thành tiếng: “Tân điện chủ, đã lâu không gặp…”
Tân Linh trông thấy Bạch La Chân thì lập tức ngạc nhiên.
“A Chân, sao ngươi lại ở đây? Cuối cùng ngươi cũng được phi thăng rồi ư?”
Hai ngươi ôm lấy nhau, Tân Linh bùi ngùi vỗ vỗ sau lưng nàng.
“Ài, nếu như ngươi không phi thăng thì tốt rồi. Bây giờ ở trên đây… thực sự
một lời khó nói hết.”
Đúng lúc này, nhóm người của Bạch Huyền tộc phi thăng trước đó cũng ở bên
kia nhận ra Bạch La Chân và nhóm người Chiến Linh điện chủ.
Ngay lập tức cả nơi này như diễn ra đại hội nhận người thân.
Thành ca là kẻ sôi nổi, dù không gặp người quen cũng chẳng thấy có vấn đề gì.
Bạch Thần đài triệu tập, tất cả người của Bạch Huyền tộc ở trên tầng ba đều
nhìn thấy.
Mặc dù không phải tất cả mọi người đều chạy tới đây, nhưng đối với thần điện
đã nhiều năm hoang vắng rách nát thì không khí cũng trở nên vô cùng náo
nhiệt, điều mà trước nay chưa từng có.
Theo đó, càng ngày càng có nhiều người thuộc Bạch Huyền tộc chạy đến,
không khí cũng ngày càng sôi nổi.
Mà với tư cách là kẻ có thực lực mạnh nhất trong trường điện, Tân Linh cũng
nhanh chóng trở thành tiêu điểm.
Chỉ thấy nàng bay lên, đáp xuống bên cạnh thần đài, khoát tay với đám người
Bạch Huyền tộc đang đứng chi chi chít chít ở trước mặt.
Sau đó mới hỏi: “Trong số các ngươi, ai là người đầu tiên đến đây?”
“Có kẻ nào biết vì sao đột nhiên Bạch Thần đài lại hồi phục và vì sao nó phát ra
lời kêu gọi với bên ngoài không?”
Đối với vấn đề này, có mười người thì đến chín người cực kì tò mò.
Bạch La Chân vội vàng nhìn sang Khương hiền giả ở bên cạnh: “Khởi bẩm Tân
điện chủ, là như thế này, dị tượng vừa rồi là do Thần Bạch Huyền hiển linh!”
“Cái gì cơ?”
Tân Linh suýt chút nữa từ trên đài cao ngã xuống.
Nàng lắp bắp hỏi lại: “Ngươi, ngươi vừa nói cái gì cơ?”
“Thần Bạch Huyền hiển linh?”
Toàn bộ nơi đây lập tức bùng nổ.
“Thần Bạch Huyền hiển linh ư?”
“Trước giờ ta chưa từng nghe nói tới việc này!”
“Hoá ra còn có cả việc như thế này nữa sao?”
Các tộc nhân của Bạch Huyền tộc phía dưới suýt chút nữa phát điên.
Ba chữ Thần Bạch Huyền này đối với bọn họ mà nói, là ma lực không gì có thể
sánh bằng.
“Chẳng lẽ là vì nhìn thấy người tộc ta lưu lạc khắp nơi nên Thần Bạch Huyền
thương xót sao?”
“Nhất định là như vậy rồi, nếu vậy thì tộc ta sẽ không còn tiếp tục sa sút nữa.”
Thậm chí còn có rất nhiều người quỳ tại chỗ vái lạy Bạch Thần đài.
Mà Tân Linh cũng không dám đứng trên đài cao nữa, hiển nhiên là sợ mạo
phạm đến thần thánh.
Điều này khiến Thành ca đang lẳng lặng đứng một bên thầm cười.
Thần linh của các người chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương có sở thích giao du
và nhìn trộm thôi mà.
“A Chân, ngươi đã tận mắt nhìn thấy Thần Bạch Huyền sao?”
Tân Linh vừa nói xong câu này thì cả nơi này đều trở nên im lặng, ai cũng cố
dựng lỗ tai lên để nghe, ánh mắt mong chờ.
Bạch La Chân gật gật đầu: “Thấy rồi.”
Nhóm người khác của tộc Bạch Huyền lập tức truy hỏi: “Vậy… Thần Bạch
Huyền có thần dụ gì không?”
“Thần Bạch Huyền có dáng vẻ như thế nào?”
“Đúng vậy, bọn ta cũng chưa từng được gặp hắn.”
“Nói chuyện thì chú ý một chút, cái gì mà ngươi chưa được gặp, ngươi xứng
được gặp sao?”
“Dám thăm dò dáng vẻ của thần, ngươi nghĩ xem ngươi phải chịu tội gì đây?”
“Là lỗi của ta, là ta ngu muội…”
Bạch La Chân kéo lấy tay Khương Thành, nàng vô cùng thận trọng xoay người,
rồi nhìn về đám người Bạch Huyền tộc đông nghìn nghịt ở trước mặt.
“Thần Bạch Huyền có một câu thần dụ, đó là chúng ta phải nghe theo mệnh
lệnh của vị Khương Thành đại hiền giả đây, hắn sẽ dẫn dắt chúng ta đi đúng
hướng.”
Lời nói này vừa dứt, bên dưới lại bắt đầu xôn xao.
“Hả?”
“Hắn là ai vậy? Đại hiền giả gì cơ?”
“Đây là thần dụ của Thần Bạch Huyền thật sao?”
“Ta không biết kẻ này, các ngươi có biết không?”
“Hình như hắn mới Địa Huyền cửu trọng thôi, liệu có nhầm lẫn gì không nhỉ?”
Đến cả Tân Linh cũng nhăn nhăn nhó nhó.
