đều bị dọa đến ngốc.
Đến cả ba Chính Thần còn lại cũng không ngoại lệ.
Bởi vì cảnh tượng này quả thực quá mức kinh hãi thế nhân.
Ngoại trừ mấy người đỉnh cao như vị Thần chủ của Vô Thượng Đạo Cực và
Thánh Hoàng, Vô Định Cổ Thánh ra, Nguyên Tiên giới đã công nhận thiên hoa
bản là hơn bảy mươi Chính Thần.
Còn về cấp bậc của Lam Uyên Cổ Thánh thì thật ra phải yếu hơn Chính Thần
một chút.
Bởi vì đạo nguyên của Cổ Thánh có cường độ hơn một nữa đã không bằng đạo
ấn rồi.
Kết quả bây giờ một Chính Thần lại chết như vậy trước mặt mình, cả quá trình
còn chưa đến mười giây.
Chuyện này sao có thể không làm bọn họ kinh hãi được chứ.
“Ngươi, sao ngươi có thể làm được?”
Do Dương Đình Chính Thần chết quá quỷ dị, vết thương ngoài cũng không thấy
được, bọn họ đương nhiên sẽ xem chiến tích này là của hai người kia rồi.
“Thánh Hoàng!”
“Vô Định Cổ Thánh!”
“Chơi trò đâm lén sau lưng hại người khác tính là gì chứ?”
“Còn không mau nhanh chóng hiện thân?”
Mũi của Thành ca suýt bị chỉnh lệch.
Ta khổ sở giết chết một Chính Thần với bốn Thiên Thần, kết quả toàn bộ công
lao đều ở trên người hai người cơ bản vốn không ở hiện trường ư?
Đúng là Thiên Đạo loạn lạc, thời thế đổi thay mà!
Thậm chí hắn còn lười phí lời thêm, nhấc kiếm giết đến người thứ hai là Vân
Trnh Chính Thần.
Vân Trinh Chính Thần liền vung kiếm ứng chiến, nhưng hiển nhiên là tâm
không tập trung rồi.
Phán đoán đầu tiên của hắn khiến toàn bộ tâm trí hắn đều đặt ở việc phòng bị
“kẻ địch trong tối? kia, vốn không quá xem trọng Khương Thành.
Hai Chính Thần còn lại cũng có cùng suy nghĩ với hắn.
Bọn họ đương nhiên không liên thủ với Vân Trinh để ba chọi một.
Bởi vì theo như bọn họ thấy thì Khương Thành chỉ là một cờ hiệu để thu hút sự
chú ý của bọn họ, để cho cường địch trong chỗ tối có thể có cơ hội lén tập kích
mà thôi.
Vậy nên bản thân tuyệt đối không được mắc bẫy.
Nhất định phải phân cho rõ mạnh yếu chính phụ, tuyệt đối không được lơ là với
“kẻ địch mạnh thật sự”.
Việc nghi thần nghi quỷ này của bọn họ và bầu không khí đấu trí đấu dũng của
bọn họ khiến Khương Thành lại lần nữa có được cơ hội đấu tay đôi lạ kì.
Hơn nữa còn đối diện với kẻ địch trong lòng còn phân tâm.
Tình huống này chiến đấu còn gì hồi hộp nữa đâu.
Chỉ sau năm giây ngắn ngủi, Vân Trinh Chính Thần đã nối bước Dương Đinh
Chính Thần, chủ hồn bị diệt, thân tử đạo tiêu!
Lại thâm một Chính Thần bị giết trước mặt, tâm lí phòng ngự của nhiêu người
đã bị đánh tan.
Chính Thần còn bị chết dễ dàng đến thế, nếu đổi thành bản thân có phải chết
càng nhanh hơn nữa không?
Bọn họ không còn giữ tâm thái nhẹ nhàng như thú săn vay Nam Hỏa thành nữa,
thay và đó là nỗi lo sợ bất an.
Giờ phút này, bọn họ cuối cùng cũng phát hiện ra được bản thân vốn không phải
là thợ săn mà là con thú có thể bị chết bất cứ lúc nào.
Nào còn gì mà ý chí chiến đấu nữa?
“Làm sao giờ?”
“Cùng nhau lên, tiêu diệt Khương Thành.”
“Chỉ giết hắn thôi thì có tác dụng gì chứ, người nguy hiểm nhất là hai đại năng
đang nấp trong tối kia kìa.”
“Chạy đi!”
Các thần quan bộ hạ của Nguyên Quang Chính Thần và Ngôn Khuê Chính
Thần không dám chạy, bởi vị cung chủ của bọn họ vẫn còn ở đó.
Bộ hạ của Dương Đình Chính Thần và Vân Trinh Chính Thần thì không còn gì
kiêng kỵ nữa.
Dù sao thì cấp trên cũng đã chết rồi, cũng không còn ai ràng buộc bọn họ nữa.
Thế là mọi người hét lên một tiếng rồi chạy tán loạn bốn phương tám hướng.
Đám người này đến đánh bản thân, Thành ca há lại để bọn họ chuồn được?
Hắn lập tức hạ lệnh để đại quân trong thành của Đông Trúc đảo truy kích bao
vây, tiêu diệt tàn địch.
Đám người Cung Tình và Từ Tử Xuyên, Cơ Dao vốn còn sốt ruột chờ đợi ở bên
dưới.
Bọn họ có thể cảm nhận được mơ hồ phía trên truyền đến những làn sóng chiến
đấu đáng sợ, nhưng cũng không biết Khương chưởng môn ra sao rồi.
Đột nhiên nghe thấy Thành ca hạ mệnh lệnh, rất nhiều người không kịp phản
ứng.
“Bảo chúng ta truy kích tàn địch?”
“Tình huống gì vậy, tàn địch ở đâu thế?”
Nhưng mà đệ tử Phi Tiên môn suy cho cùng cũng đi theo Khương chưởng môn
lâu nhất, dù có không hiểu cũng nhanh chóng hành động được.
Vừa rồi rời khỏi phủ thành chủ, bọn họ đã nhìn thấy đám thần quan của hai đại
thần điện chạy tán loạn.
“Đúng là có tàn địch.”
“Nhanh! Cản bọn chúng lại!”
“Khương chưởng môn uy vũ, một mình đánh ta kẻ địch rồi?”
Không có Chính Thần dẫn đội, những Thiên Thần và Giới Thần kia đối vói Phi
Tiên môn mà nói vốn không áp lực bao nhiêu.
Càng huống hồ gì lúc này, những cao thủ tộc quần như Băng tộc, Yêu tộc, Vu
tộc cũng cùng nhau xông ra.
Một màn truy kích lớn trong mơ hồ rất nhanh đã thắp lên ngọn lửa trong Nam
Hỏa thành.
Mà cùng lúc này, Khương Thành trên đỉnh mây cũng phát động công kích về
phía Ngôn Khuê Chính Thần.
Lần này, Nguyên Quang Chính Thần ở một bên không đứng yên xem kịch nữa.
Không phải hắn không bận tâm “kẻ địch trong tối”, mà là cảm thấy sự tồn tại
của Khương Thành rất chướng mắt.
Các ngươi không phải để Khương Thành làm cờ hiệu để cố ý thu hút sự chú ý
của bọn ta sao?
Vậy ta giết Khương Thành trước, xem các ngươi còn hát hò gì nữa.
Mang tâm trạng như vậy, hắn và Ngôn Khuê cùng nhau gia nhập trận chiến.
Khương Thành ở thế một chọi hai lập tức có trải nghiệm không bình thường.
Hai Chính Thần trước mặt kia hắn đánh vô cùng nhẹ nhàng, ba lưỡi rìu lớn là
thiên hồn, linh ý và thánh lực thứ hai tranh nhau ra, trước mặt lập tức đã vỡ
không còn hình, không có sức trở tay.
Nhưng giờ lấy một địch hai, hắn phát hiện ra tình huống có khác biệt một trời
một vực.
Nếu như hắn lại thêm ba rìu đấy thì hắn căn bản không thể chống nỗi sự tập
kích của người còn lại.
Nói trắng ra, loạt chiêu đó là được ăn cả ngã về không, cách đánh thẳng vào hồn
hải của đối phương chỉ thích hợp với việc một chọi một.
Khi dùng, bản thể của hắn chỉ còn giữ lại chút ít thần hồn và ý thức duy trì sự
vận chuyển của thánh giới.
Lúc này thêm một Chính Thần nữa ra tay với hắn thì cảnh tượng sẽ trở nên vô
cùng nguy hiểm.
Thế là Khương Thành chỉ có thể từ từ độ sức với hai người này.
Hai người đột nhiên phát hiện thần đạo có được sự gia trì đạo ấn của bản thân
trong thời gian ngắn lại không thể đánh xuyên được thánh giới của một Thánh
Tôn.
Mà đối với sự giao phong về mặt nguyên thuật, bọn họ cũng không chiếm được
bất cứ thế thượng phong nào.
Đồng thời lúc này, ý thức của bọn họ đôi khi còn gaowj phải tập kishc, ép bọn
họ không thể không điều động đạo ấn về phòng thủ.
“Sao lại như thế được?”
“Sao hắn có thể mạnh đến vậy được?”
“Người này không có đạo nguyên, vốn không phải là Cổ Thánh, chuyện này sao
có thể làm được chứ?”
Hai người càng đánh càng kinh ngạc, những Thiên Thần và Giới Thần phía sau
lại càng câm như hến.
Cái chết của hai Chính Thần trước đó bọn họ nhìn không hiểu, còn tưởng có đại
năng nào đó âm thầm giúp đỡ Khương Thành.
Bây giờ với việc Khương Thành một chọi hai còn khó phân thắng bại, bọn họ
cuối cùng mới dần nhìn rõ chân tướng – căn bản không hề tồn tại cao thủ nào
trong tối, hai Chính Thần Dương Đình và Vân Trinh chính là bị Khương Thành
giết.
Bốn Thiên Thần kia cũng bị Khương Thành trừ khử luôn.
Chuyện này khiến bọn họ cảm thấy khó tin vô cùng.
“Khương Thành mạnh đến vậy ư?”
“Hắn rốt cuộc là Thánh Tôn hay là Cổ Thánh?”
“Cho dù có là Cổ Thánh thì cũng hoang đường quá, ta chưa từng nghe nói có
Cổ Thánh nào có thể một mình chống lại hai Chính Thần cả.”
“Hoặc có thể, chuyện này chính là nguyên nhân mà Thánh Hoàng và Vô Định
Cổ Thánh kết giao với hắn?”
“Căn bản không phải như những gì mà trước đây chúng ta suy đoán…”
Có người đột nhiên lấy binh khí ra.
“Bây giờ không phải là lúc thảo luận về thực lực của hắn mà là nếu như hai vị
Chính Thần thất bại, chúng ta cũng không thể sống được nữa.”
“Cùng nhau lên đi.”