dụng gì nhiều với hắn.
Nghĩ kĩ lại, khi các Giáng Thần giả tạo ra Chân Thần, họ phải đối mặt với một
trang giấy trắng.
Vậy nên trao cho trang giấy trắng này một vài hoặc mười mấy thiên phú đỉnh
cao, chính là thăng hoa bằng cách lột xác hết lần này đến lần khác, có ý nghĩa
cực kì trọng đại.
Nhưng hắn đã là Thánh Tôn rồi, hơn nữa cấu hình của cơ thể cũng đạt đến mức
cao nhất, căn bản không phải là giấy trắng, không có không gian để bổ khuyết.
Hệ thống trả lời câu hỏi của hắn một cách nghiêm túc.
“Kí chủ có thể giao hạt giống thiên phú này cho người khác.”
Thành ca có chút nghi ngờ rằng cái thứ này liệu có đang chế giễu hắn uổng
công dã tràng hay không.
Hắn hậm hực đáp lại.
“Nếu chỉ mình Thủy Linh tộc sử dụng được nó, chẳng lẽ ta phải bôn ba chạy đi
tìm một tên Thủy Linh tộc, sau đó nói rằng lão phu muốn tặng ngươi một tạo
hóa hay sao?”
“Ngàn dặm tặng thiên phú, ta ăn no rửng mỡ hả?”
Đang nói dở, hắn chợt sờ tay lên cằm rồi ngẫm nghĩ.
Bản thân mình không có người quen là Thủy Linh tộc, vậy nên tạm thời không
có mục tiêu nào có giá trị để đưa tặng môn thiên phú này.
Nhưng trong Luân Chuyển Đăng Bàn kia lại có cả vạn Thiên Phú Lưu Hỏa,
phần lớn trong đó là của Nhân tộc.
Nó liên quan đến hồn, thể, đạo, tâm và các phương diện khác, đủ mọi chủng
loại, thậm chí có cả đan khí phù trận,…
Bản thân mình không dùng được, nhưng không chừng đám đệ tử Phi Tiên môn
lại cần dùng tới!
Vả lại xung quanh mình còn có rất nhiều tộc quần khác, Vu tộc, Long tộc,
Phượng tộc,…
“Thu nhận hàng vạn hạt giống thiên phú theo bên người, sau này còn có khí thế
để làm màu.”
Nghĩ tới đây, hắn lại trở nên hăng hái.
“Chỉ là chết hơn vạn lần thôi mà, quen cả rồi.”
Khi Thành ca bắt đầu chạm vào đóa Thiên Phú Lưu Hỏa thứ hai, bên ngoài lại
cuồn cuộn mây đen.
Kỷ Linh Hàm trở thành phó điện chủ, La Viễn làm chúa tể thứ nhất, Phi Tiên
môn đương nhiên cũng sẽ gia nhập phe Lạc Tiên điện.
Sau khi Phi Tiên môn gia nhập, các tộc quần và môn phái của Đông Trúc đảo,
bao gồm Vu tộc, Long tộc, Băng tộc cũng hưởng ứng rầm rộ.
Ba nghìn cao thủ đi theo Thành ca trước đó cũng tham gia Lạc Tiên điện, trở
thành thành viên của Tiên Vệ Đoàn.
Sáu suối nguồn bị tập trung về một chỗ, vốn dĩ chắc chắn sẽ đánh chiếm, tranh
đoạt địa bàn của nhau.
Song bởi có Di điều tiết nên sáu suối nguồn đã nhanh chóng phân chia địa bàn
ổn thỏa, những khúc mắc giữa họ cũng tạm thời lắng xuống.
Sau đó, Lạc Tiên điện đồng loạt tấn công vào ba thần điện cạnh biên giới.
Trận đánh này làm cho đám Tu Thần lưu phía đối diện trở tay không kịp.
