Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiên quan phải đợi các vị bên trên xem xét, đâu phải ngươi muốn là được…”

Ngọc Tấn Đạo Tôn còn chưa truyền âm xong, đã bị Thành Ca ngắt lời.

“Lão đầu đừng đùa với ta, chiến tích này của ta, còn cả vụ đánh cược kia, chẳng

phải vị trí Tiên quan đã định sẵn là thuộc về ta như ván đã đóng thuyền rồi

sao?”

“Ngươi…”

Ngọc Tấn Đạo Tôn tỏ vẻ hắn chưa từng thấy người nào “trực tiếp đòi hỏi” như

vậy trong đời.

Lần đầu tiên, hắn nghi ngờ lòng trung thành của Thành ca đối với Thiên Đạo.

Cấp độ Thiên tâm của người này, thật sự đạt tiêu chuẩn của Vương cấp đạo

trường sao?

Sao nhìn thế nào cũng hoàn toàn không thấy hắn có sự giác ngộ, nguyện thịt nát

xương tan vì Thiên Cung.

Trái lại, hắn giống kẻ cò kè mặc cả hơn?

“Vậy cũng phải báo lên trên, chờ các vị bên trên thông qua!”

“Vậy ngươi giục bọn đi, giục…”

Ngọc Tấn Đạo Tôn trực tiếp cắt đứt truyền âm.

Hắn đã bắt đầu hối hận khi đồng ý đánh cược rồi, người này thật sự đáng tin

sao?

Nhưng mà, cấp cao của hai bên đều đã đạt được thỏa thuận, việc này đã xong,

nói gì cũng đã muộn.

Nếu vị trí Tiên quan này đã chắc chắn thuộc về Khương Thành như ván đã đóng

thuyền, vậy điểm Thiên Đạo cũng không cần phải giữ nữa.

Thành Ca đi tới chỗ đổi điểm Thiên Đạo của pháo đài, trực tiếp đổi toàn bộ 1,79

triệu điểm Thiên Đạo để lấy đan dược.

Đối với sự lựa chọn này của hắn, Ngọc Tấn Đạo Tôn thật sự không thể nhìn nổi

nữa, không nhịn được lại mở miệng.

“Ngươi điên rồi sao, đổi nhiều đan dược như vậy làm gì?”

“Ta thấy đạo khí của ngươi vẫn là ngũ giai, cũng không có bí bảo đặc biệt gì,

hơn nữa, còn có một số bảo vật quan trọng cần thiết để đột phá bình cảnh, mật

lục đạo pháp, bí điển kiếm thuật… Những thứ đó không quan trọng bằng đế đan

sao?”

Quả thật, ở trong mắt những người khác, đạo khí, bí bảo và đột phá vật mới thật

sự là những thứ khó kiếm.

Tuy đế đan cũng quan trọng, nhưng tóm lại, nó không khó kiếm như vậy.

Nhưng mà cách nghĩ của Thành Ca lại khác.

Thứ hắn thiếu bây giờ chính là tu vi tiên lực, thần hồn và cảnh giới quy tắc đặt ở

đó, cũng chẳng có bình cảnh gì cả.

Còn về đạo khí và bí bảo, chắc chắn sẽ có trong số chiến lợi phẩm sau này.

Một trăm điểm Thiên Đạo có thể đổi được một lọ Đế đan lục phẩm.

Đan dược cấp bậc này, bình thường chỉ có Thiên Tôn mới có thể dùng.

Cho nên, đây cũng chính là lý do mà đám người Lại Bình, Biện Tu hưng phấn

kích động như vậy.

Bọn họ chỉ mới là Đế Cảnh nhất trọng, tứ trọng.

Hơn ba mươi ngàn điểm Thiên Đạo, đủ để thay đổi quỹ đạo cuộc đời của bọn

họ.

Thành Ca không để ý tới lời khuyên của Ngọc Tấn Đạo Tôn, hắn đổi được hơn

mười ngàn bảy trăm bình chỉ trong một lần đổi!

Cộng thêm chiến lợi phẩm của trận trước, và những thứ cướp được từ hai vị

Đạo Tôn kia, cuối cùng cũng đổi được khoảng hơn ba mươi ba ngàn bình.

