ngất ngây.
Bởi vì ý chí đạo nguyên không hề chịu sự thao túng của Cổ Thánh.
Nếu ý chí kia biến mất, thế thì ngược lại, ý thức của bản thân Cổ Thánh sẽ tránh
được nguy hiểm bị ý chí kia xâm chiếm và đồng hóa.
Và sẽ không phát triển đến mức đạo nguyên của bản thân bị bắt ép hợp đạo.
Cũng giống như năm đó ở trong “Vẫn giới tiên tàng” vậy, Lăng cố tình để bản
thân rơi vào tuyệt cảnh, dẫn dụ Khương Thành đến cứu mình, mục đích chính là
vì để hắn giúp đỡ tiêu diệt ý chí đạo nguyên của bản thân.
Nhưng giờ đây, tình huống lại không giống như vậy.
Trục Vân và Khương Thành không phải bạn bè, mà họ là kẻ địch.
Khương Thành tấn công biển ý thức của hắn, ý chí đạo nguyên đến để giúp cho
ký chủ của mình là hắn đây.
Trong tình huống này, nếu ý chí đạo nguyên bị linh ý của Khương Thành cắn
nuốt và đồng hóa, vậy có nghĩa là tầng phòng tuyến của hắn sẽ càng lúc càng
mỏng manh hơn.
Và điều khiến cho hắn bất an, vẫn là linh ý màu tím kia của Khương Thành.
Trong quá trình nó cắn nuốt ý chí đạo nguyên, lại dần trở nên lớn mạnh hơn
từng chút.
Loại chuyện hoang đường như thế này, nếu không phải bản thân tự mình trải
nghiệm thì Trục Vân chắc chắn sẽ không chịu tin.
“Quả thực ta cũng không muốn bị đánh đồng với mấy tên Cổ Thánh như các
ngươi.”
Giọng nói của Khương Thành mang theo vài phần cười cợt, vang vọng trong
biển ý thức của Trục Vân.
Thành ca cũng không ngờ là, đợt tấn công linh ý này lại còn có cơ hội thăng cấp
bất ngờ như thế.
Lần trước đối mặt với ý chí Thiên Đạo của Tu Đế, hắn không thể nào cắn nuốt
được, nên chỉ đành chủ động lùi bước.
Nhưng ý chí đạo nguyên của Trục Vân Cổ Thánh thì hiển nhiên chả có cửa mà
so với Thiên Đạo.
Nhưng mà, điều này không có nghĩa là Khương Thành đã thắng rồi.
Ở một bên chiến trường khác, thánh giới của hắn cũng đang bị đạo nguyên của
đối phương quật ngã dần.
Vì để chặn lại đòn tấn công của đối phương, hắn vẫn phải sử dụng nguyên thuật
nhất thiên ngũ thập trọng liên tục, điều này cũng tạo nên hao tổn liên tục đối với
thần hồn của hắn.
Trận chiến dần có vẻ biến thành một cuộc tỉ thí đọ sự kiên nhẫn.
Hoặc là bây giờ hắn đánh bại Trục Vân bên chiến trường ý thức, hoặc là Trục
Vân đánh thủng thánh giới và tấm chắn tiên lực của hắn trước.
“Đây là do ngươi tự tìm thôi đấy!”
Cuối cùng, Trục Vân vẫn tự mình vả mặt.
Ban nãy hắn cố tình nói sẽ không dùng lực pháp tắc của Hư Đế, chỉ là vì hắn
thấy việc báo thù sẽ hả hê hơn nếu giết chết Khương Thành trong lúc chiến đấu.
Bởi dù sao mình cũng là Cổ Thánh, muốn thua cũng khó nên sẽ dễ dàng chiến
thắng thôi.
Nhưng lúc này đây, hắn phát hiện bản thân dường như không còn quá lạc quan
như khi mới bắt đầu nữa rồi.
Nếu không có thêm nhiều sự gia trì từ bên ngoài thì một Cổ Thánh như hắn lại
chẳng thể áp chế nổi một Thánh Tôn, và thậm chí còn có nguy cơ sẽ bại trận.
“Vậy ngươi cứ chết dưới thiên uy đi nhé!”
