hơn nữa hiện tại hắn còn đang thương nghị đại sự.
Dưới loại tình hình này, bất cứ ai tùy tiện xông vào mà không thông báo, đều sẽ
bị giết không cần luận tội.
Thậm chí có thể sẽ bị tru di cửu tộc.
Nhưng lúc này một nữ tử trẻ tuổi xông vào, nhưng lại không khiến hắn nổi lửa
giận.
Ngay cả ba tên trọng thần cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
“Ha ha, Ngưng Đề! Ngươi không lo tu luyện chăm chỉ đi, sao lại tới đây?”
Hạng Cao Dã khó lộ ra được nụ cười.
“Bái kiến công chúa điện hạ!”
Ba kẻ còn lại cũng lần lượt hành lễ.
Ngưng Đề công chúa trong bộ váy cung trang dài, khuôn mặt tựa như tranh vẽ,
sinh ra là quốc sắc thiên hương rồi.
Khi bước vào cửa, trong mắt còn mang theo vẻ uy nghiêm ác liệt của kẻ bề trên
nhìn từ trên cao xuống.
Chỉ là khi đối mặt với Hạng Cao Dã, mới toát ra một chút tư thái của tiểu nữ
nhi.
“Tổ hoàng, ta cảm thấy chuyện này rất thú vị, cả ngày tu luyện buồn chết đi
được, muốn ra ngoài giải sầu.”
Tuy nàng là công chúa, nhưng đương nhiên cũng không có khả năng là con gái
của Hạng Cao Dã.
Hơn một trăm cô con gái của Hạng Cao Dã bởi vì tu vi thấp kém, thọ nguyên
cạn kiệt, sớm đã chết hơn vạn năm rồi
Ngưng Đề công chúa và Đại hoàng tử Hạng Bạt là người cùng thế hệ, mà tư
chất của nàng vượt xa Hạng Bạt.
Bây giờ đã là Đạo Cung nhất trọng, Thần phủ cũng là lục sắc!
Loại tư chất này cao nhất trong các tiền bối thế hệ trước, tương lai rất có thể sẽ
tiến cấp đến Đạo Cung cửu trọng.
Thậm chí có thể đột phá đến Nhập Thánh cảnh cũng không chừng.
Nếu không phải bởi vì thân là nữ nhi, không có cách nào truyền tục hương hỏa,
Hạng Cao Dã cũng muốn lập nữ nhân này làm người kế vị, chính mình lui về
phía sau mà an tâm khổ tu.
Dù vậy, nữ nhân này tương lai cũng có thể trở thành người bảo vệ Vương triều
Càn Tinh.
Trong mắt Hạng Cao Dã, nàng là chí bảo không gì sánh bằng.
Cho nên hiện tại Ngưng Đề trực tiếp ngồi trên đùi hắn, còn nắm lấy chòm râu
hắn, hắn cũng chỉ bất đắc dĩ cười khổ chứ không hề nổi giận.
“Sự việc lần này rất phức tạp, rất có thể sẽ lọt vào phục kích của thế lực không
biết rõ kia, ngươi đi như vậy rất có thể sẽ……”
Hạng Cao Dã không sợ Phi Tiên môn, cái hắn thật sự lo lắng chính là ‘hung thủ
phía sau’ của Phi Tiên môn kia.
Đó là sự tồn tại mà ngay cả hắn cũng kiêng dè.
“Tổ hoàng không tin thực lực của ta sao? Huống chi ta còn có thuộc hạ của
mình mà!”
“Nếu không cho, sau này ta không thèm gặp ngươi nữa!”
Ngưng Đề chu chu cái miệng nhỏ, náo loạn đấm hắn hai cái.
Phía dưới ba gã trọng thần thầm chửi rủa, trước mặt hoàng đế nói mình có phe
cánh, cũng chỉ có mình nàng dám làm vậy.
Hạng Cao Dã không nhịn được mà phì cười: “Con bé này, còn uy hiếp
trẫm……”
“Vậy tổ hoàng chịu hay không nè?”
“Được, được, được, trẫm đồng ý, nhưng Đại thống lĩnh Hạ Hầu Tuấn nhất thiết
phải theo hầu!”
Hạ Hầu Tuấn thống lĩnh cấm vệ hoàng thành, đại quân này nhân số không
nhiều, cũng chỉ 3000.
Nhưng thực lực thấp nhất cũng là Linh Đài cửu trọng.
Mà một trăm tên Thập Kỵ Trưởng của đội cấm vệ quân này, tất cả đều đạt tới
Thiên Mệnh cảnh.
Hơn nữa bọn họ còn chiến đấu theo đội hình, có thể phát huy thực lực gấp bội,
căn bản không phải một cao thủ của môn phái bình thường có thể chống lại.
Hạ Hầu Tuấn bản thân còn là Đạo Cung nhị trọng.
Có bọn họ bảo vệ trên đường, Hạng Cao Dã cũng yên tâm nhiều.
Ngưng Đề có chút bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn nhượng bộ.
“Được thôi, nhưng hắn lần này phải do ta chỉ huy, nghe theo lệnh của ta!”
Hạng Cao Dã cực kỳ cưng chiều nàng, cười to nói: “Được được được, để ngươi
chỉ huy.”
Có được sự đồng ý, lúc này Ngưng Đề mới vui vẻ lui ra, chỉ để lại một làn gió
thơm.
Khương Thành của Phi Tiên môn xa xôi, kỳ thật cũng đoán được sớm muộn gì
sẽ có người tới cửa.
Việc Bát Vân Điện bị tiêu diệt lớn như vậy, hắn làm ‘người sống sót’ duy nhất,
không bị điều tra mới là lạ.