Bọn họ vẫn còn chìm đắm trong việc nghị luận về vụ suối nguồn bị di chuyển
xảy ra vào một thời gian trước. Bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng đám
chúa tể và Hư Đế của suối nguồn dám đánh vào địa bàn mình.
“Bọn chúng điên rồi sao?”
“Nếu rời khỏi sự bảo hộ của lực pháp tắc, bọn họ chỉ là một bầy Cổ Thánh và
Thánh Tôn bình thường, ai thèm sợ bọn hắn?”
“Dám chủ động xông vào Phong Nham cung của ta, đây chẳng phải tự chui đầu
vào lưới sao?”
“Hơn nữa chúng ta còn có Càn Linh châu mà.”
“Ai cho chúng lá gan đó?”
Mang thái độ khinh thường, Chính Thần của ba thần điện cũng đưa các Thiên
Thần và Chính Thần dưới trướng xông ra khỏi chủ tinh để nghênh chiến.
Sau đó, bọn họ phát hiện kẻ địch lần này nằm ngoài dự liệu của mình.
Rời khỏi phạm vi lực pháp tắc bao phủ, các Chúa tể và Hư Đế lẽ ra phải trở nên
“tầm thường, không nổi bật” hoàn toàn không thể chống đối thần điện.
Nhưng đến tận giây phút khai chiến, bọn hắn mới nhận ra đối phương vẫn đang
giẫm “Băng Tinh sáu màu” dưới chân.
“Chuyện này là không thể!”
“Tại sao vị trí phụ của Pháp tắc Chi Nhãn lại đột ngột xuất hiện ở Phong Nham
Cung của chúng ta?”
“Rõ ràng nơi này của ta không có hai pháp tắc, vẫn là vùng đất pháp tắc thứ ba
chiếu rọi.”
“Sao lại như thế được?”
Cũng không thể chê trách khi bọn chúng sợ hãi đến thế, Băng Tinh sáu màu có
thể bổ sung lực pháp tắc cho chúa tể và các Hư Đế, khiến họ chiến đấu như có
thần trợ giúp.
Nhưng vị trí phụ cũng có hạn chế, đó là không thể thoát khỏi khu vực được bao
phủ bởi hai nhánh pháp tắc.
Đây là lẽ thường mà toàn bộ người ở Nguyên Tiên giới công nhận.
Vì là lẽ thường nên các đại thần điện chẳng bao giờ lo lắng sẽ bị tấn công.
Thắng thì tiếp tục tấn công, thua thì rút về Thần Điện, dù sao quyền chủ động
luôn luôn nằm trong tay mình.
Nhưng lúc này lẽ thường ấy lại bị phá vỡ.
Sở dĩ có thể thực hiện chuyện này, đương nhiên đều là nhờ Di.
Lúc này, hắn đang trấn thủ phía sau Lạc Tiên điện, điều khiển sáu sợi dây xích
từ trên không, giống như đang điều khiển sáu món binh khí từ xa, mang chúng
đi oanh tạc ba thần điện.
Sau khi rời khỏi khu vực lực pháp tắc bao phủ, Băng Tinh sáu màu thực sự
thoát khỏi thổ nhưỡng nơi nó sinh tồn.
Nhưng bởi sự tồn tại của Lạc Tiên điện nên họ có thể trực tiếp mượn lực pháp
tắc đang bao phủ lên Lạc Tiên trì.
Ngoài mặt, Di không thể đích thân ra mặt trong cuộc chiến này, nhưng trên thực
tế hắn lại là người đứng sau thao túng cả ba trận chiến.
Ngay khi trận chiến nổ ra, thần điện đối diện đã bị đánh mù đầu.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tại sao hai tên chúa tể Nguyệt Ảnh Hoàng và Thanh Sắc lại đồng thời xuất
hiện?”
“Chết tiệt, tại sao chúng lại có nhiều Thánh Tôn thế chứ?”
“Ta không ngăn nổi nữa rồi! Mau dùng Càn Linh Châu!”
