liên kết được với căn nguyên, không điều động được tiên lực, cũng không xây
dựng được pháp tắc ý cảnh.
Thứ duy nhất dùng được là quy tắc kiếm.
Dưới tình huống như thế này, kiếm tâm chính là phương thức tấn công có hiệu
quả nhất.
Ưng Trì Đạo Tôn vừa vung kiếm ra, từ trên mặt biển, một vầng Viên Nhật nổi
lên một cách vô cùng kỳ diệu.
Mênh mông cuồn cuộn, hào quang vạn trượng.
Chiếu rọi xuống mặt biển ở phía dưới thành nham thạch nóng chảy sặc sỡ.
Trong lúc hắn vung một nhát kiếm này, hắn còn nảy ra một ý nghĩ.
Vừa mới lên đã dùng tuyệt chiêu có giai cao như Đại Nhật kiếm tâm, có phải là
hơi giống dùng dao mổ trâu để giết gà hay không, hơi hoành tráng quá hay
không?
Sau đó, vầng Viên Nhật đó của hắn đã bị nuốt chửng.
Thành Ca cũng vung một kiếm ra nghênh đón.
Một vầng Viên Nhật to hơn của Ưng Trì Đạo Tôn tận năm lần phủ kín trời đất,
bè bẹp tất cả.
Trong chớp mắt, đã nuốt chửng mất vầng Viên Nhật đó của hắn.
Kết quả này khiến cho bản thân Ưng Trì nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn
không dám tin đó là sự thật.
Sao có thể như thế được.
So kiếm tâm, vậy mà hắn lại thua tên tiểu tử này?
Hắn chỉ là một Thiên Tôn cỏn con mà thôi!
Nếu như ở bên ngoài, Ưng Trì dựa vào sức mạnh cường đại của Đạo Tôn,
Khương Thành quả thực không có cơ hội thắng.
Nhưng đây là Thiên Đạo kiếm hải, là nơi chỉ có thể so kiếm tâm.
Kiếm tâm không có thêm Tiên lực những căn nguyên quy tắc khác, uy lực lớn
đến mức nào, chủ yếu là xem đẳng cấp của bản thân kiếm tâm.
Đại Nhật kiếm tâm của Ưng Trì Đạo Tôn đã đạt đến bát giai.
Đây cũng là một môn kiếm tâm mà hắn nắm chắc nhất.
Không biết làm sao, từ ban đầu lúc Khương Thành có được kiếm tâm, tất cả đều
đã là cửa giai, cấp cao nhất rồi.
Bát giai và cửu giai, nhìn thì chỉ kém một giai.
Nhưng đó là sự khác nhau về bản chất giữa viên mãn và không viên mãn,
khoảng cách quá lớn.
Thành Ca vẻn vẹn chỉ dùng một kiếm, đã tấn công tiêu diệt Đại Nhật kiếm tâm
của Ưng Trì Đạo Tôn, sau đó quét hắn từ giữa không trung trở về chỗ cũ.
Cùng lúc này, sự tấn công của tám người khác cũng nối tiếp nhau kéo đến.
Đám người này, với tư cách là cao thủ của Kiếm Các, tất cả đều là những người
tài ba xuất chúng trong các kiếm tu của Thiên Cung.
Số lượng kiếm tâm mà mỗi người bọn họ nắm vững, ít thì cũng bốn môn, năm
môn, nhiều thì thậm chí còn lên tới chín môn!
Nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
Kiếm tâm của bọn họ không cái nào đạt đến cửu giai.
Đối mặt với kiếm tâm cấp cao nhất, sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó của
Khương Thành, bọn họ chỉ như tờ giấy mỏng manh, bị xé thành từng mảnh lộn
xộn rối bời.
Vẻn vẹn trong khoảnh khắc tiếp xúc đầu tiên, đã có hai vị Chí Tôn bị đánh bay
ra ngoài.
Vô lực ngã vào trong Thiên Đạo kiếm hải.
Không đợi bọn họ ngọ nguậy vùng vẫy, lực Thiên Đạo đáng sợ đã cuồn cuộn
cuốn sạch, khiến cho hai vị Chí Tôn đó bị nuốt chửng sạch sẽ, đến xương cũng
chẳng còn.