Bỗng chốc, tuần hoàn thiên địa trong sân đột ngột bạo phát gấp trăm nghìn lần.
Và mục tiêu trung tâm của sự bạo phát đó, chính là Khương Thành.
Mọi người bên sân nhìn về phía trung tâm bão tấp long trời lở đất kia, lại bật
thốt lên một lần nữa.
“Trục Vân Cổ Thánh dùng cả uy năng của vị trí phụ kìa?”
“Chẳng phải trước khi khai chiến hắn đã nói không cần dùng pháp tắc hay sao?”
“Điều này chứng tỏ, nếu chỉ dựa vào năng lực của bản thân hắn thì hoàn toàn
không áp chế nổi Khương Thành, bất đắc dĩ mới vậy…”
“Trời ạ, có thể bức một Cổ Thánh bất đắc dĩ phải dùng đến pháp tắc thiên địa
luôn, quá thần kỳ rồi!”
“Dù cho Khương Thành có thần tới cỡ nào thì đã không còn ý nghĩa gì rồi.”
Phía bên trên bệ tròn, chúa tể Thanh Diệu và ba vị Hư Đế ở kế bên đều tỏ ra hết
sức thoải mái.
“Kết thúc rồi.”
“Dưới pháp tắc, mọi thứ đều là cát bụi.”
Kiến Hư khẽ nhướng cằm, ngạo nghễ nói: “Trục Vân nên làm thế từ sớm mới
đúng, lãng phí thời gian với hắn làm cái gì?”
“Vốn dĩ một Hư Tướng sử dụng lực pháp tắc cũng đủ để diệt được tên này rồi,
hắn lại cứ muốn đại chiến một trận khốc liệt.”
Trong sự nhận thức của mọi người, pháp tắc thiên địa là tối cao nhất.
Nó là “đại sát khí” dùng để tiến hóa và cải tạo Nguyên Tiên giới đấy, ngay cả
Khư giới còn không chống đỡ nổi thì huống hồ gì là một tiên nhân cỏn con?
Tuy lực pháp tắc do một Hư Tướng điều động rất có hạn, nhưng để đàn áp một
Thánh Tôn thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Chứ càng đừng nói tới Trục Vân còn là một Hư Đế.
“Tiếc thật.”
Thanh Diệu vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối đấy.
Sức chiến đấu mạnh mẽ của Khương Thành, hoàn toàn vượt xa dự đoán của
hắn.
Chỉ mới là Thánh Tôn đã có thể bằng vai phải lứa với Cổ Thánh rồi, nếu người
như thế này chịu gia nhập suối nguồn thứ hai, vậy Vân Niết chi nhãn sẽ càng
thêm lớn mạnh rồi.
Nhưng nghĩ đến lúc trước Khương Thành bất kính với mình, cuối cùng hắn vẫn
bỏ cái suy nghĩ này xuống.
Không thể để bản thân sử dụng, vậy giữ lại cũng chẳng làm gì.
Ngay lúc mấy suy nghĩ này luẩn quẩn trong lòng bọn họ thì trận đấu bên trong
sân cũng đã phân được thắng bại.
Trong tưởng tượng của Trục Vân, bản thân hắn và Khương Thành trước mắt
đang rơi vào thế giằng co bế tắc.
Chỉ cần hắn sử dụng lực pháp tắc, vậy sẽ có thể phá vỡ thế cân bằng của hai
người trong chớp mắt.
Và hắn đoán đúng rồi.
Sau khi hắn điều động pháp tắc thiên địa tấn công Khương Thành, thế cân bằng
giữa hai người quả thực đã bị phá vỡ.
Nhưng người bỗng chốc rơi vào thế hạ phong lại không phải Khương Thành,
mà đó là bản thân hắn.
Ngay thời điểm pháp tắc tuần hoàn thiên địa kia xông vào thế giới bên trong cơ
thể, Thành ca quyết đoán điều động pháp tắc nghịch tuần hoàn để ngăn cản.
Cách giải quyết bốc thuốc đúng bệnh này vẫn hữu dụng như xưa.
