“Tám mươi ngàn năm trước, Dịch Nguyên Đạo Tôn đã chết rồi, đến cả chuyện
này
các ngươi cũng không biết?”
Hắn rất tức giận quét mắt nhìn qua đám Thượng vị tinh chủ và Tiên quan nhất
phẩm một lượt.
“Còn không biết xấu hổ mà nói người khác nói dối?”
“Cũng không thèm nhìn xem các ngươi dốt nát đến mức nào!”
Hắn giáo huấn không nể chút mặt mũi nào.
Những Tinh chủ và Tiên quan ban nãy còn gào thét, bây giờ vẻ mặt đờ đẫn, sắc
mặt lúc xanh lúc trắng.
Vẻ mặt của Ám Vũ Tinh chủ và Huyền Linh Tinh chủ đứng đầu Thượng vị chủ
tinh
cùng với đám Tiên quan nhất phẩm Lợi Không Đạo Tôn, thủ tọa của Thiên
Tàng Tư,
Trúc U Đạo Tôn, thủ tọa của Thiên Khí Tư đều không nén được giận.
“Ta thực sự vẫn không tin!”
“Dịch Nguyên Đạo Tôn đang sống yên lành như thế, sao có thể chết được?”
“Trình độ của Thiên Lâm Đại sư thế nào chứ, ai có thể vượt lên trên hắn?”
“Dựa vào trình độ của Thái Hành Đại sư, có thể phục một tên oắt con vắt mũi
chưa sạch này sao?”
Mấy người bọn họ thẹn quá hóa giận, sau đó nháo nhào lôi Tiên khí truyền tin
ra.
“Bổn tọa rất thân với Bắc Hà Đại sư, bây giờ ta sẽ hỏi hắn xem rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì!”
Trong này nhất định có nội tình không để cho người khác biết!”
Đám Thần Quân Thích Vương và Cảnh Vương cũng chẳng ngăn cản bọn họ.
Cứ thế xem bọn họ “gọi điện” hỏi thăm.
Dù sao chuyện năm đó Khương Thành thông qua khảo nghiệm Tiên lô là sự
thật,
chuyện này xảy ra ngay dưới mí mắt của bọn họ, nên cũng chẳng sợ bị hỏi chi
tiết.
Bọn họ chỉ âm thầm lặng lẽ cà khịa, bóc phốt.
Đúng là trước khi bị tẩn cho sưng phù mặt mũi nên, thì vẫn muốn nắm mãi
không
chịu buông.
“Bắc Hà Đại sư đấy à, ta sao? Ta chính là Ám Vũ Tinh chủ đây! Ba tỉ năm
trước,
chúng ta đã từng gặp nhau rồi, lúc đó…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị đầu bên kia cắt đứt rồi.
Đương nhiên, Bắc Hà Đạo Tôn lấy đâu ra thời gian nghe mấy lời nhảm nhí lôi
kéo
làm quen này.
Cho dù vị Ám Vũ Tinh chủ này là Thượng vị Tinh chủ, địa vị còn cao hơn cả
những Tiên quan nhất phẩm bình thường đi nữa.
Nhưng Đế Đan sư bát phẩm vẫn cứ ngông như vậy đấy.
Trừ phi ngươi không cần Đan dược nữa, còn không thì vẫn là ngươi phải thỉnh
cầu bọn họ.
“Ồ, là thế này, bọn ta đụng phải một tên tiểu tử giả danh lừa bịp, hắn tên là
Khương Thành, các Thần Quân lại nói hắn là Thủ tọa của Thiên Đan Tư các
ngươi,
có nực cười không cơ chứ…”
Lời nói của hắn lại bị ngừng lại, bởi vì liên lạc đột nhiên bị gián đoạn giữa
chừng.
Ám Vũ Tinh chủ nhìn Tiên khí truyền tin đã tối đi, nhất thời thấy hơi mờ mịt
mơ hồ.
Thế mà lại không đợi hắn nói hết, đã dập “điện thoại” của hắn luôn rồi?
Nếu đổi lại là người khác, cho dù có là Thần Quân nói chuyện với hắn cũng
không đến mức tùy ý như thế.
Hắn ngẫm nghĩ, cho dù thân phận Đế Đan sư bát phẩm cách biệt, cũng không
nên
không thèm nể mặt mũi hắn như thế chứ?
Lúc nãy hắn vẫn còn khoe khoang khoác lác hắn có giao tình với Bắc Hà Đạo
Tôn,
bây giờ dưới cái nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, hắn lại thấy hơi túng
lúng, xấu hổ.
“Hay là Đại sư đang trong thời khắc mấu chốt của việc luyện đan?”
Hắn chỉ đành tìm một lý do để giữ lại tôn nghiêm cho mình.
Nhưng Ám Vũ Tinh chủ ở bên cạnh hắn lại mặt mày hớn hở như mở cờ trong
bụng.
“Ta đã nói mà, tên tiểu từ này không xứng, các ngươi xem Đại sư căn bản còn
chẳng thèm thảo luận đến vấn đề này.”
“Đúng, đúng, đúng, nếu như hắn thật sự là Thủ tọa Thiên Đan Tư, thì kiểu gì
Đại sư cũng phải nói đôi ba câu đúng không?”
Những người khác giống y như đã tìm được chân tướng, lại mồm năm miệng
mười
đưa ra kết luận.
“Khương Thành còn không xứng được Đại sư nhắc đến.”
“Không sai, chính là như thế!”
Mà lúc này, ở phía xa xa đột nhiên có mấy bóng người đang nhanh chóng đến
gần,
lao nhanh về phía này.
Mọi người nhìn qua đó, đột nhiên kinh ngạc hô lên.
“Bắc Hà Đạo Tôn!”
“Sao hắn lại chạy đến đây?”
Thiên Đan Tư cách Đế Kiếm Tinh rất xa.
Những Tiên quan bình thường muốn đuổi đến đây, không mất mấy tháng mấy
năm thì
cũng đừng hòng đến được.
Nhưng Bắc Hà Đại sư dẫu sao cũng là Đạo Tôn, tốc độ đã vượt qua giới hạn
nhất
định rồi.
Lại thêm cả truyền tống tinh trận đặc biệt của Thiên Cung, xuất hiện nhanh như
thế cũng là chuyện bình thường.
“Sao hắn lại tới chỗ này?”
Lần đại hội lớn này của Đế Kiếm Tinh lúc trước cũng có mời ba vị Đế Đan sư
bát
phẩm của Thiên Đan Tư.
Nhưng bọn họ chẳng thèm để ý.
Bọn họ cũng chẳng có hứng thú gì với kiếm đạo.
Hơn nữa, sau lần Thành Ca giảng Đan đạo cho, mất năm nay bọn họ vẫn luôn
bế
môn khổ cực tu luyện, lấy đâu ra thời gian mà đến đây hóng hớt.
Cho nên lần này chẳng có ai đến cả.
“Trừ phi hắn biết chuyện ở đây có một tên giả danh lừa bịp, nên muốn đến đây
để khởi binh vấn tội?”
“Nhất định là như thế rồi!”
“Nhìn ở phía sau đi!”
“Thái Hành Đạo Tôn, Thiên Lâm đ*o Tôn”
“Ôi trời ơi, sao bọn họ cũng lại đến nữa vậy?”
“Ha ha ha, có ba vị Đạo Tôn của Thiên Đan Tư đến, đúng là cực kỳ hoành tráng
nha!”
Những Tiên nhân ở dưới đài đã bắt đầu hoan hô reo hò.
Hết cách, đối với bọn họ, đan dược quá sức quan trọng.
Nhìn thấy ba nhân vật được coi là ngôi sao sáng của Đan giới, bọn họ giống như
nhìn thấy kho báu di động vậy.
Chỉ hận không thể lập tức xông lên, mời ba vị Đại sư luyện giúp mình mấy lò
đan.
Còn ở trên Tử Ngọc Đài, mấy vị Thần Quân cũng nháo nhào đứng dậy, bày tỏ
sự
tôn trọng đối với ba vị Đế Đan sư bát phẩm.
Còn về Ám Vũ Tinh chủ, Huyền Linh Tinh chủ, và đám Tiên quan cao giai Lợi
Không Đạo Tôn, thì chủ động ra Tử Ngọc Đài nghênh đón,
“Ha ha ha, Bắc Hà Đạo Tôn, hoan nghênh, hoan nghênh!”