Ngọc Tấn Đạo Tôn nhìn thấy cảnh này, cũng chỉ có thể mặc kệ.

Cuối cùng, còn đưa cho Thành Ca một miếng ngọc phù.

“Đây là phù bảo mệnh, nếu ngươi gặp phải nguy hiểm, không thể chống đỡ

được, nhớ dùng phù này đúng lúc, sẽ có người tới cứu.”

Là một bên trong vụ đánh cược kia, Thiên Cung cũng không muốn hắn chết, ít

nhất là trong trăm ngàn năm này, Khương Thành không thể chết được.

Cho nên, sự bảo vệ cơ bản này là rất cần thiết.

Thành Ca nhận ngọc phù, âm thầm bĩu môi: “Ca mà cần dùng thứ đồ chơi này

sao?”

Có hack của hệ thống, hắn mong được chết đấy, có được không?

“Không dùng tới nó, mới là tốt nhất!”

Ngọc Tấn Đạo Tôn cũng không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Đổi đan dược xong, đám người Lại Bình miễn cưỡng chia tay Khương Thành.

Sau đó, hắn nhìn thấy Yên Dĩ và Tam Nhãn Hổ.

Hai vị Chí Tôn của Yêu tộc này, giờ thoạt nhìn, đã không còn thấy đặc điểm của

Tà Tiên và Đạo Tuyệt Chi Địa nữa.

Khí tức bên ngoài so với Yêu tộc của Nguyên Tiên giới bên này chả có gì khác

biệt.

“Để tránh những rắc rối không cần thiết, trên mặt hai người này đã được thêm

vào một tầng hơi thở của Thiên tâm, cấp bậc thượng phẩm, có thể duy trì trong

một trăm ngàn năm.”

“Thuận tiện cho việc đi lại ở Thiên Cung.”

Ngọc Tấn Đạo Tôn nhìn Yên Dĩ thật sâu.

“Hy vọng một trăm ngàn năm sau, không có tầng hơi thở Thiên tâm giả dối này,

ngươi vẫn có thể ở Thiên Cung như thường.”

Yên Dĩ mặt không biến sắc, nói: “E là không thể nào, ta sẽ không bị các ngươi

độ hóa đâu!”

Ngọc Tấn Đạo Tôn lạnh nhạt cười: “Vậy thì cũng chưa chắc.”

Lần đánh cược này, Thiên Cung có được ưu thế rất lớn.

Đó là vì, “địa điểm” đánh cược là ở Thiên Cung.

Đó chính là sân nhà của bọn họ, đâu đâu cũng đều là Tiên quan và tạp dịch của

Thiên Cung, không có những Tà Tiên khác.

Hắn cũng không tin, mỗi ngày đều sống trong hoàn cảnh này, Yên Dĩ còn có thể

tiếp tục làm Tà Tiên.

Rời khỏi chiến khu Vân Chiêu, Khương Thành dẫn theo Yên Dĩ và Tam Nhãn

Hổ, tạo thành bộ ba kỳ lạ, cùng khởi hành trở về Gia Vương đạo trường.

Dọc đường đi, đương nhiên là Tam Nhãn Hổ luôn muốn tìm cơ hội để lôi kéo

làm quen với Yên Dĩ.

Theo lý mà nói, lần trước Tam Nhãn Hổ đã cứu Yên Dĩ, hẳn là Yên Dĩ sẽ có

chút tin tưởng đối với hắn.

Chỉ tiếc, hiện tại, em gái này đang mải suy nghĩ, làm sao để hạ thấp “Thiên

tâm” của Khương Thành, để Tà Tiên giới thắng được vụ đánh cược kinh thiên

kia.

Hoàn toàn không có tâm trạng mà đáp lại hắn.

Điều này khiến Hổ ca bị tổn thương sâu sắc.

Vì thế hắn lại đánh chú ý lên người Khương chưởng môn.

“Ca, ca, phối hợp diễn với ta một chút.”

Nghe thấy truyền âm này của hắn, Thành Ca cũng cạn lời.

Hổ Yêu này vì theo đuổi em gái kia, đến bây giờ còn giả bộ không biết mình, cố

ý đối đầu với mình.

Thao tác khác người này, khiến Thành Ca cũng không biết phải nói gì.

