quay về nữa sao?”
“Khế ước giữa hai người thật sự phá bỏ rồi?”
Không ngoài dự đoán bên cạnh Thành Ca lại một đám người vây quanh.
Bây giờ ánh mắt của cả Huyền Giới đều tập trung trên người hắn.
Lời nói ấy của Chung Thác rất rõ ràng.
Nếu như Khương Thành không bò đi thỉnh tội, hắn sẽ xử tử tất cả những người
của Huyền Giới.
Vô hình chung, giống như là đã bắt cóc tất cả những người của Huyền Giới làm
con tin, uy hiếp Thành Ca khuất phục.
Ngươi không đáp ứng, đó chính là không quan tâm đến toàn bộ đại cục.
Dụng tâm đúng là độc ác.
Đại Điện chủ Kim Bột của Kim Huyền tộc đã không còn một chút lòng tin.
“Quả thật không được, hay là… hay là khấu đầu thỉnh tội với Chung Thác là
được rồi…”
Ngân Trí cũng nói: “Đúng thế, chỉ là chịu ấm ức một chút, thật ra cũng không
phải là không thể hiểu, dù sao Chung Thác cũng đã từng chịu nhục nhã…”
“Câm miệng!”
Tân Linh, Thân Lương tức giận trợn mắt nhìn.
“Các ngươi đang đùa cái gì vậy?”
“Khương Thành là Đại Hiền giả của tộc chúng ta, nhất cử nhất động của hắn đại
diện cho mặt mũi của Bạch Huyền tộc, há có thể bò qua đó quỳ xuống khấu đầu
với người ta?”
Hắc Nhạc cau mày nói: “Nhưng Chung Thác thật sự có thể sẽ hủy diệt cả thế
giới.”
“So với tính mạng của nhiều người như vậy, sự vinh nhục của một người ta cảm
thấy không tính là gì.”
Kim Bột cũng khuyên răn: “Đúng thế, huống hồ đây đều là vì cứu tất cả mọi
người, một chuyện rất vĩ đại, bọn ta cũng sẽ không xem đây là chuyện nhục
nhã, mà ngược lại sẽ kính trọng hành động quỳ gối này.”
Những cao thủ khác của ba tộc cũng sôi nổi phụ họa.
“Một người quỳ xuống, cứu sống được tất cả mọi người, dũng cảm biết bao?”
“Việc này nếu đổi thành ta, sẽ không đắn đo chút nào!”
“Không sai, hy sinh một người có thể cứu cả ngàn tỷ người, ta cảm thấy hoàn
toàn không cần phải suy nghĩ, hơn nữa đây cũng không xem như là hy sinh…”
Lời này của bọn họ làm cho đám người Tân Linh, Thân Lương cau mày không
thôi.
Bạch La Chân không nhịn được tức giận nói: “Lẽ nào các ngươi không nhìn ra
sao, đây chính là Chung Thác cố ý ly gián chúng ta, đặt Khương Hiền giả vào
tình cảnh bất nghĩa!”
Tân Linh cũng gật đầu: “Không sai, cho dù Khương Hiền giả đồng ý với hắn,
sau đó cũng vẫn sẽ có thêm nhiều điều kiện đi kèm hơn nữa, vui đùa cho đến
khi hắn chết thì thôi.”
“Ai cũng không thể đảm bảo Chung Thác không nuốt lời, không phải sao…”
“Nhưng Khương Thành cũng chưa đồng ý, không phải sao?” Kim Bột cắt lời
hắn.
Ngân Trí nhìn Thành Ca một cái, lạnh nhạt nói: “Tốt xấu gì cũng phải thử xem?
Nếu không thì sao biết được người khác sẽ nuốt lời chứ?”
“Đúng thế, đồng ý rồi tốt xấu gì cũng có thể kéo dài một chút, không đồng ý
chắc chắn là hủy diệt thế giới, ta cũng không biết có gì để do dự chứ.”
Bây giờ Khương Hiền giả không thể “gọi” Lý Tuấn Lãng nữa, bọn họ cũng
không tôn trọng Thành ca như trước nữa.
Chẳng qua chỉ xem như một tên thiên tài Đế Huyền ngũ trọng mà thôi.
Ngang vai ngang vế, cũng xem như là đánh giá cao Khương Hiền giả rồi.
“Khương Hiền giả, hay là… ngươi suy nghĩ thử xem?”
Cao thủ ba tộc nhao nhao lên trước, dường như Thành Ca không đồng ý, thì
chính là tội phạm của toàn nhân loại Huyền Giới.
Thành Ca vẻ mặt cạn lời nhìn đám người ngu suẩn này.
Rất muốn hỏi một câu, tại sao đạo đức của các ngươi đem ra chơi đùa mất đâu
hết rồi?
Hắn vốn dĩ định trực tiếp lên trên nhanh chóng tiêu diệt Chung Thác, để những
người này hiểu ra rốt cuộc ai mới là vua làm màu, tiện thể giải cứu cả Huyền
Giới.
Bây giờ hắn đột nhiên cảm thấy, chuyện cứu vớt thế giới vĩ đại như thế - phải
thu phí chứ!
Không thu thì có lỗi với bọn họ.
“Các ngươi muốn ta đi cũng được…”
Hắn nói đi, nhưng không phải là bò đi khấu đầu.
Có điều những cao thủ của ba tộc lại trực tiếp hiểu thành như vậy.
Đám cấp cao Kim Bột Ngân Trí Hắc Nhạc vô cùng vui mừng.
“Khương Hiền giả cao thượng!”
“Khương Hiền giả vĩ đại!”
