

Minh Đồng cũng ba tế tư khác của Vu tộc.

Tình trạng của năm người này đỡ hơn rất nhiều.

Bọn họ đã tụ lại với nhau, có phương hướng rõ ràng.

Tuy quá trình đi vẫn còn cẩn thận dè dặt, có vẻ còn chậm, nhưng dường như đã

nhìn ra được chút gì đó.

Sau khi năm người Khương Thành tụ họp với năm người bọn họ, mọi người đều

vui mừng vô cùng.

“Vẫn may, chúng ta đều không xảy ra chuyện gì cả.”

“Nơi đây đâu đâu cũng đầy rẫy lực pháp tắc, có lẽ là phía dưới của pháp tắc chi

nhãn.”

“Nơi đây nếu sơ suất một tí thì sẽ bị pháp tắc thiên địa quấn lấy, hậu quả sau đó

thì không dám tưởng tượng rồi, chuyện bị hủy diệt là đương nhiên.”

“Thanh Diệu đúng là thứ chả ra gì, đồ ti tiện bỉ ổi!”

“May mà Khương chưởng môn tìm được chúng ta kịp lúc, nếu không chúng ta

không biết còn có thể chống chọi lại ở nơi này được bao lâu nữa.”

Sau khi mấy người giao lưu được một lúc, Thành ca mới tò mò hỏi: “Các ngươi

có thể nhìn thấy rõ được phía sau của Lí thế giới không?”

“Lí thế giới?”

Đám người Lam Đề và Minh Đồng nghe mà đầu óc mù mị.

“Bọn ta chỉ xem đây như là vu đồ thôi.”

“Thứ mà trước giờ Vu tộc bọn ta nghiên cứu là thiên địa, pháp tắc thiên địa nơi

đây là thể hiện bản chất của một phương thiên địa.”

“Vậy nên bọn ta có thể lợi dụng vu chủng để tìm đường.”

“Tuy rất mơ hồ như chi ít có thể tìm được chút phương hướng.”

Cảnh tượng bọn họ nhìn thấy vốn không rõ ràng cụ thể được như Khương

Thành.

Nhưng mà năng lực thiên phú của bản thân Vu tộc ở đây đi lại phải nói là thuận

lợi hơn những người khác nhiều.

“Vu đồ? Vu chủng?”

Thành ca cũng từng vào vu đồ, lần đó còn mở hack hệ thống, có được kỹ năng

đa góc nhìn nữa.

Cách nói của đám người Lam Đề và Minh Đồng làm hắn mơ hồ có chút cảm

ngộ.

Vu tộc lợi dụng nhiên thức về thiên địa, có chút thay đổi thần kì với sự tạo

thành của thế giới này.

Nghĩ kỹ lại, bản thân khi đó chặt cây ở Lí thế giới, tiêu diệt kẻ địch một cách

thần kì, đúng là có chút ảo diệu như vu thuật thật.

“Không ngờ khoảng cách gần nhất với pháp tắc thiên địa tuần hoàn lại là Vu

tộc.”

Thứ Nguyên Tiên giới hiện nay phải đối diện chính là sự giao tranh của pháp

tắc thiên địa.

Khương Thành gặp qua nhiều tộc quần như thế, chủ tu thần hồn, tiên lực, ý

thức, huyền văn, thể phách, cốt cách, đạo tâm đều có cả.

Nhưng không có tộc quần nào chủ tu pháp tắc thiên địa cả.

Đối với các tộc quần mà nói, pháp tắc thiên địa là một lĩnh vực gì đó vừa thần

bí lại vừa nguy hiểm.

Chỉ có Vu tộc là dường như vẫn luôn đi trên con đường này.

“Nếu như vậy thì Tinh Diệu Hoàng ban đầu đào tạo Vu tộc thật ra đã đi đúng

hướng rồi.”

“Chỉ có điều, thiên phú linh ý của Thiên tộc quá ưu việt đi nên bản thân hắn

không phát triển theo hướng này.”

Thiên tộc cũng có thể liên kết và thao túng lực thiên địa, nhưng bọn họ chưa

bao giờ muốn giống với Vu tộc, đi nghiên cứu bản chất đằng sau của lực thiên

địa.

Cũng bởi vậy, bọn họ không thể tiếp xúc với pháp tắc thiên địa bản chất nhất.

“Được rồi, chúng ta cũng nên lên đường trở về rồi.”

Hắn không dự định sẽ ở lại Lí thế giớ lâu, mà bắt đầu tính toán sau khi trở về sẽ

xử lí Thanh Diệu thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK