chuyện quan trọng gì thì Thu Vũ Tuyền đã trực tiếp vào đề, nói rõ ý đồ đến đây
của bản thân.
“Cho ta một ít đan dược bổ sung của kỷ nguyên thứ ba.”
“Hả?”
Nhìn biểu cảm bình tĩnh kia của nàng, lại cúi đầu nhìn bàn tay đang đưa về phía
mình, Khương Thành sa vào dòng hồi ức về cuộc đời đầy ngắn ngủi.
Lúc trước bản thân mình có từng nợ nàng ta à?
Hoặc là có lần nào đó bản thân đã hứa cho nàng ta đan dược sao?
Nếu không thì tại sao nàng ta lại có thể yêu cầu mình một cách đương nhiên
như vậy chứ?
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, hắn lắc đầu, chắc chắn không hề có những chuyện
như thế xảy ra.
Thế là giọng điệu của Khương Thành lập tức trở nên hung ác.
“Có phải ngươi sốt đến hồ đồ rồi không? Lại đến tìm ta đòi đan dược?”
“Đừng có quên, vốn nên là ngươi chia cho ta một nửa thu hoạch đó, ta còn chưa
đòi ngươi đây nè!”
“Ta không thu hoạch được gì hết, không có cách nào chia cho ngươi.” Tay của
Thu Vũ Tuyền vẫn không thu về.
Khương Thành không hề tin nàng.
“Ngươi dỗ quỷ đó hả, đã giết một Thánh Chủ và mười mấy Đạo Thần cao giai
luôn rồi mà không có một chủ chiến lợi phẩm gì hay sao?”
Thu Vũ Tuyền lạnh lùng nói: “Chiến lợi phẩm của kỷ nguyên thứ nhất ta không
dùng tới nên chẳng nhặt thứ gì hết.”
Khương Thành cảm thấy tim của bản thân bị đâm một nhát thật mạnh, đang
chảy máu ào ào.
Hắn vung vẩy hai tay, lớn tiếng oán giận: “Ngươi không dùng tới nhưng ta thì
có đó, sao ngươi có thể không nhặt cái gì hết vậy hả?”
Trời ạ, biết bao nhiêu trang bị cao giai và bí bảo, còn cả thiên tài địa bảo nữa
chứ!
Đổi được biết bao là huyền tinh!
Nữ nhân này lại không nhặt một thứ gì, lãng phí quá đi mất, đúng thật là tội
không thể tha mà!
Nhìn thấy hắn tức giận như vậy, Thu Vũ Tuyền chau mày, nhưng sau đó trong
con ngươi xinh đẹp lóe lên một tia vui sướng khi người khác đau khổ.
Nàng cố ý nói: “Ngươi cũng đâu có nói với ta, làm sao mà ta biết ngươi cần
dùng tới chứ.”
Thế là Khương Thành càng thêm tức giận.
“Cái gì cũng không mang theo, ngươi còn có mặt mũi đến đây làm khách hả?”
Hắn vung tay: “Ngươi có thể đi được rồi, lần sau mang đủ thu hoạch rồi hãy đến
tìm ta.”
Nếu như để những người khác thấy được cảnh tượng này, e là sẽ xúm lại đánh
hắn mất thôi.
Mẹ nó chứ, Thu thần nữ chủ động đến tận cửa tìm ngươi, ngươi không những
không biết lấy làm vinh hạnh mà còn đuổi nàng đi sao?
Nhưng Thu Vũ Tuyền vẫn không bỏ đi.
Bàn tay chìa ra của nàng không hề rút về.
“Ta không có Linh ý, từ trước đến giờ vẫn luôn dùng tiên lực và hồn lực trong
cơ thể để điều động thiên địa ở xung quanh. Những năm qua, đan dược bổ sung
mà ta đem theo bên người đều dùng hết cả rồi.”
“Vậy thì sao?”
“Ta cần đan được.”
Khương Thành bĩu môi: “Ngươi cần đan dược thì liên quan cái rắm gì tới ta
chứ?”
Đây là cái lý do gì vậy hả?
Khương Thành suýt nữa bị nàng làm cho nghẹn chết.
Ồ, người khác không có, chỉ mình ta có, vậy nên ta phải đưa cho ngươi à?
Sao ngươi không dứt khoát giành luôn đi?
Có phải do biết bản thân đánh không lại ta hay không?
“Dựa vào đâu mà ta phải cho ngươi chứ?”
“Ngươi chỉ là tì nữ của ta mà thôi, lại dám đòi hỏi lão gia của ngươi? Xin hãy
làm rõ thân phận của mình nhé!”
Thu Vũ Tuyền nghiêm túc sửa lại lời của hắn.
“Ở kỷ nguyên thứ ba này, ngươi là biểu ca của ta, một chút đan dược thôi cũng
không nỡ cho, ngươi là thứ biểu ca gì thế?”
Khương Thành cạn lời: “Đó chỉ là một thân phận nhất thời bịa ra vì để lừa đám
hoàng tử kia thôi.”
“Nhưng ngươi đã hứa rằng trong thời gian ở Thiên giới thì đều tính hết mà, lẽ
nào ngươi muốn nuốt lời sao?”
Nhìn thấy trong đôi con ngươi tinh xảo kia lộ ra nét xem thường, Thành ca tức
điên lên.
“Ngươi thế mà lại gài ta hả?”
Thu Vũ Tuyền cười ranh mãnh: “Đây là do tự ngươi kiên quyết yêu cầu nhé,
không trách được ta.”
Muội tử này lần nào cũng đều nói được làm được.
Dù cho là cá cược khó xơi cỡ nào, chỉ cần nàng thua thì chắc chắn sẽ làm theo.
Đối diện với một người như thế, quả thực Khương Thành không thể nuốt lời
nổi.
“Biểu ca thì biểu ca, nhưng ngươi đến muộn rồi.”
“Đan dược của biểu ca cũng dùng hết rồi.”
Hắn ra vẻ lực bất tòng tâm mà nhún vai: “Thật đáng tiếc quá, mặc dù ta rất
muốn giúp đỡ biểu muội của mình, nhưng khổ nỗi ta có lòng mà không có sức.”
Sao mà Thu Vũ Tuyền có thể tin lời quỷ này của hắn kia chứ.
“Ngươi có đan dược.”
“Thật sự không có.”
“Ngươi có.”
“Ta thật sự không có!”
“Vậy ngươi có dám để cho ta lục không gian trữ vật của ngươi không hả?
Trước giờ Thành ca đều luôn vô cùng coi trọng đan dược, bên trong không gian
trữ vật của hắn, quanh năm đều có chuẩn bị ít nhất hơn ba trăm bình Đế đan bát
phẩm và cả Đế đan thất phẩm chất đầy như núi nữa.
Đó cũng là vì đề phòng một ngày nào đó khi dùng “Kiếm đạo hoàn mỹ”, hắn có
rút cạn bản thân thì vẫn được bổ sung kịp thời.
“Ôi, thật là sợ ngươi luôn mà.”
Hắn mò mẫm rồi móc ra một bình Đế đan thất phẩm bổ sung tiên lực.
Từ bên trong đổ ra năm viên.
Sau đó lại đưa từng viên một cho Thu Vũ Tuyền.
“Đây là toàn bộ gia tài của ta rồi đó.”
“Cho ngươi đấy!”
“Cho ngươi hết đấy!”
Thu Vũ Tuyền hoàn toàn không nhận lấy.
Ngay lúc Khương Thành đang phát từng viên đan dược một, nàng đột nhiên ra
tay nhanh như chớp, một phát giật lấy nguyên cả chiếc nhẫn trữ vật của hắn.
“Vãi nồi, ngươi lại dám cướp đồ của ta?”
Thành ca bày tỏ đúng là sống lâu rồi cái gì cũng thấy được mà.
Trước giờ đều là hắn đi cướp của người khác, không ngờ hôm nay lại tới phiên
bản thân bị người khác cướp cơ đấy?
Đây là đãi ngộ mà nhân vật chính nên có đó hả?
“Ông nội nhà ngươi, bên trong đó thật sự không có gì hết, trả lại cho ta mau!”
Thu Vũ Tuyền vẫn chưa chạy khỏi hiện trường,
Nhưng nàng lại nhanh chóng bày ra một cái kết giới, dốc hết tất cả đồ vật ở
trong nhẫn trữ vật ra ngoài.
Sau đó, nàng bị chói đến lóa cả mắt.
Nhìn những bình đan dược chất đống thành núi, những bí bảo và đạo khí cao
giai bày la liệt, còn có cả đống thiên tài địa bảo suýt nữa đã làm nổ tung cả đại
điện, mặt của nàng nghệch ra.
Thu Vũ Tuyền vẫn biết Khương Thành hẳn là rất giàu có, cũng đoán được hắn
chắn chắn cất giấu rất nhiều.
Nhưng vào giây phút này nàng mới phát hiện sức tưởng tượng của bản thân vẫn
còn kém nhiều lắm.
Rốt cuộc tên này vơ vét giỏi cỡ nào vậy hả?
Nàng bất chợt quay đầu, nhìn chằm chằm vào Khương Thành, hai con mắt như
chứa đầy lửa giận.
Bởi vì nàng nghĩ đến hẳn là trong này cũng có một phần là do bản thân mình
cống hiến.
“Đây là cái mà ngươi nói dùng hết rồi? Không còn nữa rồi?”
Thành ca chỉ có thể sờ mũi để giảm một chút ngượng ngùng.
“Khụ, đồ đạc để lộn xộn quá nên ta quên mất, hóa ra ta vẫn còn đan dược này.”
“Cảm ơn ngươi đã giúp ta tìm ra nhé.”
Thu Vũ Tuyền cũng lười vạch trần hắn: “Không cần cảm ơn, đây là điều ta nên
làm mà.”
Nói xong, nàng nhanh chóng quét một vòng, lấy mất một nửa đống đan dược
chất thành núi kia.
“Vãi nồi, ngươi cũng quá tham rồi đấy?”
Dù ngoài miệng nói như vậy nhưng thật ra Thành ca lại không hề tức giận.
Dù có là kẻ địch truyền kiếp thì hắn cũng không hề bài xích việc chi viện cho
Thu Vũ Tuyền.
Chỉ khi nàng sống sót thì mới có thể mang lại càng nhiều thu hoạch cho bản
thân hơn nữa.
Huống chi lần trước cũng đã dùng Vô Đạo Kiếm của người ta rồi, phải có biểu
hiện gì đó mới được.
Quan trọng nhất là muội tử này cũng rất có nguyên tắc, chỉ lấy đi một nửa đan
dược thôi, những thứ khác không hề đụng vào cái nào.
“Đa tạ biểu ca, lần sau hết rồi ta lại tới tìm ngươi.”
Thu Vũ Tuyền nở một nụ cười tươi tựa như trăm hoa nở rộ, không khí bên trong
điện cũng trở nên hân hoan hơn.
Đây có lẽ là lần mà nàng vui nhất trong những năm này, hiếm lắm mới chiếm
được lợi của Khương Thành cơ mà, cuối cùng cũng thắng được một lần rồi.
“Ngươi còn muốn tới nữa?”
Sắc mặt của Thành ca xanh mét.
“Chỉ một lần này thôi nhé, không có lần thứ hai đâu, tuyệt đối không có!”