“Ngươi lại muốn như thế nào?”

“Ca, hay là ngươi bắt nạt nàng, dọa nàng, khiến nàng không có cảm giác an toàn

gì đó, sau đó ta xông ra, bảo vệ nàng…”

Thành Ca liếc nhìn hắn một cái đầy khinh bỉ: “Làm như vậy, nàng sẽ tin tưởng,

sẽ dựa dẫm vào ngươi hơn sao, sẽ trực tiếp quyết một lòng với ngươi sao?”

Tam Nhãn Hổ mặt mày hớn hở: “Đúng, đúng, đúng, ca ngươi thật thông minh!”

Khương chưởng môn tỏ vẻ đời này của hắn chưa bao giờ khinh thường một

người đến thế.

Được rồi, hổ Yêu này cũng không phải là người.

Hắn nói một cách kín đáo: “Ta thật sự rất tò mò, nàng sẽ cảm thấy như thế nào,

nếu nghe thấy nội dung truyền âm hiện tại này của chúng ta.”

Tam Nhãn Hổ không biết xấu hổ nói: “Khà khà, ta dụng tâm như vậy, chắc chắn

nàng sẽ càng cảm động.”

Thành Ca thản nhiên nói: “Nhưng mà ta không có hứng thú phối hợp với

ngươi.”

Tam Nhãn Hổ cuống cuồng.

“Ca đừng như vậy mà, ngươi cũng có mất gì đâu…”

“Nhưng ta cũng chẳng được lợi lộc gì.”

Thành Ca không kiên nhẫn mà ngắt lời hắn.

“Hai ta hợp tác làm màu, cũng không phải là hợp tác để theo đuổi phụ nữ.”

“Ca, ngươi thiên phú dị bẩm, tự nhiên là phạm vi nghiệp vụ, sẽ không bị giới

hạn trong việc làm màu!”

“Không nói nữa!”

“Ca, ngươi suy nghĩ, suy nghĩ lại đi mà, sau này ta cũng sẽ phối hợp với

ngươi…”

“Ta còn cần theo đuổi phụ nữ sao?”

Yên Dĩ ở bên cạnh, mặt không biến sắc, thỉnh thoảng cũng chỉ có thể nhìn thấy

hai người này liếc nhìn nhau, cũng không biết “mưu đồ bí mật” mà bọn họ đang

truyền âm.

Nàng còn cho rằng, vẻ mặt của Tam Nhãn Hổ như vậy là vì sợ Khương Thành.

Cứ như vậy, vài ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng về tới Gia Vương đạo trường.

Đi vào bên trong, Khương Thành đã phát hiện không khí bên trong, có gì đó

không đúng cho lắm.

Thật ra đạo trường ngày thường rất yên tĩnh, dù sao đạo trường lớn như vậy, mà

cũng chỉ có vài người ở.

Nhưng không khí hiện giờ, lại tràn ngập vui mừng.

Những ngọn núi và điện vũ phía xa đều giăng đèn kết hoa.

Lắng nghe một cách cẩn thận, còn có thể nghe thấy tiếng cười từ đó.

“Ồ, chẳng lẽ là biết trước, ca nổi danh ở bên ngoài, cho nên tổ chức lễ ăn mừng

ở bên trong đạo trường?”

Thành Ca vuốt cằm, đưa ra suy đoán của mình.

“Haizzzz, ta chỉ là làm chút chuyện vặt ở bên ngoài, nào đáng nhắc tới.”

“Gióng trống khua chiêng lớn như vậy, khiến ta ngại hết sức ha ha ha…”

Yên Dĩ và Tam Nhãn Hổ ở bên cạnh đều oán thầm.

Miệng thì nói ngượng, nhưng trên mặt lại chẳng có chút ngượng ngùng nào.

Mà lúc này, hai tên đệ tử hạ đình canh cửa của đạo trường cũng đã nhìn thấy

hắn.

“Khương đạo hữu đã trở lại đấy ư?”

“Ha ha thật đúng là trùng hợp!”

“Hai vị này là…”

Hai người này đang ám chỉ Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ.

Cảnh giới Đế Cảnh bát trọng của hai người bọn họ, hoàn toàn không thể nhìn

thấu sự nông sâu của hai vị Chí Tôn này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK