nguyên Huyền giới chọn nữa chứ?
Khương Thành nhịn không được phải bóc phốt.
“Mắt nhìn người của các ngươi cũng lên tầm đấy.”
A Linh cười hi hi: “Ngoại trừ bốn người sớm đã được diểm hóa thì chỉ có hai
ngươi bọn họ là đặc biệt nhất mà.”
Người được điểm hóa?
Là chỉ bốn lão tổ Huyền tộc Bạch Vô Khải và Ninh Chi Lâm nhỉ?
“Các ngươi không sợ lại bồi dưỡng ra thêm hai Chung Thác Đế Tôn mới à?”
Chung Thác năm đó khiến tứ đại Huyền tộc nguy hiểm ngập tràn, ở với tư thái
thái thượng hoàng.
Cuối cùng vì mạng sống mà tạo ra lổ thủng, thả cho đám Ảnh tộc chí mạng vào,
là phản bội lại hoàn toàn căn nguyên của Huyền giới.
A Linh lắc đầu.
“Bọn ta có thể xem được thiên số, nhưng không thể nào dựa đoán được tâm của
một người có thay đổi hay không, chỉ có thể mong bọn họ làm được mà thôi.”
“Đối mặt với sự uy hiếp của Di, cũng không thể không làm gì được.”
Nàng nói đến đây thì đột nhiên trở nên hứng khởi.
“Nhưng mà bây giờ thì không còn phải lo lắng nữa.”
“Khương đại ca ngươi đã quay lại rồi, tất cả mọi khó khăn đều có thể giải quyết
được.”
Nhìn ánh mắt nàng như một fan girl, Thành ca cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
“Không thành vấn đềm vậy thì bắt đầu thôi!”
A Linh khẽ ngây ra: “Bắt đầu gì cơ?”
“Đưa ta lên đến đỉnh đấy.”
Thành ca chỉ lên phía đỉnh đầu” “Ngọn Luyện Văn tháp này không phải có 33
tầng sao, còn 30 tầng nữa này.”
A Linh kinh ngạc: “Lên thẳng luôn à? Ngươi không định thí luyện như bình
thường sao?”
“Tại sao ta phải thí luyện bình thường chứ?” Thành ca hỏi ngược lại một cách
khí phách.
“Luyện Văn tháp có ý nghĩa cực kì lớn với Huyền tộc.”
A Linh khổ tâm khuyên nhủ: “Chỉ có hợp thành một thể với thế giới bên trong
cơ thể thì huyền văn mới xem như là cơ căn cơ thật sự, không còn phải phiêu
dạt không có gốc rễ nữa, Luyện Văn tháp là cơ hội mà ngươi không thể bỏ
qua.”
“Có ta ở đây, Khương đại ca bất cứ lúc nào cũng có thể vào trong thí luyện.”
Khương Thành biết Luyện Văn tháp rất tốt.
Nhưng thật đáng tiếc…
“Nó có tốt hơn nữa cũng không phù hợp với ta.”
“Ca làm gì có thời gian mà tiêu tốn mấy chục tỷ thậm chí cả trăm tỷ năm ở
trong cái tháp này chứ, chờ ta thần công đại thành đi ra thì hoa cũng tàn rồi.”
“Ta đang cá cược với người khác, thể diện không thể mất, còn về việc thăng hoa
huyền văn gì đó thì không quan trọng.”
“Ngươi không phải là người bảo hộ của tòa tháp này sao, trực tiếp đưa ta lên đó
là được rồi.”
A Linh há cái miệng bé xinh ra, nhất thời không có lời gì để nói.
Vậy nên thể diện của trận cá cược còn quan trong hơn việc gia tăng thực lực ư?
Nàng cảm thấy nếu đổi lại thành bất cứ một ai khác đưa ra lựa chọn thì chắc
chắc cũng chọn việc gia tăng thực lực cơ.
Nhưng thật đáng tiếc là người đối diện nàng bây giờ lại là Khương Thành.
“y, vậy ta lại chúc phúc cho ngươi lần nữa vậy.”
“Còn phải thêm một chúc phúc à?”
“Đúng thế, nếu không thì dù ta có đưa ngươi lên đó rồi, huyền văn của ngươi
cũng sẽ bị sự xung kích mạnh mẽ sau đó gây áp lực.”
“Vậy được thôi, mau chúc phúc cho ta đi.”
Thành ca nói xong thì mớ huyền văn của mình ra, giao cho A Linh làm việc.
Thân xác hình người của A Linh hóa thành một viên đá trắng thuần khiết, chớp
mắt đã nhập vào trong thân xác hắn.
Ngay sau đó thì vang lên tiếng kinh hô của nàng.
“Khương đại ca, sao huyền văn của ngươi lại biến thành thế này rồi?”
“Sao lại ở chung với đạo tâm vầy nè?”
“Ôi, ngươi lại có tận ba ngàn huyền văn cơ à?”
Nàng xem như cũng có chút hiểu biết về tình huống đặc biệt của Khương
Thành.
Nhưng trong ấn tượng của nàng, số lượng huyền văn năm xưa Khương Thành
có nhiều đến mức vô lí, nhưng cũng chỉ tầm một ngàn thôi, bây giờ lại nhiều
thêm hai lần?
Máu làm màu trong lòng Thành ca lại nổi lên.
“Hết kiến thức rồi à, đây chỉ là cái cơ bản mà một tiên nhân nên có mà thôi,
không có gì phải kinh ngạc hay thấy lạ cả.”