Còn những người còn lại, cũng chẳng kiếm bất kỳ lợi lộc gì.
“Không!”
“Chuyện này không đúng!”
Sao hắn có thể có nhiều kiếm tâm như thế được?”
“Hơn nữa, tất cả còn đều là cửu giai!”
Những tiếng hét lên kinh ngạc đầy mãnh liệt cứ nối tiếp nhau hết đợt này đến
đợt khác, lúc trầm lúc bổng.”
Đối với bọn họ mà nói, đây quả thực giống như gặp phải sinh vật ở cấp bậc cao
hơn, hoàn toàn bị hàng duy đả kích.
Bóng kiếm đan xen vào nhau, sự bùng nổ của năm môn kiếm tâm liên tiếp
không ngớt…
Một luồng tử khí nhẹ nhàng không tiếng động bao trùm lên.
Vẻ mặt của mấy người may mắn còn sống đều sụp đổ, tựa như nhìn thấy cảnh
tượng khó tin nhất trên thế gian.
“Sinh Diệt!”
“Thế mà hắn lại biết Sinh Diệt kiếm tâm!”
“Không thể nào, không thể nào!”
Cuối cùng bọn họ cũng biết, tại sao Khương Thành dám một mình vượt biển
rồi.
Chỉ đáng tiếc là, bọn họ đã hiểu ra quá muộn.
Cả bầu trời mênh mông nhiễm một màu máu, bốn người khác vẫn chưa kịp rơi
vào trong biển, đã bị Khương Thành treo cổ giữa trời.
Chết kỹ đến không thể nào kỹ hơn được nữa.
“Không… dừng tay!”
Hai vị Đạo Tôn còn lại cứ y như bị sét đánh, cùng lùi bước, cũng đang gào thét
thê lương.
Đường đường là Đạo Tôn, lại bị đánh đến phát sợ!
“Ngừng tay, ngừng tay!”
“Ngươi dám sát hại Tiên quan của Kiếm Các ta, ngươi thật là to gan!”
Tiếng kêu gào thảm hại của bọn họ, suýt nữa thì khiến Thành Ca nghe thấy mà
bật cười.
“Không phải vừa nãy các ngươi còn nói, giết người ở trong này, ở bên ngoài
cũng sẽ không biết hay sao?”
Tất cả ba vị Đạo Tôn ở phía đối diện, trong đó bao gồm cả Ưng Trì Đạo Tôn,
đều bị thương trong cuộc chạm trán vừa nãy.
Có ngươi đầu bù tóc rối, có người máu chảy như thác đổ.
Đối với trận chiến này, bọn họ không còn bất kỳ sự tự tin sẽ giành thắng lợi nào
nữa.
Nhìn thấy kiếm của Khương Thành lại sắp vung lên lần nữa, chỉ thẳng vào mặt
mình, Ưng Trì Đạo Tôn hoảng sợ.
Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Kinh ngạc vì trình độ kiếm tâm của Khương Thành.
Trước mặt Khương Thành, người nắm chắc tất cả các kiếm tâm, đồng thời tất cả
đều đạt đến giai cao nhất, Thu Vũ Tuyền - người làm chấn động cả Kiếm Các
gần như không còn độc nhất vô nhị như thế nữa.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra một chút, tại sao một Thần nữ được trời ưu ái như
Thu Vũ Tuyền lại bị người này áp chế một cách vững vàng như thế.
Bởi vì, hắn thật sự có tư cách ấy!
Nhìn thấy Thành Ca lại có ý định tiếp tục ta tay, Ưng Trì thở phì phò hổn hển,
nỗ lực áp chế sự sợ hãi trong lòng.
“Khương Thành, thu tay lại đi, chuyện này kết thúc ở đây!”
Hắn lấy đâu ra ý chí chiến đấu nào nữa.
Cách biệt quá lớn, căn bản không có cơ hội giành thắng lợi.
Bây giờ hắn chỉ muốn tránh xa tên quái thai này, tiếp tục rèn luyện ở Thiên Đạo
kiếm hải.