Sau vài giây ngắn ngủi, pháp tắc thiên địa ngang ngược như cơn sóng thần đã bị
hắn đuổi cổ ra ngoài.
Kế đó quay ngược trở về, đập lại trên người của Trục Vân.
“Đây là cái gì?”
Trên mặt Trục Vân tràn đầy khiếp đảm.
Hắn vùng vẫy liều chết, như muốn thoát khỏi cái gì đó.
Đối với hắn thì đây tuyệt đối là cảnh tượng dù có nằm mơ cũng chẳng ngờ
được.
Bản thân đã là Hư Đế rồi mà, chẳng phải pháp tắc đã thành một bộ phận của
mình rồi sao?”
Sao nó còn quay ngược lại tấn công mình nữa chứ?
Khi nãy đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng hắn đã chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ ngợi được nhiều như thế, bởi vì lực
pháp tắc cuồn cuộn kia đã dội thẳng vào thế giới bên trong của hắn rồi, sau đó
trực tiếp cải tạo một thể cho hắn luôn.
Vốn pháp tắc thiên địa không phải là vũ khí, cũng chả phải tồn tại vì để tiêu diệt
kẻ địch.
Nhưng giống như mọi người nghĩ vậy, nó được dùng để cải tạo Nguyên Tiên
giới, và không một tiên nhân nào có thể chống đỡ nổi sự cải tạo kia của nó cả.
Trục Vân thì làm gì có pháp tắc nghịch tuần hoàn kia chứ.
Thứ duy nhất có thể giúp hắn chống đỡ được ít phút, cũng chỉ có đạo nguyên
của hắn.
Nhưng khi hắn điều động đạo nguyên quay về ngăn chặn công kích và điều tiết
thế giới bên trong của mình, những chỗ khác sẽ bị trống rỗng.
Một cơ hội như thế này bảo Khương Thành sao không nắm bắt cho được?
Hắn lập tức chấn chỉnh lại, thúc giục thánh giới và nguyên thuật nhất thiên ngũ
thập trọng, cộng thêm công kích linh ý, bắt đầu đánh về phía Trục Vân một lần
nữa.
Lần này, Trục Vân không còn khả năng chống cự nữa.
Đạo nguyên của hắn đều bị thế giới bên trong cơ thể cầm chân, đấu đá một trận
sống mái với pháp tắc tuần hoàn thiên địa, hoàn toàn không thể dứt thân ra
được.
Đùng đùng đùng!
Tiếng rền vang lớn, hắn trực tiếp hứng trọn oanh kích của nguyên thuật nhất
thiên ngũ thập.
Bỗng chốc, màn chắn tiên lực của Trục Vân bị phá hủy, tiên thể chảy máu ào ạt,
xuất hiện từng vết rạn nứt!
Ngay lúc này, ý thức của hắn cũng nghênh đón màn bóp nghẹt của linh ý thập
tam trọng.
“Không…”
Tia ý thức tàn lưu cuối cùng của Trục Vân phát ra tiếng kêu thê lương thảm
thiết.
Trước lúc chết, hắn còn thử điều động lại đạo nguyên đến để ngăn chặn, tạm
mặc kệ pháp tắc tuần hoàn thiên địa ở trong cơ thể.
Chỉ tiếc là, mọi thứ đều đã quá muộn màng.
Sau khi ý thức bị phá hủy, hai mắt vốn sáng sủa có thần của hắn lập tức ảm đạm
hẳn.
Tiên lực, thần hồn và đạo nguyên bên trong tiên thể lại vẫn tiếp tục chuyển
động.
Bởi vì pháp tắc tuần hoàn thiên địa kia vẫn còn hiệu lực, nó vẫn đang tiếp tục
thay đổi thế giới bên trong cơ thể của hắn.
Ở bên trên bệ tròn truyền đến tiếng kêu vừa gấp gáp lại hoảng loạn của đám
người Thanh Diệu và Kiến Hư, bọn họ đã không còn vẻ bình tĩnh trấn định như
lúc trước nữa.
“Dừng tay!”
“Dừng lại mau!”
Dưới cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc và phẫn nộ của bọn họ, Nhân Quả kiếm
lóe lên, một Cổ Thánh táng mạng!