“Thái Hành Đạo Tôn, cơn gió nào đã đưa ngươi tới đây vậy?”
“Thái Lâm đ*o Tôn, sự có mặt của ngươi chính là vinh hạnh của bọn ta!”
“Mời mời mời…”
Bọn họ nhiệt tình đến mức hơi xu nịnh.
Ngay cả Thu Vũ Tuyền bình thường không thèm nể mặt ai, cũng rất trịnh trọng
đứng lên, bày tỏ sự hoan nghênh.
“Ba vị Đại sư, mời vào bên trong…”
“Mời cái gì mà mời?”
Thái Hành Đạo Tôn mất kiên nhẫn ngắt lời hắn.
“Khương Chưởng môn đâu? Không phải bảo hắn đang ở đây sao?”
Sở dĩ bọn họ lo lắng không yên chạy đến đây, đương nhiên không phải là bởi vì
đại hội lớn này của Đế Kiếm Tinh, cũng chẳng phải bởi vì loại người như Ám
Vũ
Tinh chủ gì gì đó.
Hoàn toàn là vì Khương Thành.
Lần giảng đạo năm đó đối với bọn họ mà nói, có ý nghĩa cực kỳ to lớn.
Bọn họ vẫn còn vô số các câu hỏi liên quan đến việc luyện đan muốn thỉnh giáo
Khương Chưởng môn.
Sau khi hắn biến mất vào tám mươi ngàn năm trước, cả Thiên Đan Tư đều vô
cùng
đau đớn, tựa như mất hồn.
Mấy năm nay, bọn họ cũng nhờ các Thiên Đế và Thần Quân tìm kiếm tung tích
hắn
vài lần.
Chỉ là mãi vẫn không tìm thấy mà thôi.
Nhưng hôm nay cuối cùng cũng nghe ngóng được tin tức của hắn, chuyện này
thực
sự giống y như lửa đã cháy đến mông rồi, nhấc chân lên mà chạy như bay đuổi
đến đây.
Mấy vị Tinh chủ và Tiên quan đang vây chặt bọn họ vẫn chưa biết điều này.
Còn tưởng bọn họ đến để hỏi tội Khương Thành.
“Chính là hắn!”
Mọi người vội vàng nhường ra một lối đi, sau đó đồng loạt chỉ về phía Khương
Chưởng môn.
Đúng thật là bị cả ngàn người oán trách…
“Kẻ tiểu nhân dối trên lừa dưới này, thế mà lại được coi là Thủ tọa của Thiên
Đan Tư, đúng là nực cười vô cùng.”
“Cho dù hắn thực sự là Thủ tọa Thiên Đan Tư, thì cũng nhất định là ba vị Đại
sư có nỗi niềm khó nói, là bị ép buộc!”
“Không sai, hắn sao có thể xứng đáng làm Thủ tọa của Thiên Đan Tư chứ?”
“Bọn ra đã giúp ngươi chặn hắn lại, tuyệt đối sẽ không để danh dự của Thiên
Đan Tư bị loại sâu bọ phá hại…”
“Cút!”
Sau khi nhìn thấy Thành Ca, Thái Hành Đạo Tôn và Thiên Lâm đ*o Tôn cùng
với
Bắc Hà Đạo Tôn, đã không thèm chú ý đến những người khác nữa.
Ánh mắt dán chặt vào người hắn, xúc động đến mức tí nữa thì nước mắt rơi lã
chã trên khuôn mặt già nua.
Kết quả, đám người này vẫn còn ở bên cạnh luyên thuyên không ngớt, thậm chí
còn không ngừng nói xấu Khương Thủ tọa, lẽ nào lại có cái lí đó!
“Khương Thành chính là Thủ tọa của Thiên Đan Tư bọn ta!”
Ba vị Đại sư vẻ mặt đầy tức giận trừng mắt nhìn tất cả những người ở xung
quanh.
“Khương Thủ tọa là người mà các ngươi có thể chửi rủa, bôi nhọ sao?”
“Chửi rủa lão nhân gia hắn, chính là đang sỉ nhục toàn thể Thiên Đan Tư bọn
ta!”
“Lại còn kẻ tiểu nhân dối trên lừa dưới sao? Ta thấy ngươi mới đúng là kẻ tiểu
nhân dối trên lừa dưới ấy!”