A Linh lại lần nữa không còn gì để nói.
Nếu là tiêu chuẩn của tiên nhân bình thường thì e là không có mấy tiên nhân
đâu.
Sau một khắc, Khương Thành phát hiện ra huyền văn của mình đã bình phục trở
lại.
Ngoài điều này ra, còn có một cảm giác dễ dàng điều khiển nữa.
Giống như ba ngàn huyền văn đã hoàn toàn trở thành một phần trong cơ thể của
bản thân vậy, hoàn toàn chịu sự thao túng theo ý muốn của mình.
Không giống như trước đây, còn cần phải liên kết một chút mới có thể sử dụng.
“Được rồi, đã hoàn thành rồi.”
A Linh lại lần nữa ra khỏi cơ thể, lần này nàng không trở lại hình dáng thiếu nữ
mà vẫn là bộ dạng của viên đá.
“Sao kết thúc nhanh vậy?”
“Đúng thế, ta phải về nghỉ ngơi rồi.”
Sau khi nói xong câu này, viên đá mà trắng sáng rực kia dần ảm đạm lại, cuối
cùng biến mất đi.
Ơ chuyện này…
“Hóa ra chúc phúc cho ta cũng đâu dễ dàng gì nhỉ?”
Thành ca có phần áy náy.
Hắn vốn nghĩ thêm một chúc phúc cũng dễ như trở bàn tay hệt như bản thân ấn
nút trong kĩ năng hệ thống vậy.
“y, sớm biết như vậy đã không cần phiền ngươi vậy rồi.”
Thương cảm một chút, Khương Thành lại lấy lại sự chút ý.
“Ta vẫn còn ở tầng thứ ba.”
“Đây cũng chưa đến tầng 33 nữa, bây giờ cũng chẳng có A Linh, nên làm sao
cho tốt đây nhỉ?”
Trên thực tế, hạt giống huyền lực chỉ có thể chúc phúc cho mỗi loại huyền văn
một lần thôi.
Do Khương Thành có đến ba ngàn huyền văn nên toàn bộ những cơ hội chúc
phúc của A Linh đều đã cho hắn cả rồi.
Mà hiệu quả của sự chúc phúc này lại có hiệu quả cuối cùng là có thể vượt qua
33 tầng, chỉ là lúc này hắn vốn chưa ý thức được mà thôi.
Hắn chỉ cảm thấy bản thân như đã thay đổi gì đó, nhưng lại không rõ ràng lắm.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, bây giờ hắn cũng đã có thể vượt qua tầng ba rồi.
“Tầng thứ tư rồi.”
“Khương hiền giả lại lên rồi.”
Bên ngoài lúc này, đến cả đám người Bạch La Chân cũng đã không còn mấy hi
vọng với Thành ca nữa rồi.
Suy cho cùng thì số tầng trước mắt quả thực chẳng có chút sức thuyết phục nào
cả.
Muốn tâng bốc cũng không biết từ góc độ nào.
Ôn Trì và Lịch Đường thì mang vẻ mặt khinh thường.
“Tầng thứ tư mà cũng nói được à?”
“Người này năm đó sao có thể làm Đại hiền giả được vậy, đúng là khiến bọn ta
thất vọng quá thất vọng.”
“Ta dám cá hắn cùng lắm là lên được tầng bảy, không thể hơn nữa rồi.”
“Tầng bảy à, nhiều nhất là tầng năm thôi.”
Lời của bọn họ chỉ vừa mới dứt đã thấy tầng thứ tư của Luyện Văn tháp sáng
lên, Khương Thành đã lên đến tầng thứ năm.
“Ấy, sao lần này lại nhanh vậy?”
“Ta còn tưởng hắn sẽ ngừng ở tầng năm ít nhất mấy tháng chứ.’
“Mau nhìn kìa, hắn ở tầng thứ sáu rồi.”
“Sao đột nhiên hắn lại trở nên nhanh đến thế chứ?”
Trong tháp lúc này, Khương Thành xem như đã hiểu ra được ý nghĩa sự chúc
phúc của A Linh rồi.
Khi hắn lên đến tầng thứ tư, sự công kích theo lệ ở mức huyền văn thập trong
lại đến, công kích thẳng vào ba ngàn huyền văn của hắn.
Hắc bạch nguyên hạch nơi ba ngàn huyền văn ở đó khẽ rung lên một chút.
Sau đó… trở lại sự bình tĩnh.
Căn bản không cần bản thân hắn phải trấn tĩnh, càng không giống như trước đây
phải điều khiến từng chút để hồi phục và chống lại.
Bởi vì sự công kích đó căn bản không làm chấn động được huyền văn của hắn.
“Thế này thì hơi vô lí nhỉ?”
Khương Thành đương nhiên biết, không phải bản thân sự công kích của căn
nguyên Huyền giới yếu ớt, mà là do huyền văn của bản thân đã trở nên mạnh
hơn rồi.
Nhưng sức chiến đấu của hắn thì không có thay đổi gì nhiều.
Sự giải thích duy nhất là do huyền văn có biến chất đi một chút.
“Lời chúc phúc của A Linh có hơi cường thế nhỉ?”
Lên đến tầng thứ nắm, sự công kích lại đến tiếp.
Huyền văn của hắn vẫn chỉ khẽ động một chút, sau đó lại trấn tĩnh trở lại.
Kiếp này cứ thế mà qua.
“Thế này cũng đơn giản quá rồi.”
Hắn cũng lười dừng lại, cứ một đường xông thẳng lên