Chẳng qua, hắn không quen biết người của Vương triều Càn Tinh, cho nên
không biết người tới sẽ là ai thôi.
Đối với chuyện này, hắn một chút cũng không lo lắng.
Nói đùa chứ, ở địa bàn của mình, có hai ‘đại ca’ là A Hoàng và Tam Nhãn Hổ
tọa trấn, bản thân còn có ba lần hồi sinh mỗi ngày ……
Thiên Vương lão tử tới cũng không có gì đáng sợ ha.
Hắn gần đây rất phiền.
Phiền não cũng không phải chuyện lớn gì, đều qua hơn mười mấy ngày rồi, nội
môn cư nhiên không một ai bàn luận việc Bát Vân Điện bị diệt.
Không ai đề xướng, thì tự nhiên chẳng ai biết hắn tiêu diệt Bát Vân Điện.
Một cái tin tức hoành tráng, một cơ hội tốt để lại được làm màu thế mà lại
không có cơ hội để sử dụng, Thành ca đương nhiên ngột ngạt đến mức cực kỳ
khó chịu.
Hiện tại hắn vô cùng hối hận, lúc trước không trực tiếp nói thẳng ra.
Mà lại bị động trông chờ các đệ tử phát hiện.
Nói đúng ra, đây xem như hắn mua dây buộc mình.
Phi Tiên môn vốn là không có liên hệ gì với ngoại giới, bình thường còn có thể
dựa vào linh khí truyền ảnh truyền tấn để biết một số tin tức lớn của ngoại giới,
nhưng gần nhất các đệ tử được phần thưởng kích thích, đều điên cuồng bế quan.
Có ai còn hơi sức chú ý động tĩnh ngoại giới đâu.
Bay giữa không trung, nhìn dãy núi lạnh lẽo không có một bóng người, hắn
nhàn rỗi đến chán nản.
Thiên Mệnh cảnh muốn tiến cấp là cực kỳ khó, dù là hắn tư chất nghịch thiên,
nhưng mười mấy ngày qua một cái cảnh giới nhỏ cũng không thể tăng lên.
“Tu luyện thật là chậm quá……”
Hắn cảm khái phát ra, nhưng không ai đáp lại.
Trước mắt hắn muốn tìm người nói chuyện cũng không có.
A Hoàng phần lớn thời gian đều ở linh mạch ngủ, có đánh thức cũng là không
ngừng kêu mẹ ơi mẹ ơi, chẳng làm gì được.
Còn Tam Nhãn Hổ, thôi dẹp đi.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, sau đợt thăng cấp lần trước đạt được biến hóa chi
thuật, đến giờ vẫn chưa dùng qua.
Đánh mắt một vòng, hắn nghĩ ra trò vui.
Trong thoáng chốc, một vòng ngân quang xẹt qua thân hắn từ dưới lên trên.
Sau đó hắn biến thành Lâm Ninh.
Không riêng hình dáng bên ngoài, cách ăn mặc giống nhau như đúc, ngay cả
phát ra chuyển động linh lực đều hoàn toàn ăn khớp.
Chẳng qua, Ẩn Hoàng Huyết Mạch của Lâm Ninh, hắn chỉ có thể mô phỏng đặc
điểm khí tức, không có cách nào thật sự biến thành Ẩn Hoàng Huyết Mạch.
“Ha ha, thật là giống quá!”
Hắn xoạc chân đá gối, uyển chuyển vô cùng, giọng cũng biến thành giọng nữ.
Cảm thấy toàn bộ đều không vấn đề gì, lúc này mới bay thẳng đến động phủ của
Kỷ Linh Hàm.
Hắn muốn xem xem lúc mình không ở Phi Tiên môn, nơi này có bộ dạng gì.
Cái này gọi là cải trang vi hành sao?
Kỷ Linh Hàm gần đây cũng đang bế quan, vì nỗ lực tiến lên Thiên Mệnh cảnh.
Chỉ là tăng lên đại cảnh giới không phải một sớm một chiều là làm được, cho
nên trước mắt còn chưa tiến triển gì.
Sự xuất hiện của Khương Thành, làm kinh động đến cấm chế của động phủ,
nàng đương nhiên cảm nhận được rồi.
Vừa bước ra nhìn, tức khắc kinh ngạc vô cùng.
“Lâm Ninh? Ngươi không phải đang ở trong Toàn Cơ Đồ tu luyện sao? Sao
nhanh như vậy ra tới rồi?”
Khương Thành hì hì cười, hồi tưởng lại thần thái biểu tình của Lâm Ninh trước
kia, lại cảm thấy như vậy không phù hợp với dáng vẻ của nàng, nên thu lại nụ
cười, nghiêm trang lên một chút.
“Ồ, tu luyện quá vô vị, ta cảm thấy buồn chán nên ra đây. Ngươi thì sao, khi nào
có thể đột phá Thiên Mệnh cảnh?”
Lâm Ninh tiến vào Toàn Cơ Đồ mười mấy ngày rồi, tính toán thời gian, hắn
cũng cố ý ép linh lực xuống Linh Đài nhất trọng, đại khái phù hợp cảnh giới khả
năng của nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Linh Hàm xụ xuống lộ vẻ không vui.
“Tu luyện sao có thể buông lỏng? Ngươi thật khiến ta quá thất vọng rồi, có lỗi
với sự bồi dưỡng của chưởng môn đối với ngươi không?”
Chà?
Nha đầu này mà nghiêm khắc lên, cũng thật ra dáng ra hình đấy chứ.
Đây là mặt mà Khương Thành chưa bao giờ gặp qua, ở trước mặt hắn, Kỷ Linh
Hàm đều là muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn, muốn bao
nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng.
Xem ra lần cải trang vi hành này, cũng có thu hoạch mà.
“Ta tự có chừng mực!”