“Quả nhiên có khó khăn mới thấy rõ đại nghĩa, bọn ta sẽ ghi nhớ công lao của
người, tất cả mọi người của Huyền Giới đều sẽ ghi nhớ người!”
“Bọn ta đại diện cho tất cả mọi người của Huyền tộc cảm ơn sự hy sinh của
ngươi…”
Dù sao bọn họ cũng không cần mất mặt khấu đầu, bọn họ đương nhiên giựt dây
Thành ca rồi.
“Lời của ta còn chưa nói xong nữa.”
Thành ca bĩu môi: “Muốn ta đi cũng được, nhưng ta có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Cao thủ ba tộc ngây ra, cùng nhau lộ ra vẻ mặt đề phòng.
Thành ca cọ ngón tay, cười tủm tỉm đưa ra một danh sách, đưa đến tay của bọn
họ.
Mọi người vây quanh mở ra nhìn, suýt nữa nhảy dựng lên tại chỗ.
“Cái gì?”
“Ba triệu Huyền Nguyên Quả cửu phẩm?”
“Ngươi có bán ba tộc bọn ta đi cũng không gom đủ được?”
“Còn có nhiều Tiên khí hàng đầu như vậy?”
“Ngươi xem đây là sản xuất số lượng lớn sao?”
“Bí Không Thánh Sa? Cửu phẩm?”
“Sao ngươi không đi cướp đi?”
Cho dù là Kim Bột hay là Ngân Trí, Hắc Nhạc, đều không nhịn được gào thét
lên, dáng vẻ mặt đỏ tía tai, giống như là chịu ấm ức lớn lắm.
Trên thực tế đến cả đám người Tân Linh và Bạch La Chân cũng cảm thấy cái
danh sách này quả thật quá hoang đường.
Công phu sư tử ngoạm cũng không thể nào hình dung.
Vậy mà thái độ của Thành Ca rất kiên quyết.
“Nếu như các ngươi không đồng ý, vậy thì ta không đi nữa.”
“Cái gì?”
Kim Bột hoàn toàn không thể chấp nhận, hắn thậm chí không nhịn được chỉ vảo
Thành Ca lớn tiếng hét.
“Ngươi đây có phải là quá đáng quá rồi không?”
“Ngươi phải đi gặp Chung Thác, còn cần nhiều tài nguyên như vậy làm gì?”
Thành ca cười: “Muốn tài nguyên còn có thể làm gì, đương nhiên là đem về
dùng để tu luyện rồi.”
Hắc Nhạc nhanh chóng hỏi: “Ngươi đi rồi còn có thể trở về sao, đến lúc đó
những tài nguyên đó có phải là hời cho Chung Thác?”
“Cho ngươi rồi, ngươi cũng không có phúc dùng, lãng phí vô ích!”
“Hở?”
Khương chưởng môn nhếch khóe miệng, ý vị sâu xa nhìn bọn họ một cái: “Các
ngươi vừa nãy không phải nói đi gặp hắn, căn bản không tính là gì sao?”
“Sao nào? Hóa ra bản thân các ngươi cũng cảm thấy đây là con đường đi chết
sao?”
Đây…
Vẻ mặt mọi người cứng lại.
Sâu thẳm trong lòng, bọn họ đương nhiên không cảm thấy Khương Thành đã đi
thì còn có thể trở về được.
Dựa vào thủ đoạn và tâm tính của Chung Thác, kết cục của Khương Thành sẽ
còn thảm hại hơn là cái chết, đây là suy nghĩ chung trong lòng của bọn họ.
Nói trắng ra, đây giống như là đồ cúng tế cho hà bá để giữ lấy bình yên.
Chỉ có điều, đối mặt với Thành Ca không thể nói như vậy.
Đồ cúng tế này cũng rất có thực lực, hoàn toàn có thể chuồn đi không phối hợp.
“Không có không có, ta chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.”
“Đúng thế, chắc chắn sẽ không chết đâu.”
Hắc Nhạc và Ngân Trí cười ha ha một cái, rõ ràng là ép buộc rút lại câu nói đó.
“Được rồi được rồi, đừng nói có hay không có nữa.”
Thành ca mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Hoặc là đồng ý với điều kiện của ta, hoặc
là mỗi người một đường.”
“Ngươi!”
Đám người Kim Bột tức giận chỉ thẳng ngón tay run run.
“Sao ngươi lại ích kỷ như vậy?”
Cao thủ ba tộc nhao nhao chỉ trích Khương Thành không quan tâm đại cục.
“Chỉ là bảo ngươi lên trên đó một chuyến, thì có thể giải cứu tất cả mọi người,
cũng không cần dùng sức lực gì nhiều.”
“Chuyện thiêng liêng vĩ đại như vậy, vậy mà ngươi còn đưa ra điều kiện dung
tục hèn mọn như vậy?”
“Vì vận mệnh của tất cả mọi người ở Huyền Giới, đây là cơ hội rất nhiều người
có cầu cũng không được?”
Thành Ca hoàn toàn không phản bác lại.
Hắn thậm chí còn đưa ra ngón tay cái like tán đồng với bọn họ.
“Oa! Tình cảm của các ngươi vĩ đại quá!”
“Nếu đã như vậy, chỉ là bảo các ngươi đưa ra một chút tài nguyên tu luyện, đã
có thể khiến ta xuất phát.”
“Sau đó liền có thể cứu rỗi tất cả người của Huyền Giới, tại sao các ngươi lại
không thể đáp ứng chứ?”
Hắn tặc lưỡi, vẻ mặt thất vọng nhìn từng người có mặt ở hiện trường.
“Lẽ nào trong mắt các ngươi, nhiều mạng người như vậy, cũng không quan
trọng hơn một chút xíu tài nguyên tu luyện lạnh ngắt sao?”