Còn về thể diện này…
Sau này rời khỏi Đế Kiếm Tinh rồi, dựa vào cảnh giới Đạo Tôn, sức mạnh được
giải phóng toàn bộ, vẫn có thể đòi lại được!
“Bọn ta nhận thua!”
Hai vị Đạo Tôn còn lại cũng sợ hết hồn hết vía.
Sáu vị đồng đội bị giết, bọn họ đã không dám nói những lời như cái gì mà
ngươi có tội, bọn ta phải báo thù, phải vạch trần, tố cáo lên trên.
Bởi vì bọn họ chỉ sợ lượt tiếp theo là đến mình.
“Khương Thành, làm người đừng độc ác tàn nhẫn quá, hãy giữ lại đường lui cho
chính mình!”
“Thiên Đạo kiếm hải này rộng lớn lắm, có thể chứa đựng cả đôi bên chúng ta.”
“Ta và ngươi cũng không có thâm thù đại hận gì, cùng lắm thì nước sông không
phạm nước giếng, không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận.”
“Đúng, thiên phú kiếm thuật của ngươi cao như thế này, mà Kiếm Các của bọn
ta chính là thánh địa tu luyện kiếm thuật của Thiên Cung, vốn đã có duyên, coi
như là người cùng lý tưởng…”
Nghe bọn họ luyên thuyên nhảm nhí một lúc lâu, Thành Ca cũng lười trả lời.
Lúc trước các ngươi không thèm để ý, bây giờ hối hận rồi?
Trước khi các ngươi ra tay, đến đối thủ mạnh yếu thế nào cũng không nắm rõ đã
dám rút kiếm, bị giết cũng đáng đời.
Các ngươi cho rằng các ngươi cũng có hệ thống à?
Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, phiến lá dưới chân mình đang từ từ chìm
xuống.
Trong cuộc chiến đấu ngắn ngủi ban nãy, mặc dù hắn chiếm ưu thế đè bẹp tuyệt
đối, nhưng suy cho cùng vẫn hơi kịch liệt dữ dội quá, phiến lá của hắn đã bị đòn
tấn công đó xé toạc từ lâu rồi.
Xem ra, hắn nên đổi một chiếc thuyền lớn rồi.
“Nói xong chưa?”
Hắn bay vút lên không trung, nhảy đến trước mặt Ưng Trì Đạo Tôn, chính thức
dẫm lên phiến lá mà bọn họ đang đứng.
Tên sát thần này đột nhiên xuất hiện trước mặt, dọa ba vị Đạo Tôn vội vàng lùi
về phía sau mấy bước.
“Khương Thành, ngươi muốn làm gì?”
Một vị Đạo Tôn trong đó cảm thấy một dự cảm chẳng lành cực kỳ mãnh liệt.
“Lẽ nào ngươi muốn đuổi cùng giết tận bọn ta?”
Hắn vừa lớn tiếng gào thét, vừa âm thầm lặng lẽ lần mò Đế Kiếm Phù ra.
Không quan tâm nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng nhất.
Chỉ cần hắn vẫn còn sống, thì sau này vẫn còn cơ hội.
Mà sau khi ra khỏi đây, nhất định phải vạch tội hắn với Thiên Đế, nhất định
phải phục được mối thù này…
Hắn vẫn đang tính toán những điều này, thì xung quanh đột nhiên tối tăm mờ
mịt.
Vĩnh Dạ kiếm tâm cấp cao nhất đột nhiên đoạt lấy sự nhận biết của hắn.
“Không!”
Không đợi hắn kịp phản ứng lại, đầu hắn đã bay ra.
Bóng tối nhanh chóng biến mất như thủy triều xuống, bầu trời lấy lại vẻ sáng
trong.
Ưng Trì và một vị Kiếm Các Đạo Tôn khác vẫn còn đang sợ hãi hết hồn hết vía.
Trên phiến lá, trên tay của vị Đạo Tôn ban nãy vẫn đang nắm chặt Đế Kiếm
Phù.
Chỉ là hắn đã ngã xuống, cũng không thể nào đứng dậy được nữa.
Thanh âm lạnh giá của Khương Thành nhẹ nhàng truyền tới.
“Ở trước mặt ta, các ngươi cũng không có cơ hội vứt Đế Kiếm Phù đâu.”