Người của sáu suối nguồn xuất chiến cũng không nhiều lắm, người được phái ra
đều là Thánh Chủ đỉnh phong, Thánh Tôn, Cổ Thánh.
Mỗi một Chính Thần của ba thần điện đều được hai vị chúa tể “quan tâm”.
Tuy thực lực của chúa tể suối nguồn thứ nhất là La Viễn còn hơi kém nhưng số
lượng đệ tử Phi Tiên môn đi theo hắn cũng là nhiều nhất.
Tường Lưu Chính Thần của Phong Nham cung vừa “lên sàn” đã bị Nguyệt Ảnh
Hoàng và Thanh Sắc liên thủ giáp công.
Ngay sau khi Càn Linh Châu được tung ra, chiến trường mà họ đang đứng cũng
được tăng cường bởi pháp tắc thứ ba.
Vì không rời xa sân nhà, chỉ có thể mượn lực pháp tắc của Lạc Tiên trì nên buff
của Băng Tinh sáu màu bị giảm đi một nửa, lúc này còn đụng phải Càn Linh
Châu, hiệu quả tăng cường từ pháp tắc của đôi bên coi như đã bị san bằng.
Vô hình trung, song phương đã đến một sự cân bằng kì lạ.
Thật ra Lạc Tiên điện tồn tại là nhằm chuyên môn đối phó với Càn Linh châu
của Giáng Thần đài.
Để đôi bên có một cơ hội tỷ thí công bằng.
Không ai có thể dựa vào pháp tắc để áp chế đối phương, cuối cùng xáp lại dùng
vũ lực.
Điều này làm Tường Lưu Chính Thần thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt rồi.”
“Vị trí phụ của chúng không còn mạnh như trước!”
Nguyệt Ảnh Hoàng và Thanh Sắc cũng là cấp Cổ Thánh.
Nhưng đạo ấn của Chính Thần lại tương đương với một phần hóa thân của
Thiên Đạo, trong đó ẩn chứa lực Thiên Đạo, vượt xa đạo nguyên tự thân của các
Cổ Thánh bình thường cả một khoảng cách lớn.
Ỷ vào đạo ấn, Tường Lưu Chính Thần lấy một địch hai nhưng cũng không rơi
xuống thế hạ phong.
“Cố lên, chúng ta có thể thắng!”
“Chỉ cần giữ vững một chút nữa là những thần điện đồng minh ở xung quanh sẽ
tới trợ giúp chúng ta ngay!”
Hắn vừa khua binh khí, chiến đấu hết mình vừa ổn định lòng quân.
Thấy đối phương đại triển thần uy, không thể xử lý kẻ khó nhằn này trong một
chốc một lát, Tinh Diệu Hoàng của suối nguồn thứ ba và một vị Hư Đế cấp Cổ
Thánh của suối nguồn thứ tư cùng nhau tiêu diệt hắn.
Biến thành lấy một địch bốn, Tường Lưu Chính Thần lập tức rơi vào thế yếu,
bắt đầu từng bước rút lui.
Nhưng dù có thế thì hắn vẫn không bị diệt trừ hoàn toàn.
Điều này phản ánh sức mạnh thực sự của một Chính Thần.
Lực Thiên Đạo tăng cường cho đạo ấn, Cổ Thánh không thể trấn áp bọn họ, chỉ
có thể làm tiêu hao một chút.
Sự tồn tại của ý chí Thiên Đạo cũng khiến hai linh ý cường giả là Nguyệt Ảnh
Hoàng và Tinh Diệu Hoàng không thể trực tiếp triệt tiêu ý thức của đối phương.
Ngoại trừ Khương Thành từng dùng kiếm đạo hoàn mỹ và chiến thuật “tam
quản tề hạ” kì lạ để tiêu diệt mấy người, kể từ đại kiếp đến nay, ở Nguyên Tiên
giới chưa từng có Chính Thần nào bất ngờ chết đi.