“A Chân, ngươi chắc chắn đây là thần dụ của Thần Bạch Huyền sao?”
Không riêng gì nàng, có rất nhiều người cũng nghi ngờ thần dụ này là giả.
Dù sao thì cảnh giới của Khương Thành cũng quá thấp.
Một người như vậy, sao có thể dẫn dắt một tộc đi đúng hướng được?
Phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, vậy ý chẳng phải dù có là Thiên Huyền cảnh
hay Đế Huyền cảnh thì cũng phải trở thành thủ hạ của hắn à?
Điều này cũng vô lý quá rồi đấy?
Thành ca khoanh hai tay trước ngực, lười phải giải thích.
Mục tiêu bây giờ của hắn là ngăn chặn Chung Thác, còn những việc xung
quanh ra sao cũng được.
Còn người của Bạch Huyền tộc có phục hắn hay không, hắn cũng chẳng để ý.
Nhưng thực ra đám người Bạch La Chân và Chiến Linh điện chủ quá nóng nảy.
Đây là thần dụ, không thể giả được, nhưng sao các ngươi không nghĩ đến vấn
đề của Khương hiền giả?
“Khương Thành là đại hiền giả chúng ta đã tìm được khi ở tầng thứ nhất, hắn là
người tự mình đạt được Huyền Văn Tử Kim mà trước nay chưa ai đạt được.”
Huyền Văn Tử Kim là cái gì? Mọi người đều chưa từng nghe nói đến.
Nhưng nghe đến đây, gương mặt Tân Linh chợt biến sắc.
“Hắn chính là Khương Thành, kẻ mà cấu kết với tà ma dị giới, tiêu diệt thần
điện của ba tộc Hắc Huyền, Kim Huyền, Ngân Huyền sao?”
Mười mấy năm về trước, Kim Huyền tộc đột nhiên hạ thủ với Bạch Huyền tộc.
Khi ấy nàng cũng ở đó.
Nàng còn nhớ rõ khi Kim Huyền tộc nói đến nguyên nhân.
Bọn họ bị một thế lực tà ma dị giới vô cùng mạnh mẽ tập kích.
Nhưng giận chó đánh mèo đánh Bạch Huyền Tộc cũng bởi vì ở tầng thứ nhất
của thần điện có một kẻ gọi là Khương Thành cấu kết với tà ma.
Cũng vì việc này nên Khương Thành bị rất nhiều người thoá mạ.
Cho rằng vì hắn mà Bạch Huyền tộc gặp phải tai bay vạ gió.
“Ầm ĩ cả nửa ngày, hoá ra ngươi chính là Khương Thành kia?”
Thành ca tủm tỉm cười, gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, chính là tại hạ!”
“Ta vốn nghĩ rằng ta không hề có chút danh tiếng nào ở tầng trên, hoá ra các vị
đều đã nghe về ta rồi!”
Nhìn thấy thái độ này của hắn, mọi người lại càng tức giận.
“Việc ngươi làm đúng là tốt quá!”
“Nếu như không vì có ngươi, bọn ta cũng không phải lưu lạc đến nơi này.”
“Nói! Vì sao ngươi lại cấu kết với tà ma dị giới?”
“Thần Bạch Huyền sao có thể chọn kẻ tội đồ như ngươi? Ta không tin!”
“Chắc chắn là giả rồi!”
Tân Linh cũng không dám hé miệng, nàng nghĩ rằng thần dụ này chắc chắn là
giả.
Điều này khiến đám người Bạch La Chân và Chiến Linh điện chủ lo lắng sắp
chết rồi.
Khoan nói đến Thần Bạch Huyền, đến tà mà dị giới, cũng không thể mạo phạm
được!
Nếu như không phải có cao thủ như vậy ra tay thì lúc nãy chính nàng đã bị đám
người Kim Không giết chết rồi.
“Khương hiền giả thực sự là người được Thần Bạch Huyền lựa chọn!”
“Chúng ta xin lấy tính mạng để đảm bảo.”
“Hơn nữa, vị tà ma dị giới kia cũng không phải như mọi người nghĩ đâu.”
“Hắn không hề có ác ý với tộc của chúng ta, còn từng giúp đỡ chúng ta, hắn có
ân với tộc ta…”
Nàng còn chưa nói xong đã bị đám đông phẫn nộ ở phía dưới ngắt lời.
“Nhất định đang nói láo!”
“Một tên ác ma không hề có ác ý với chúng ta, còn giúp đỡ chúng ta? Sao ta
chưa từng nghe danh tên ác ma nào có lòng tốt như thế?”
“Đúng vậy, chắc chắn là các ngươi tự biên tự diễn!”
“Còn lâu ta mới tin!”
“Theo ta thấy, nhất định là ngươi sợ bọn ta sẽ đánh tên Khương Thành này nên
mới giả thần dụ của Thần Bạch Huyền, nói rằng hắn là kẻ được chọn để bảo vệ
hắn.”
“Ta cũng không phục hắn.”
“Đúng vậy, mau đuổi hắn ra khỏi Bạch Huyền tộc…”
Nghĩ lại mấy năm nay phải lưu lạc khổ cực, bảo sao bọn hắn không phẫn nộ.
Thành ca tiếp tục không quan tâm, dường như mấy việc này đều không liên
quan gì đến hắn.
Nhưng mà, A Linh ở trên cổ hắn không nghe nổi nữa.
Tình huống gì vậy?
Ta vất vả lắm mới tìm được một người còn ngang ngược hơn cả Chung Thác là
Thành ca, còn hao tâm tổn sức nài nỉ thuyết phục hắn giúp ta.
Thế mà các ngươi, cái lũ “đồng đội heo” này lại ngang nhiên muốn đuổi hắn đi?
Ai cho các ngươi lá gan ấy vậy?